Cuối cùng, cô dùng chân đạp một phát, cánh cửa đổ rầm.

Ba mẹ Tống há hốc miệng, con dâu này không phải lợi hại quá rồi đó chứ?

Tống Nguyên đang ngồi trong phòng nghe tiếng “ầm” một cái, quay lại thì thấy Vi Nhã vẫn đứng tư thế đá cửa.

Cô vội thu chân lại, đi nhanh vào phòng rồi quay ra nói với ba mẹ Tống: “Cháu có thể nói chuyện riêng với Tống Nguyên không?”

Hai ông bà lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đi mất.

Cô kéo một cái ghế ra, ngồi vắt chân lên, trông rất ra dáng chị đại.

Cô nghiêm giọng: “Tống Nguyên, em nghe bác gái nói anh không ăn không uống, tự nhốt mình trong phòng, chuyện này là như thế nào?”

Hắn cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt vào nhau, rất lâu sau mới mở miệng: “Em về đi, không cần lo cho anh”

“Em hỏi anh có chuyện gì?” Cô dùng ngữ khí không kiên nhẫn nói.

Hắn quay mặt đi: “Em mau về đi, anh không muốn tổn thương em”

Cô không hiểu ý hắn muốn gì, đi đến trước mặt hắn, dùng tay xoay mặt hắn đối diện với mình: “Nhìn vào mắt em, thật là không có chuyện gì sao?”

Đến lúc này, hắn đột nhiên nắm lấy tay cô, vật xuống giường.

“Anh đã cho em cơ hội, nhưng là em từ bỏ nó”

Cơ hội gì chứ? Nói không đầu không đuôi như vậy, ai mà hiểu được?

Trong lúc Vi Nhã đang lơ mơ về câu nói không đầu không đuôi của Tống Nguyên thì thấy người mình nhột nhột.

Tống Nguyên đang liếm cổ cô, tay thì lần mò trong áo cô.

Vi Nhã dùng sức đẩy hắn ra.

“Anh làm gì vậy?” Ba mẹ Tống còn đang ở dưới nhà đấy.

“Anh nói rồi, anh đã cho em cơ hội, nhưng em lại từ bỏ nó, bây giờ em không còn cơ hội nữa” Hắn lại tiếp tục vùi đầu vào cổ cô liếm láp, bàn tay không yên phận lại chui vào áo cô.

Vi Nhã lại đẩy hắn ra: “Từ từ... Anh nói cơ hội gì?”

Hắn cau mày, đến lúc này Nhã Nhi còn muốn chơi đùa hắn sao?

Vi Nhã hiện đang loạn cào cào: “Em thực sự không hiểu anh đang nói cái gì!”

Tống Nguyên trầm giọng đáp: “Em không phải đang yêu đương với tên Hoàng Minh Thành đó sao? Anh chẳng qua là trong lúc em giận dỗi hắn, thì vui chơi qua đường sao?”

Từ từ đã, não cô load không nổi. Yêu đương với Hoàng Minh Thành? Hắn là nam chủ, sao cô có thể yêu hắn chứ. Còn nữa, cùng Tống Nguyên vui chơi qua đường. Này! Em vì anh mới tới đây đấy, sao có thể nói là vui chơi qua đường chứ?

“Anh nghĩ gì thế? Người em yêu từ trước đến giờ chỉ có anh, liên quan gì đến Hoàng Minh Thành?”

Tống Nguyên không nói gì, lấy từ trong túi của mình ra một tập ảnh. Trong là ảnh cô và Hoàng Minh Thành đang dựa sát vào nhau, nhìn rất thân mật.

Vi Nhã nhìn thấy bức ảnh, nhíu mày. Đây là bộ váy cô mặc hôm đi dự 10 năm thành lập Hoàng Thành. Có lẽ ảnh này chụp lúc hai người đang khiêu vũ. Không ngờ lại có người chụp trộm.

Tống Nguyên giọng âm trầm: “Hắn ta đã nói hết với anh rồi, em và hắn từng là một đôi kim đồng ngọc nữ, sau này vì không chịu nổi tính ghẹo hoa ghẹo bướm của hắn nên tức giận, đòi chia tay, gặp lại coi như không quen biết. Sau đấy em mới gặp anh, rồi coi anh như thế thân của hắn, cốt là vì trả thù Hoàng Minh Thành. Hắn ta nói hắn ta rất hối hận, muốn quay lại với em, anh nên buông tay thì hơn”.

Vi Nhã nghe xong: Nam chủ này, đi viết kịch bản được rồi đấy.

“Anh chưa điều tra gì mà đã tin hắn rồi sao?”

“Anh đã điều tra rồi, mọi thứ hắn nói đều trùng khớp”.

[Ký chủ, tôi ngồi đây xem cô dỗ hắn thế nào?]

Im đi! Mi muốn thêm dầu vào lửa à?

