[Ký chủ, tỉnh! Tỉnh! Tự biên tự diễn ít thôi!]

Hệ thống dỏm lại phá đám cô.

Cô phải tự thêm cho mình chút độc thoại nội tâm mới diễn được chứ.

Mộ Lâm nghĩ đến rất nhiều khả năng, cô có thể sẽ vồ tới giải thích, có thể sẽ khóc lóc, nhưng hắn không ngờ cô lại hét vào mặt hắn như vậy.

“Không được sao? Tại sao chứ? Chẳng phải chính nàng đã thay mặt phụ hoàng nàng ra lệnh cho Tần Kiệt đánh Khương quốc sao? Đó chẳng phải là quê hương của mẫu phi nàng sao?”

Hóa ra là chuyện này.

Sao hắn biết được?

“Sao người biết?”

Mộ Lâm giống như con diều đứt dây. Hắn mong rằng cô phủ nhận, nhưng không ngờ…

Hắn cười chua chát: “Quả nhiên!”

Mẫu phi! Người nhìn xem!

Người vẫn luôn nói trưởng tỷ là người tốt, chắc chắn con gái của tỷ ấy cũng sẽ rất dễ thương. Gặp được cô, hắn cũng từng nghĩ vậy …

Tuy rằng hắn chưa từng gặp công chúa Mộ Ý, nhưng qua lời kể của mẫu phi, hắn có thể thấy rằng bà rất yêu quý vị trưởng tỷ này.

Hắn thất vọng rời đi, tự nhiên vạt áo bị níu lại.

“Người không hỏi tại sao ta làm vậy ư?”

“Tại sao?”

“Vì ta muốn từ hôn”

“Từ hôn?”

“Nếu ta thuyết phục được Tần Kiệt dẫn quân, sẽ thu hồi hôn ước giữa ta và hắn. Nhưng hắn sẽ không để cuộc chiến xảy ra đâu”

Mộ Lâm giọng lại càng lạnh: “Nàng hiểu hắn như vậy sao?”

Tất nhiên! Vì hắn là nam chủ mà.

Tác giả xây dựng hắn theo hình mẫu chính nhân quân tử, vì nước vì dân.

Nếu không phải trong cốt truyện hắn bị lão hoàng đế nắm thóp, thì cũng sẽ không dẫn quân ra trận.

Sự xuất hiện của Vi Nhã đã khiến cho cốt truyện đi chệch hướng.

Tuy nhiên hiểm họa vẫn còn. Nếu không chặt đứt gốc rễ vấn đề, một ngày nào đó hai nước vẫn có thể bùng nổ chiến tranh.

Nghĩ là nghĩ vậy. Nhưng làm sao Vi Nhã nói cho hắn biết Tần Kiệt là nam chủ được.

“Người ghen sao?” Vi Nhã chú ý điểm này.

“Ghen?”

“Chẳng phải người ghen với Tần Kiệt sao?”

“Không có” Hắn ghen để làm gì chứ! Cho dù hắn thích cô thật nhưng cô và hắn là không thể nào. Ghen cũng chẳng có tác dụng gì.

“Sao người biết chuyện ta ra lệnh cho Tần Kiệt?”

Mộ Lâm nhớ lại.

Hắn đã nhận được một bức thư nặc danh, nói rằng Hòa An công chúa giao kèo với Hoàng đế Nam quốc rằng sẽ thuyết phục được Tần Kiệt dẫn trận.

Hắn nửa tin nửa ngờ, liền cho Mật Các điều tra.

Quả thật việc này được giữ kín như bưng, phải mất rất nhiều thời gian Mật Các mới xác thực được chuyện này. Tuy nhiên, bức thư kia không biết từ đâu gửi đến.

Vi Nhã trầm ngâm. Chuyện này số người biết không nhiều.

Bỗng nhiên, Mộ Lâm thở dốc.

“Cửu thúc, người sao vậy?”

