“Ngươi về Tây viện nghỉ ngơi đi” Hắn không muốn nói chuyện với cô lúc này.

“Ta muốn gặp cha ta”

Hồi Quyết tướng quân hiện đang dẫn quân tới biên giới ma tộc, chỉ cần phất lệnh là có thể dẫn quân đánh lên, làm sao có thể nửa đường bỏ về gặp cô được.

“Ngươi không làm được? Vậy thì thả ta ra khỏi đây”

“Không thể được” Dạ Huyền lập tức bác bỏ “Đưa nàng ấy về Tây viện”

“Còn ngươi…” Dạ Huyền lúc này mới nhìn tới Cửu Liên, ánh mắt sắc lạnh “An phận làm chức thánh nữ của mình đi, đừng có kiếm chuyện không đâu, về tự đóng cửa suy nghĩ đi” Đây chính là cấm túc vô thời hạn, chỉ tới khi nào Dạ Huyền cho phép mới được rời khỏi.

Cửu Liên cười: “Ma quân nói phải, là Cửu Liên không đúng”

“Đứng đó làm gì, đưa nàng ấy về Tây viện”

Một số lính canh liền tiến lên: “Cô nương, mời”

Lại muốn giam bổn công chúa ở Tây viện ư?

“Trở về đi” Dạ Huyền tiến đến vỗ vai cô.

“Không gặp được cha, ta không về” Cô quắc mắt.

Dạ Huyền thấy mặt cô phụng phịu tức giận, hiển nhiên không có ý định rời đi. Cuối cùng hắn đưa tay lên đập một phát vào sau gáy Vi Nhã. Vi Nhã cứ thế bị hắn ôm về Tây viện.

Mấy người xung quanh cảm thán, thực là phong cách làm việc của ma quân.

Vi Nhã tỉnh dậy lại thấy mình ở Tây viện, phía sau gáy vẫn còn ẩn ẩn đau.

Tiểu Hồng bưng khay cơm vào.

“Cô nương, ma quân đại nhân đoán cô tới giờ này sẽ tỉnh, liền bảo nô tì chuẩn bị sẵn, đây là những món mà ma quân đích thân ra lệnh chuẩn bị cho cô đó”

Khay cơm toàn món hắn thích, Vi Nhã liền trùm chăn nằm quay người vào trong: “Ta không ăn”

Bảo bối thế giới này chẳng có lương tâm chút nào.

Dạ Huyền vừa xong công chuyện liền tới thăm Vi Nhã, thấy khay cơm trên bàn đã nguội.

Tiểu Hồng liền bẩm báo: “Ma quân đại nhân, cô nương không chịu ăn gì cả”

Hắn liền phất tay cho Tiểu Hồng lui xuống, đi tới mép giường: “Ngươi nghĩ tự mình hành hạ bản thân như vậy thì bổn quân sẽ mềm lòng sao?”

“Cha ta ở ngoài kia chiến đấu, nữ nhi như ta làm sao có thể ăn uống ngon miệng được, ta chính là nuốt không trôi”

Dạ Huyền cảm thấy nữ nhân trước mặt chính là đang làm mình làm mẩy, đói quá không chịu được sẽ ăn vài miếng thôi.

“Hồi Quyết tướng quân đã giao ngươi cho ta chăm sóc, nếu ông ấy biết được sẽ lo lắng chừng nào”

“Ngươi giam lỏng ta ở đây, lại nói là thay cha ta chăm sóc cho ta? Dạ Huyền, bản lĩnh đổi trắng thay đen của ngươi thật là lớn” Cô cười mỉa mai “Sợ ta chạy mất nên bữa cơm nào cũng cho một ít thuốc làm suy nhược cơ thể, để ta không thể chạy trốn?” Vi Nhã gạt nước mắt: “Dạ Huyền, ta thích ngươi như vậy, tại sao lại đối xử với ta như vậy chứ?”

Dạ Huyền thấy lòng nặng trĩu, hắn đi tới giường ôm cô vào lòng. Vi Nhã liền đẩy hắn ra: “Ta không cần ngươi thương hại”

Dạ Huyền ngơ ngác nhìn vào hai cánh tay trống rỗng, hắn cảm thấy như có cái gì đó vuột khỏi tay mình. Cuối cùng hắn xuống nước: “Ta sẽ đưa ngươi đi gặp Hồi Quyết tướng quân, chịu không?”

Vi Nhã ngồi trong lòng hắn gật đầu một cái, Dạ Huyền liền dùng phép kéo cái bàn tới gần giường, cầm thìa đút cơm cho cô. Vi Nhã nhìn thìa cơm tỏ vẻ ghét bỏ.

“Sao vậy?” Dạ Huyền hơi cau mày.

“Ngươi không cho thuốc vào đó chứ?” Vi Nhã nghi ngờ

Dù sao hắn cũng có tiền án bỏ thuốc vào cơm.

Tay Dạ Huyền hơi khựng lại, hắn cười nhẹ: “Không có” rồi đút một miếng cơm vào miệng để chứng minh. Cuối cùng Vi Nhã cũng để hắn đút cơm cho mình.

- ---------------------------------------------------------

Cuối cùng cũng đến ngày Dạ Huyền đi tới biên giới xem xét tình hình.Hắn cưỡi Hắc Khuyển dẫn đầu, phía đằng sau là đội quân ma giới tinh nhuệ.

Còn Vi Nhã sau hôm đó, cô cũng cảm thấy khỏe lên, đúng như cô dự đoán, là Dạ Huyền bỏ thuốc vào cơm của cô.

Hiện giờ Vi Nhã đang ngồi trong lòng Dạ Huyền ma suy nghĩ vẩn vơ.

Hắn lấy lí do là cô không có tọa kị, liền sắp xếp cho cô ngồi trong lòng hắn.

Các đại thần tuy bất mãn nhưng cũng không thể nói gì, ai bảo hắn là người đứng đầu ma tộc chứ? Một số đại thần dũng cảm đứng ra tâu rằng: “Để một nữ nhân tới chiến trường, ma tộc ta từ trước tới nay chưa từng có tiền lệ”. Dạ Huyền chỉ thủng thẳng đáp một câu: “Trước không có, bây giờ có”

Nghĩ đến đây, Vi Nhã liền thở dài.

“Sao vậy?” Dạ Huyền hỏi

“Bọn họ thực sự coi ta là hồng nhan họa thủy rồi”

Hắn bật cười: “Ngươi không thể trở thành hồng nhan họa thủy được đâu”

Vi Nhã trừng mắt: “Ngươi có ý gì?” Chê bổn công chúa xấu?

“Ngươi nghĩ thế nào thì nó là như thế”

Vi Nhã liền hừ một tiếng, quay đầu không thèm nói chuyện với hắn.

Dạ Huyền liền bật cười, vòng tay siết chặt hơn. Hắn rất thích cảm giác ôm cô vào lòng, cả cái cảm giác được hôn cô, hắn muốn trải nghiệm lại cảm giác đó.

Chẳng mấy chốc đã tới địa phận biên giới giữa ma tộc và tu tiên giới. Xung quanh doanh trại là những binh lính ma tộc đang tập luyện. Hồi Quyết tướng quân đang ngồi quan sát phía trên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play