Cô vừa cầm xem từng tấm ảnh, vừa hỏi anh: “Anh không tin em à?”

Tống Nguyên: Không phải là hắn không muốn tin cô, nhưng thái độ của cô... làm hắn bất an.

Cô cười nhạt một tiếng, kể lại: “Anh nhớ hôm anh tỏ tình với em không?”

Tống Nguyên gật đầu, ngày hôm đó cứ như là ngày hạnh phúc nhất trong đời hắn, hắn quên được mới là lạ.

Cô tiếp tục: “Trước đó, em đã được mời đi dự kỷ niệm 10 năm thành lập giải trí Hoàng Thành. Hoàng Minh Thành đã mời em nhảy điệu đầu tiên. Lần đầu gặp nhau, hắn là chủ nhà, em đương nhiên phải cho hắn chút mặt mũi, không thì làm sao có thể tồn tại trong làng giải trí này được. Đó là lần đầu tiên em gặp hắn. Sau đó thì anh cũng biết rồi đấy, hắn không ngừng tặng quà cho em, còn cho người up story lên mạng xã hội, em không biết hắn định âm mưu gì. Em và Hoàng Minh Thành thực sự không có gì hết. Bảo bối, anh nói em nghe, sao anh lại có những tấm ảnh này?”

“Mấy hôm trước, Hoàng Minh Thành gửi cho anh”

Nam chủ sao?

Cô không làm gì thì hắn lại nghĩ cô là quả hồng mềm mặc hắn nắm bóp, nghĩ mình là nam chủ là muốn làm gì thì làm sao?

Nực cười!

Cô xoay người Tống Nguyên lại, nhìn thẳng vào mắt anh: “Việc này em sẽ xử lý, anh không cần bận tâm. Nhớ rằng người em yêu là anh, người em sẽ cưới làm chồng là anh, người em sẽ bầu bạn suốt đời này là anh, không ai có thể thay thế vị trí này của anh cả, anh hiểu không? Anh chỉ cần tin em là được”

Tống Nguyên cứng người lại, trong tim hắn như có dòng nước ấm chảy qua. Hắn cong môi cười: “Anh tin em”

Oa! Bảo bối cười thật là đẹp, muốn mang về giấu đi quá!

Hệ thống: Vậy cũng được hả? Người yêu ký chủ cũng dễ dãi quá đi!

Vi Nhã lấy từ trong túi ra một cái hộp, bên trong là hai chiếc nhẫn kim cương. Cô lấy chiếc nhẫn to, đeo vào tay Tống Nguyên, hài lòng nói: “Vừa khít”

Xong cô lấy chiếc nhẫn nhỏ, đeo vào tay mình.

“Đây là nhẫn tình nhân em đặt làm riêng, anh một cái, em một cái, anh không được tháo ra đâu đấy”.

Trước khi lên đường đi quay ‘Hậu cung Nam Khởi’, Vi Nhã đã đặt làm hai chiếc nhẫn này.

Tống Nguyên nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay, trong lòng cảm thấy vui vẻ.

Cô vòng tay ôm hắn, bàn tay nhè nhẹ vuốt lưng hắn như vuốt mèo. “Chờ em một thời gian. Em sẽ giải quyết hết tất cả chuyện này. Anh chỉ cần ngồi đợi em đến rước thôi. Anh làm được không?”

“Đừng để anh đợi lâu quá”

“Anh phải nhớ, ăn uống đầy đủ, tập thể dục thường xuyên, không được bỏ bữa, không được làm việc quá sức. Em thích cơ thể có 8 múi bụng, anh mà không tập được thì đừng hòng cưới được em.”

Hệ thống: Cái tật này của ký chủ muôn đời không bỏ được.

Nụ cười của hắn trong phúc chốc cứng đờ, hắn không thể để Vi Nhã biết hắn không có 8 múi được.

Hắn gật đầu, đáp: “Được”

Vi Nhã dặn dò hắn thêm mấy câu rồi xin phép ba mẹ Tống ra về. Từ hôm đó, ba mẹ Tống không hết kinh ngạc. Thằng con nhà mình không những tươi tỉnh trở lại, mà còn đăng ký tập lớp thể hình, hai ông bà hỏi thì hắn bảo: “Nhã Nhi thích cơ bụng 8 múi”. Xong rồi! Hai ông bà đã phần nào đoán được cuộc sống sau này của thằng con mình.

- ---------------------------------------------------------------------------------------

Giải trí Hoàng Thành

Vi Nhã bước vào, dáng vẻ tự tin kiêu ngạo, tỏa sáng như ánh mặt trời, khiến cho mọi người không nhịn được nhìn theo. Nhưng khuôn mặt bừng bừng sát khí, giày cao gót giẫm mạnh, đi đến quần lễ tân.

Cô gái này thật xinh đẹp, so với cô ấy được chỉ có Lê Tâm mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play