Mộ Lâm cúi đầu ủy khuất, cánh tay buông thõng: “Xin lỗi, là lỗi của ta, ta hứa sẽ cố gắng không làm nàng giận, không làm nàng buồn. Nàng cho ta cơ hội để bù đắp được không?”
Nhìn hắn cứ như con chó nhỏ vậy, Lý ngự y cũng diễn không nổi nữa rồi.
“Phụt! Từ bao giờ ngài lại dễ thương như vậy chứ?”
Cả hai người trừng mắt về phía hắn. Lý ngự y ho khan một cái: “Có người đang đợi thần đi khám bệnh, thần phải đi đây” rồi mất hút như một làn gió.
Mộ Lâm cẩn thận mà hỏi: “Được không? Chỉ cần nàng đồng ý thôi” Mọi việc hắn sẽ lo liệu.
Vi Nhã bị hắn làm cho u mê, gật đầu đồng ý.
- ------------------------------------
“Thần đệ tham kiến hoàng huynh” Mộ Lâm kéo Vi Nhã quỳ xuống.
“Tham kiến hoàng thượng”
Hoàng đế Khương quốc phất tay lệnh cho hai người đứng dậy.
“Đệ dẫn ai tới đây?” Hoàng đế ngả lưng vào ngai rồng, chống tay lên má, tư thế nhàn nhã.
“Đệ muốn xin hoàng huynh ban hôn”
Hoàng đế hơi ngạc nhiên, tư thế cũng không còn tùy hứng như nãy.
“Là cô nương dưới đó sao?”
“Đúng vậy”
“Vậy nàng ta là con cái nhà nào?”
“Nàng là công chúa Nam quốc”
“Đệ qua Nam quốc được mấy ngày đã bắt được một công chúa về rồi. Không hổ là đệ đệ của Trẫm. Hóa ra là có người trong lòng rồi. Trẫm còn tưởng đệ bị ả kỹ nữ Hương Nghiên Các kia câu mất hồn phách chứ?”
Ả kỹ nữ đang đứng phía dưới cười trừ.
Vậy là mi muốn ta làm gì? Gặp cũng gặp rồi!
[Vậy là xong nhiệm vụ phụ rồi]
Hệ thống dỏm lại hố cô!
Đợi ra khỏi đây ta sẽ cho mi biết thế nào là lễ hội!
Vi Nhã tươi cười: “Chính là tiểu nữ”
Gương mặt tươi cười của hoàng đế phút chốc cứng đờ.
“Cửu đệ, đệ nói rằng Trẫm nghe nhầm đi”
“Chuyện này, là sự thật”
Hoàng đế chấm chấm nước mắt: “Cửu đệ, đừng tưởng Trẫm trăm công nghìn việc mà không biết các đệ làm cái gì, tiên hoàng trước khi băng hà giao các đệ cho Trẫm, nàng ta là con gái của trưởng tỷ, đệ làm như vậy Trẫm còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông?”
“Nhưng nàng và chúng ta không có chung huyết thống”
“Không có chung huyết thống thì đệ được phép làm loạn vậy à? Tóm lại là hôn sự này Trẫm không đồng ý”
“Hoàng huynh…” Mộ Lâm còn muốn nói thêm gì đó nhưng bị hoàng đế ngăn lại “Trẫm để cho đệ thỏa thích như vậy là nể tình huynh đệ chúng ta. Đệ không thể vì một nữ nhân mà người đời phỉ nhổ được. Trẫm tuyệt không cho phép. Lui ra đi”
Mộ Lâm nắm chặt tay Vi Nhã: “Thần đệ xin cáo lui”
“Chàng định làm thế nào?”
“Hoàng huynh là tuy là người ôn hòa, nhưng cũng rất quyết đoán, một khi hoàng huynh quyết định chuyện gì, thật không dễ làm huynh ấy thay đổi được”
Vậy tức là vẫn thay đổi được.
[Ký chủ thật lạc quan!]
Con người luôn phải hướng tới chân, thiện, mỹ.
“Đi cả nửa ngày, chắc nàng cũng đỏi rồi. Chúng ta đi ăn cơm nhé”
“Chàng biết những món ta thích ăn chứ?”
