Vi Nhã khoát tay: “Ta chưa muốn về, hay huynh đi dạo cùng ta đi”

“Cô nương, nên đi về đi”

“Không!” Vi Nhã bĩu môi. Khó khăn lắm mới gặp được hắn, về như vậy cô không cam tâm.

“Cô không về thì ta về trước” Vị công tử định dẫn Tiểu Bạch đi

Vi Nhã kéo tay hắn: “Huynh định bỏ lại một cô nương yếu đuối như ta ở ngoài này sao?”

“Rốt cuộc cô muốn gì?” Sao hắn lại dính phải cô cơ chứ

“Đi dạo với ta!”

“Đây chẳng phải là đi dạo à?”

“Ta muốn đưa huynh đến một nơi”

“Cô muốn đến đâu?”

Vi Nhã giật lấy dây buộc của Tiểu Bạch trên tay hắn, để Tiểu Bạch và Tuyết Nhi buộc chung ở một cái cây.

Cô kéo tay hắn đi tới một khu rừng.

“Cô đưa ta tới đây làm gì?”

Vi Nhã ném một hòn đá. Đàn đom đóm bay ra làm sáng cả khu rừng. Một phong cảnh tuyệt đẹp.

“Đẹp không?” Vi Nhã hỏi

Vị công tử nhìn phong cảnh trước mắt: “Rất đẹp”

“Từ hồi học cưỡi ngựa, ta đã tìm được chỗ này, luôn muốn có người cùng ta ngắm cảnh đẹp này.”

“Vậy là cô tìm ta sao?” Vị công tử

hoài nghi

“Đúng vậy”

“Sao cô lại thích ta, bởi khuôn mặt của ta sao?” Hắn luôn tò mò. Lần đầu gặp hắn, cô đã nói cô thích hắn, nhưng trong mắt cô không có sự si mê như người khác.

Người nói thích hắn, muốn ở bên hắn rất nhiều, nhưng hắn biết, họ vì khuôn mặt, vóc dáng của hắn, vì quyền lực của hắn, vì tài sản của hắn.

Nếu như hắn không có thứ này, bọn họ còn thích hắn không?

“Không vì gì cả, chỉ vì huynh thôi” Vi Nhã đáp, không chút lưỡng lự

Hắn bật cười, một người mới gặp thì làm sao biết được bên trong bên ngoài ra sao mà thích chứ?

Lần trước cô nói chỗ nào cũng thích, lần này cô nói chỉ vì hắn thôi.

“Có vẻ huynh không tin!” Vi Nhã quay sang nhìn hắn

“Người thích ta nhiều lắm, thêm một người thích ta cũng vậy thôi, nhưng ta thấy cô nương không giống bọn họ”

“Không giống ở điểm nào?” Vi Nhã nhăn mặt. Thì ra hắn được yêu mến như vậy, người thích hắn rất nhiều sao?

“Chưa thấy ai vừa mới gặp mà đã đòi thành thân như cô!”

“Cưới chồng phải cưới liền tay, thích thì phải nhanh chóng đem về” Vi Nhã nói rất thản nhiên.

“Cô nương đây đúng là táo bạo”

“Công tử quá khen rồi”

Ngừng một lúc, Vi Nhã hỏi:

“Thuộc hạ của huynh cướp túi tiền của ta, sau đó huynh lại mời ta ăn cơm, giúp ta tìm Tuyết Nhi, lại còn đợi ta tan học, thực sự huynh muốn cái gì từ ta?”

Vị công tử hơi sửng sốt.

Cô không phải chỉ biết mỗi yêu đương trai gái.

“Cô nương nói đùa rồi” Vị công tử lảng tránh

“Thật sao?” Vi Nhã nhướng mày, nhìn thẳng vào hắn “Huynh nói huynh không thích ta, vậy vì sao lại bày ra nhiều trò như vậy chứ?”

Vị công tử thở phào.

Hắn cứ nghĩ cô đã nhìn ra gì rồi.

“Nếu chuyện ta làm khiến cô nương hiểu lầm, thì vô cùng xin lỗi”

Vi Nhã nhếch miệng: “Xin lỗi sao? Vậy huynh giải thích xem những chuyện đó là như thế nào?”

“Chuyện này...” Muốn hắn giải thích sao đây?

“Huynh đừng có nói với ta là ngẫu nhiên hay trùng hợp gì đó”

Hắn hít một hơi, cuối cùng cũng giải thích, dù sao chuyện này sớm muộn cô cũng nên biết.

“Cô nương chính là Hòa An công chúa, đúng không?”

Vi Nhã cũng không lấy làm bất ngờ. Tuy cô cố gắng che giấu thân phận trước hắn, nhưng hắn có vẻ không phải nhân vật tầm thường, điều tra ra thân phận của cô cũng có thể.

“Có vẻ cô không ngạc nhiên? Chẳng phải cô muốn giấu ta chuyện này sao?”

“Thân phận của ta không phải là ai cũng có thể biết được, nếu huynh là người bình thường, thì sẽ không biết, nhưng nếu huynh là người có thể lực, tra ra chuyện này cũng không khó”

“Vậy là công chúa nhắm đến thế lực của ta?” Hắn cười khẩy một cái, hóa ra là vậy, hắn còn tưởng rằng cô thực sự thích hắn.

“Ta đã nói rồi, chỉ vì huynh thôi, nếu huynh không tin, dần dần ta sẽ chứng minh cho huynh thấy”

Vi Nhã đột nhiên tiến đến gần hắn, lấy tay xoa mặt hắn, giọng nói như mang theo mê dược: “Trước hết cứ như vậy đi” rồi hôn lên môi hắn.

Nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng nhưng đột ngột, khiến hắn cảm thấy sửng sốt, nhất thời cứng người.

“Ngoan, há miệng ra” Vi Nhã liếm môi hắn, giọng nói yêu mị.

Hắn không nhúc nhích, cô liền liếm đi liếm lại môi hắn, rồi dùng lưỡi tách môi cùng hai hàm răng hắn ra, khuấy đảo

bên trong miệng.

Đột nhiên hắn cảm thấy mình bị nuốt phải thứ gì đó, liền bừng tỉnh, nhanh chóng đẩy cô ra, lấy tay che miệng: “Cô vừa cho ta ăn gì?”

Vi Nhã nhìn vẻ mặt đỏ lựng của hắn, thật là đáng yêu muốn chết.

“Cũng không có gì, chỉ là thuốc độc thôi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play