Mộ Lâm hai mắt đục ngầu, đẩy mạnh Vi Nhã ra, chạy ra ngoài.

Vi Nhã cố hết sức bình sinh ôm hắn kéo lại.

Bộ dáng hắn như vậy, bị người khác nhìn thẩy rất nguy hiểm.

“Buông ta ra”

Vi Nhã không nghe, cố chấp ôm lấy hắn: “Ta không buông”

Tần Kiệt ở dưới lầu mắt tinh tai thính, thấy có sự không ổn, định chạy lên. Nhưng bị tên thuộc hạ ngăn lại: “Tần tướng quân, không nên quấy rầy vương gia”

“Tránh ra” Tần Kiệt động thủ với tên thuộc hạ.

Qua mấy chiêu liên tiếp, tên thuộc hạ liền bại trong tay Tần Kiệt, trơ mắt nhìn hắn chạy lên lầu.

Tần Kiệt tìm mấy phòng, cuối cùng tiến tới phòng trong cùng, hắn liền nghe thấy tiếng thở dốc của hai người.

Hắn dám…

Tần Kiệt đá một phát vào cánh cửa.

Hai người một nam một nữ quần áo xộc xệch đang ôm lấy nhau.

“Công chúa”

"Cút ngay!" Vi Nhã hướng ánh mắt băng lạnh sang Tần Kiệt.

Tần Kiệt đang sững sờ trước tiếng quát của Vi Nhã thì thấy cô đang ôm Cửu vương gia, vừa vuốt lưng vừa vỗ về hắn: “À không, không phải nói người. Không sao! Không sao!”

Hắn cảm thấy vị công chúa ngày trước luôn chạy theo hắn giờ đây đã thay đổi. Nàng đối với vị Cửu vương gia đó, lại càng sủng nịch, khiến hắn có chút hâm mộ và ghen tị.

Vi Nhã thấy Mộ Lâm đã yên liền để hắn nằm trên giường, đắp chăn xong xuôi rồi nói với Tần Kiệt: “Chuyện này, ngươi không được nói cho ai biết”

“Thần hiểu”

“Gọi thuộc hạ của hắn lên đây”

Tần Kiệt nhận mệnh.

Một lúc sau, tên thuộc hạ bước vào. Vi Nhã lệnh cho Tần Kiệt ra ngoài.

“Nói ta biết, Mộ Lâm đây là thế nào?”

Đây là bà cô mà hắn biết à?

Khuôn mặt giống, hình dáng giống, nhưng vẻ mặt không giống.

“Ngài ấy là trúng độc”

“Trúng độc sao?”

“Khi ngài ấy chịu một đả kích nặng nề, sẽ trúng độc”

Nghe giống kiểu bệnh thần kinh.

Tên thuộc hạ giảng giải. 3 năm trước, Cửu vương gia sơ suất bị hãm hại cho uống một loại thuốc độc. Mẫu phi của hắn đã đi nhiều nơi, tìm nhiều cách để giải độc cho hắn mới biết được: Thành phần dẫn của thuốc giải độc chính là cỏ Tuyết đang nằm trong tay Hoàng đế Nam quốc. Hồi đó, quan hệ giữa Nam quốc và Khương quốc vẫn còn hòa hảo, tiên đế Khương quốc đã ngỏ lời xin hoàng đế Nam quốc thành phần dẫn của thuốc.

Vi Nhã nhớ lại, trong cốt truyện, cây cỏ Tuyết này 300 năm mọc rễ, 400 năm mọc hoa, 600 năm ra quả. Đại loại là quý hiếm vô cùng, mà mỗi lần chỉ có 1 cây, tất nhiên phải dành cho nữ chủ rồi. Tình tiết này một phần khắc họa thêm sự vô tình lạnh lẽo của hoàng thất, từ đó tô đậm thêm tình cảm giữa nam nữ chủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play