“Ma quân đại nhân, có chuyện gì mà túm tụm ở đây vậy?” Đằng xa truyền tới tiếng nói của nữ nhân, quyến rũ ma mị. Nàng ta mặc một bộ đồ vô cùng mát mẻ, hở hết chỗ này đến chỗ kia, lại còn đeo mạng che mặt.

“Thánh nữ” Quân lính đồng loạt cúi đầu

Thánh nữ Ma tộc Cửu Liên, địa vị chỉ xếp sau ma quân Dạ Huyền.

Dạ Huyền không để ý Cửu Liên, phất tay cho đám người kia đưa Vi Nhã đi.

Bỗng từ đâu xuất hiện một cây quạt giấy bay vèo vèo, đánh ngã đám lính xung quanh. Vi Nhã nhân lúc hỗn loạn, đá bay 2 tên lính đang áp giải mình, thuận thế bắt lấy cây quạt, tách con dao phía trong để cắt đứt dây trói.

Cửu Liên thấy vậy liền thi pháp cho dây leo mọc lên, nhằm hạn chế cô. Nhưng Vi Nhã cũng không vừa, dây leo vừa nhú là cô lại cắt. Nhưng căn bản cô chỉ có một, mà dây leo quá nhiều. Một số dây leo đã trở lên lớn, nhằm vào Vi Nhã mà tấn công.

Vi Nhã liền nhảy tới chỗ Hắc Khuyển. Quả nhiên đám dây leo nhìn thấy 3 cái đầu đang gầm gừ, khí thế cũng thu lại.

“Quả thật là rất giỏi” Vi Nhã lấy 2 tay liên tục xoa 3 cái đầu Hắc Khuyển.

Hắc Khuyển được khen, cái đuôi liền ve vẩy, 3 cái đầu cọ cọ.

“Gâu! Gâu!” Hắc Khuyển sủa vài tiếng, đuôi đằng sau hơi ve vẩy.

“Ngươi muốn gì nào?” Càng ngày Vi Nhã càng thấy Hắc Khuyển thuận mắt.

“Hắc Khuyển, tránh xa ả ta ra” Dạ Huyền gọi lớn. Không hiểu nàng ta cho Hắc Khuyển uống bùa mê gì mà nó lại dính nàng ta như vậy.

Hắc Khuyển kêu ư ử, tai cụp xuống, rầu rĩ rời khỏi.

Máu nóng trong người Vi Nhã sôi trào. Hôm nay không giáo huấn tên Dạ Huyền kia, tên của cô viết ngược lại.

“Ngươi đi đâu vậy” Cửu Liên chắn trước mặt cô.

Vi Nhã thực sự không còn kiên nhẫn rồi: “Tránh ra”

Cửu Liên ghé vào tai Vi Nhã: “Ngươi thực sự yêu hắn tới vậy sao?”

“Ngươi có ý gì?”

“Nhưng hắn đâu có yêu ngươi đến vậy, nếu không thì cũng không quên mất ngươi” Cửu Liên cười cợt nhả.

“Tên giả mạo” Vi Nhã liền đoán ra. Hoàng Minh Thành, A Thủy, Cửu Liên đều là cùng một người “Ngươi năm lần bảy lượt cản trở ta, ngươi có mục đích gì?”

“Đó là việc của ta, ngươi chỉ cần biết nhiệm vụ của ta là cản trở ngươi mà thôi” Dứt lời, Cửu Liên liền đánh tới. Đám người xung quanh mắt tròn mắt dẹt, thánh nữ không ngờ thân thủ cũng lợi hại như vậy, nhưng đệ tử Đạo Linh Sơn cũng lợi hại không kém. Nhưng xét về đánh tay đôi, Cửu Liên vẫn kém Vi Nhã một bậc. Nàng ta liền thi pháp, ở thế giới này, nàng ta là thánh nữ ma tộc, tu vi cao hơn một đệ tử Đạo Linh Sơn nhỏ nhoi nhiều, nhưng hạn chế chính là thi pháp cần thời gian. Vi Nhã thấy sơ hở liền tấn công Cửu Liên, nhưng chưa kịp động tới Cửu Liên lại bị đánh văng. Là Dạ Huyền cứu nàng ta.

Vi Nhã kiên cường đứng dậy, lau máu ở khóe miệng. Mắt cô đỏ ngầu.

Dạ Huyền nheo mắt nhìn nữ tử đang bị vây lại.

Trên người nàng ta có ma khí, hơn nữa lại còn nồng đậm như vậy.

Trong đầu Vi Nhã hiện giờ chỉ có một giọng nói đang thao túng cô: “Giết nàng ta, giết Cửu Liên, giết tất cả mọi người xung quanh, rồi Dạ Huyền sẽ là của ngươi, vĩnh viễn là của ngươi”

Vi Nhã chầm chậm cầm cây quạt lên, nhanh như chớp phi tới chỗ Cửu Liên, đâm nàng ta một cái. Cửu Liên không kịp trở tay, liền ăn ngay một dao vào bụng.

“Thánh nữ!” Đám lính và cung nữ kêu lên, nhưng họ không dám qua đó đánh trực diện với Vi Nhã. Ả ta quá nguy hiểm, sa vào ma đạo càng nguy hiểm hơn.

Hệ thống liên tục gọi cô, nhưng Vi Nhã căn bản không nghe thấy.

Vi Nhã thọc một dao vào bụng Cửu Liên, còn cố ý dùng sức đâm sâu vào rồi mới rút ra. Đôi mắt đỏ ngầu đánh về phía đám quần chúng đứng phía dưới.

Dạ Huyền đứng một bên ung dung quan sát, thấy tình hình không ổn mới ra tay: “Ngươi làm loạn đủ chưa?” Hắn nghiêm giọng.

“Ta đã nói rồi, chàng là của ta”. truyện ngôn tình

Dạ Huyền thật không hiểu nổi, hắn và nàng ta gặp nhau chưa được mấy lần, sao nàng ta lại cố chấp với hắn như vậy?

Dạ Huyền hít một hơi, giọng hơi mềm xuống: “Dừng lại đi, qua đây!” Dù nàng ta là ai, hắn cũng phải tìm hiểu xem ma khí trên người nàng ta từ đâu mà có, tại sao Hắc Khuyển lại bám nàng ta như vậy.

Vi Nhã không thèm nghe, cô vẫn luôn tay chém giết đám lính lác xung quanh.

Bỗng Dạ Huyền gọi: “Nhã Nhi!” Lần đó, cô nói mình tên Nhã Nhi, hắn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, cứ như hắn đã gọi cả ngàn lần rồi vậy.

Động tác của Vi Nhã bỗng ngừng lại. Đám lính đứng phòng thủ xung quanh, nhưng không ai dám tiến lên. Nàng ta quá nguy hiểm.

Một lát sau, Vi Nhã gục xuống. Dạ Huyền liền đỡ lấy cô. Vi Nhã liền ôm lấy hắn thầm thì: “Chàng là của ta, vĩnh viễn là của ta”

Sao ngươi lại cố chấp như vậy chứ?

“Đưa thánh nữ về thánh nữ điện” Dạ Huyền dặn lại 1 câu rồi bế Vi Nhã về tẩm điện.

Bỗng Tử Quân xuất hiện, thấy đồ nhi đang nằm trong lòng ma quân, áp chế nỗi tức giận trong lòng: “Phiền ma quân trả đồ nhi lại cho ta”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play