Mộ Lâm hơi ngừng bước chân. Hắn nhớ lại Vi Nhã từng mang cho hắn cả một bàn thức ăn mà hắn thích.
“Nàng biết nấu cơm sao?” Một công chúa biết nấu cơm, lại còn nấu ngon như vậy, Mộ Lâm chưa từng thấy, cũng chưa từng nghĩ.
“Hay là để ta nấu cho chàng?” Vi Nhã híp mắt cười.
“Ta muốn nhìn nàng nấu cơm”
Về tới vương phủ, Mộ Lâm lệnh cho mọi người ở nhà bếp ra ngoài hết.
Vương gia muốn chơi tình thú ở nhà bếp sao?
Mọi người liền lẩn nhanh.
Vi Nhã quét mắt khắp nhà bếp, bắt tay vào làm.
Mộ Lâm đứng đó nhìn Vi Nhã bận rộn tay dao tay thớt, cảm thấy ấm áp trong lòng.
Hóa ra hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy.
- ----------------------------
Vi Nhã cảm thấy mình đã ở Khương quốc khá lâu, cũng nên trở về Nam quốc.
Mộ Lâm tiễn nàng lên xe ngựa, còn phân phó Tiểu Man và Tiểu Nguyệt đi cùng.
Mộ Lâm cầm tay cô: “Ta sẽ sang Nam quốc cầu thân với nàng sớm thôi”
Về đến phủ công chúa, Phỉ Thúy chạy ra: “Công chúa? Công chúa làm nô tì sợ chết khiếp”
“Không sao rồi, chẳng phải bổn công chúa bình an trở về rồi sao? Giới thiệu với ngươi, Tiển Man, Tiểu Nguyệt, ngươi sắp xếp phòng cho họ đi. Ta vào cung một chuyến”
Vi Nhã tắm rửa vận cung trang vào cung.
“Nghịch nữ, ngươi cũng biết đường trở về đấy à?”
“Phụ hoàng bớt giận, nhi thần không tới đó làm sao vạch được bộ mặt của Đồng tướng quân đây?”
“Ban đầu là ngươi đề xuất đánh Khương quốc, cũng chính ngươi tìm ra chân tướng hòa giải, rốt cuộc là sao?”
“Ban đầu là người bảo con tìm cách mà, không liên quan tới việc con muốn đánh hay không”
“Là do Trẫm ép con?”
“Nhi thần không dám”
“Trở về một chuyến gan cũng lớn hơn nhiều rồi. Được rồi, có chuyện gì nói đi”
Vi Nhã liền tiến lên một bước: “Nhi thần muốn thành thân”
Ra ngoài phóng túng giờ về muốn thành thân?
“Tân lang lần này là ai?”
“Cửu vương gia Mộ Lâm của Khương quốc”
Phụt!
“Con đúng là khiến Trẫm bất ngờ” Ra ngoài một chuyến mà câu được hẳn một Vương gia tay nắm trọng quyền. Đứa con gái này của ông đúng là có tiền đồ.
Hoàng hậu nghe tin Vi Nhã trở về, cũng nhanh chóng đi tới.
“Hòa An, cuối cùng cũng thấy được con rồi, lâu nay con đi đâu mà để bổn cung lo lắng như vậy?”
“Là Hòa An có lỗi, mong mẫu hậu tha tội”
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi”
“Hoàng hậu, nàng xem đó, con bé này trở về là đòi thành thân, mà đối tượng thành thân của nó là Mộ Lâm của Khương quốc”
“Thật sự?” Hoàng hậu hỏi
Vi Nhã gật đầu.
“Hoàng thượng, cũng có chuyện gì đâu, ngài cứ coi như liên hôn chính trị là được rồi. Ngài còn nhớ trước lúc lâm chung, Mộ Ý từng nói gì không? Nàng luôn coi Hòa An như khúc thịt của mình, chỉ cầu nó hạnh phúc. Hiện giờ nó gặp được hạnh phúc của mình, ngài lại nói với nó là không được”
Lão hoàng đế hít một hơi “Được rồi, để sau khi sứ thần Khương quốc tới rồi bàn tiếp”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT