“Vương gia, công chúa thông minh như vậy, chắc không xảy ra chuyện gì đâu. Người đừng suy nghĩ nhiều quá” Tên thuộc hạ đứng cạnh an ủi.
Mộ Lâm liếc hắn một cái. Tên thuộc hạ liền ngậm miệng.
Bỗng nhiên, bọn họ nghe thấy tiếng “grù, grù”.
“Bắt nó lại! Bắt nó lại!”
Một con chim bồ câu trắng bay thẳng vào trong Mật Các, đám người Mật Các đang nhao nhao bắt con chim bồ câu.
Cuối cùng bồ câu bị vợt một cái.
Dù sao nó cũng không thể nào thoát khỏi đám người võ công cao cường như vậy.
“Trên chân chim có buộc gì này”
“Đưa ta xem nào, túi bánh rán à?”
Mộ Lâm nghe vậy liền sai sử tên thuộc hạ: “Đưa ta xem”
Tên thuộc hạ nhận lấy con bồ câu, dâng cho Mộ Lâm.
Đây chẳng phải là túi bánh rán mà hắn đã đưa cho Nhã Nhi sao?
Hắn nhanh chóng mở túi ra.
Trên thân túi là một hàng chữ đỏ: “Có khỏe không?” được viết bằng máu.
Người ta dùng máu để viết thông tin cơ mật quan trọng.
Cô lại dùng máu viết 3 chữ “Có khỏe không?”, lại còn viết vào túi bánh rán.
Nhiều lúc hắn tự hỏi trong đầu cô chứa cái gì?
Cuối cùng hắn sai tên thuộc hạ đi lấy một tờ giấy nhỏ cùng bút mực, viết mấy chữ: “Nàng đang ở đâu?” rồi tìm một ống tre nhỏ buộc vào chân chim.
Nhưng con chim bồ câu vẫn đứng đó giương đôi mắt đen láy nhìn hắn.
Chết tiệt!
Nhìn con chim bồ câu này hắn lại thấy giống cô.
“Sao con chim này không bay vậy?” Tên thuộc hạ thắc mắc
Hắn thử đẩy đẩy con chim, nhưng con chim vẫn đứng yên ở đó, không hề bay đi.
Mộ Lâm đăm chiêu một hồi.
Cuối cùng hắn lấy ra cái khăn tay của Vi Nhã, cắn ngón tay rồi viết mấy chữ lên, buộc vào chân chim, còn lấy bột lân quang rắc lên cánh chim rồi sai tên thuộc hạ theo dấu.
Rất nhanh tên thuộc hạ đã tìm ra nơi con chim bay đến, là Hương Nghiên Các.
Hắn cẩn thận nấp trên tán cây gần đó quan sát vài ngày.
Bà cô đó học hành rất chăm chỉ, cứ như thực sự vào đây để làm kỹ nữ vậy.
Tên thuộc hạ trở về bẩm báo với chủ tử nhà hắn.
Mộ Lâm nghe được hoạt động mấy ngày gần đây của cô, đôi mắt híp lại.
Cô thực sự muốn như vậy?
Cứ cho là cô vì hắn, cô đã từng nghĩ hắn cảm thấy thế nào không?
Một người nam nhân sẽ không để nữ nhân của mình phải chịu đựng những việc như vậy.
Nhã Nhi yêu thích hắn, nhưng chưa từng tin tưởng hắn, dựa vào hắn.
Vi Nhã ở Hương Nghiên Các “học hành chăm chỉ”. Rót trà phải rót từ trái qua phải, rót hướng như thế nào, độ cao ra sao,... còn rót rượu, múa may hát hò. Cũng may cô đã từng luyện thân thủ, nếu không thì không trụ được.
Vi Nhã đưa mắt nhìn A Thủy và A Lục. Hai người đó cứ mỗi lần luyện xong thì nằm bẹp giường.
Còn A Tửu?
Mấy bữa trước nàng ta lọt vào mắt xanh của một tay phú nhị đại, được chuộc thân ra rồi. Ngày rời khỏi đây, nàng ta liền hất mặt lên trời.
Trong 3 tháng ở đây, cô đã cố gắng điều tra tất cả mọi ngóc ngách ở đây. Cuối cùng cũng điều tra ra được vào ngày 15 hàng tháng, má Trương sẽ rời khỏi đây 2 ngày. Vi Nhã đã từng theo dõi 1 lần nhưng lại bị mất dấu. Để tránh bứt dây động rừng, cô không theo dõi nữa. Tuy nhiên, với khả năng hiện giờ của cô, không thể thâm nhập sâu hơn.
“Chào mừng các vị quan khách đã tới Hương Nghiên Các. Hôm nay chúng tôi có một tiết mục mới, hy vọng làm hài lòng mọi người ở đây.” Giọng má Trương rất to và dõng dạc.
Một bộ váy đỏ lướt trên sàn, cánh tay uyển chuyển, Vi Nhã bước ra như một bông hoa hồng nhung rực rỡ, khiến mọi người không thể rời mắt.
Hôm nay cô múa điệu “Phượng hoàng cô đơn”, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, có trầm lắng, có cao trào giống như một câu chuyện.
Cô đã dùng vốn hiểu biết của mình về nghệ thuật múa và kết hợp chúng, phải mất 1 tháng mới có thể khiến má Trương hài lòng.
“Hay! Hay!” Mọi người vỗ tay khen ngợi.
Tự dưng một giọng nói vang lên: "Công chúa?"
Vi Nhã nhanh chóng quay đầu lại.
Là nam chủ.
Sao hắn lại ở đây?
Vi Nhã thực sự muốn băm vằm hắn ra.
Mọi người nhìn nhau.
Công chúa nào?
Các vị công chúa ở bất kỳ nơi đâu, cũng đều coi thường những nơi tụ họp như thế này. Cho nên hầu như là các vị hoàng tử, vương gia, công tử nhà giàu hay lui tới làm bạn với những nữ tử phong trần.
Tần Kiệt nhanh chóng đi tới chỗ Vi Nhã hành lễ: “Tham kiến công chúa”
Vi Nhã che mặt lại.
Ngươi không ở Nam quốc ân ái với nữ chủ, chạy sang Khương quốc làm cái khỉ gì?