“Công chúa tới đây là muốn khuyên mạt tướng đánh Khương quốc sao?”
"Bổn cung chỉ muốn biết ý kiến của ngươi thôi”
“Khương quốc hiện nay so với trước kia lớn mạnh hơn rất nhiều, phải nói là hoàng đế Khương quốc vô cùng tài giỏi,nhưng cũng rất tàn nhẫn. Nếu mạt tướng đồng ý, không nắm chắc phần thắng trong tay”
Vi Nhã xì một tiếng.
“Có lẽ phụ hoàng đã nói với ngươi rồi, nếu ngươi chịu tiến đánh Khương quốc, hôn ước giữa bổn cung và ngươi cũng sẽ hủy bỏ. Ngươi xác định bỏ qua cơ hội này sao?”
“Đây là chiến tranh 2 nước, người chịu khổ nhất sẽ là người dân. Mạt tướng không thể vì một chút ý muốn của bản thân mà để người dân rơi vào bể khổ được”
Vi Nhã cười lạnh.
Nam chủ này đúng là vì nghĩa quên thân, vì dân phục vụ.
Nhưng chẳng phải sau này vẫn bị lão hoàng đế uy hiếp đi đánh trận sao?
“Chắc ngươi biết, mấy năm gần đây Khương quốc lớn mạnh, nếu chúng ta không chuẩn bị trước, kẻ bị nuốt chửng sẽ là Nam quốc đó. Đến lúc đó mới thật sự là nhân dân rơi vào bể khổ. Ngươi nghĩ tới chưa?” Giọng cô vô cùng hờ hững.
Tần Kiệt sửng sốt. Đúng là hắn chưa nghĩ tới. Hắn chỉ một lòng tìm cách để không phải đánh trận, như vậy người dân sẽ không phải chịu khổ. Nhưng hắn lại không để ý rằng, nếu như cứ để mặc Khương quốc lớn mạnh, một ngày nào đó, Khương quốc sẽ quay sang chèn ép Nam quốc. Lúc đó người dân mới thực sự là khổ.
Vi Nhã nói tiếp: “Bổn cung cũng như ngươi vậy, dù thế nào cũng không hề muốn chiến tranh xảy ra”
“Mạt tướng đã hiểu”
“Thật sự hiểu sao?”
“Vâng”
“Vậy ý tướng quân thế nào?”
“Mạt tướng cần suy nghĩ thêm”
“Ngươi cứ từ từ suy nghĩ. Phỉ Thúy, quay về” Vi Nhã phất tay áo rời khỏi, mắt không hề liếc Tần Kiệt một cái.
Đến khi Vi Nhã đi mất, Tần Kiệt mới nhớ ra.
Chẳng phải hậu cung không được can chính sao?
Hòa An công chúa lại nói chuyện này. Thật là đại nghịch bất đạo.
Vi Nhã thay một bộ đồ thoải mái, đi xe ngựa tới một vùng đồng cỏ ngoại ô.
Một người đàn ông bệ vệ, nước da ngăm đen đang định quỳ xuống hành lễ.
“Không cần hành lễ”
“Tạ công chúa”
“Gọi ta là tiểu thư được rồi. Hôm nay ta muốn học cưỡi ngựa. Đồng tướng quân sẽ không chê học trò này chứ?”
“Mạt tướng không dám”
Vi Nhã ngoắc tay. Phỉ Thúy nhanh nhẹn đưa lên một hộp quà. Là một con dao găm nạm ngọc, trông giống của Tần Kiệt, nhưng chuôi dao đính mã não.
“Đây là quà ra mắt, mong lão sư đừng chê”
Đồng tướng quân cung kính nhận lấy món quà, rút dao găm ra xem thử. Lưỡi dao sáng bóng, nhìn đã biết là hàng cực phẩm.
“Món quà này quá quý giá rồi” Đồng tướng quân nói.
“Vì vậy, Đồng tướng quân phải dạy ta cho tốt đấy” Vi Nhã cười tươi, cứ như cái người hờ hờ hững hững lúc nãy không phải cô vậy.
“Ha ha. Đó là đương nhiên. Nhưng mạt tướng dạy người cưỡi ngựa, cũng có quy tắc, nếu tiểu thư thực sự muốn học, thì phải nghiêm cẩn theo quy tắc của mạt tướng”
“Xin mời”
“Thứ nhất, không được trễ giờ. Thứ hai, chuyên tâm học tập, không được sao nhãng. Nếu vi phạm thì sẽ bị phạt. Vi phạm 3 lần thì mạt tướng sẽ không dạy nữa”
“Được” Vi Nhã sảng khoái đáp.
“Trước hết, người cần một con ngựa,
người có ngựa chưa?”
Vi Nhã dắt tới một con ngựa ô.
“Phụ hoàng biết ta đang tập cưỡi ngựa nên đã chuẩn bị cho ta một con ngựa rồi. Tên nó là Tuyết Nhi”
Đồng tướng quân sặc một cái.
Tuyết Nhi không cao lớn lắm, nhưng bắp thịt khá dẻo dai, rất phù hợp với những người mới tập cưỡi ngựa như Vi Nhã.
Sau một buổi luyện tập cưỡi ngựa, Vi Nhã cả người nhức mỏi.