Lạc Dao Dao thấy Lăng Thiên đã xuống nước, giọng nói cũng trịch thượng hơn: “Anh chở tôi đến bệnh viện tâm thần An Đức là được!”.
Lăng Thiên biểu tình chế nhạo: “Bệnh viện tâm thần? Cô là bệnh nhân tâm thần sao?”.
Lạc Dao Dao hét lên: “Tôi là điều dưỡng ở đó!”.
Thôi thì tiện đường, cộng với sức ép dư luận, hắn đưa Lạc Dao Dao đi cũng được.
Lăng Thiên tiến lại mở cửa sau cho cô ta: “Lên đi!”
Lạc Dao Dao lê cái chân cà nhắc về phía sau xe. Suốt đoạn đường cô ta bày ra vẻ mặt giận dỗi.
Chiếc xe cuối cùng cũng vào tới một bệnh viện khá cũ. Ở đó có một cái biển Bệnh viện tâm thần An Đức.
Nhã Nhi trong suốt thời gian đó đều ở trong này sao?
Xe ô tô từ từ tiến vào trong sân bệnh viện. Một đám người mặc quần áo bệnh nhân đứng túm năm tụm ba nhìn theo cái xe bóng loáng của Lăng Thiên.
Trời ơi, Quái Xế ở lầu ba nói rằng cái xe nào mà có bốn cái vòng tròn kia là đắt tiền lắm đấy.
Đôi chân dài bước xuống xe, nhan sắc của hắn khiến bọn họ phải trầm trồ. Đôi mắt sâu hun hút khiến con người ta xoáy sâu vào đó. Phía sau là nữ chính nhẹ nhàng nhu hoà Lạc Dao Dao
Một đám bác sĩ và điều dưỡng lục tục kéo nhau chạy ra, ôm tay Lạc Dao Dao mà ríu rít.
“Dao Dao, đây là bạn trai cô sao, đẹp trai thật đó!”
“Dao Dao mà, bạn trai cũng không tầm thường được!”.
“Cô bảo anh ấy giới thiệu giúp tôi một người đi!”
Cứ một câu lại một câu, Dao Dao nghe xong mặt cũng đỏ dần.
“Không phải đâu…” Cô chưa nói xong, Lăng Thiên đã chen vào, hắn nở một nụ cười như gió xuân, nói: “Tôi và cô Lạc chỉ là tiện đường đi chung thôi. Xin tự giới thiệu tôi là Vũ Văn Thiên, từ hôm nay sẽ chuyển công tác về bệnh viện An Đức”.
Đây là bác sĩ Vũ Văn sao? Đẹp trai thật.
Mấy cô điều dưỡng nhìn hắn không rời mắt.
Lăng Thiên quét mắt một lượt coi như chào hỏi.
Lạc Dao Dao hung hiểm mà nhìn hắn.
Lăng Thiên cười khẩy một cái.
Để xem bản lĩnh của hắn cao hơn, hay hào quang nữ chính của cô ta cao hơn.
Lúc này hắn mới thấy viện trưởng lật đật chạy ra.
“Viện trưởng, tôi là Vũ Văn Thiên, hôm nay tới đây để làm việc. Sau này mong ngài chỉ giáo”.
Viện trưởng cười khà khà, nắm chặt lấy tay của hắn mà lắc: “Cậu đừng nói vậy! Cậu cũng biết đấy, An Đức chúng tôi là một bệnh viện tâm thần hẻo lánh, cậu tới đây làm việc là vinh hạnh của chúng tôi”.
Ông mừng còn không hết. Đám nữ điều dưỡng cứ càng ngày càng thưa dần. Mong sao khuôn mặt điển trai của bác sĩ mới đến có thể khiến họ suy nghĩ lại.
“Anh đẹp trai, anh có ở lại đây luôn không?” Một cô gái trang điểm hơi lố, tay cầm bó hoa dại, ánh mắt lấp lánh mà hỏi.
Lăng Thiên cười với cô: “Tôi sẽ ở lại đây!”.
Ye! Đám bệnh nhân nữ đập tay với nhau. Ở bệnh viện lại có một anh bác sĩ thật là đẹp trai sẽ ở đây. Mặc kệ viện trưởng đang nói chuyện, bọn họ cứ xúm xít lại hắn hỏi hết chuyện này đến chuyện nọ.
“Vậy trong bệnh viện này ai đẹp trai nhất?”.
Đám bệnh nhân nhìn nhau rồi nhìn hắn: “Bác sĩ đẹp trai nhất!”.
Đương nhiên!
“Vậy ai xinh gái nhất?”
Đám bệnh nhân nữ nhao nhao lên chỉ vào mình. Lăng Thiên quét mắt sang đám bệnh nhân nam. Bọn họ nói là bé Hồng ở tầng một.
Lăng Thiên hướng về phía viện trưởng hỏi nhỏ về bé Hồng. Viện trưởng liền kể sơ lại cho hắn nghe. Qua lời của viện trưởng thì bảy tám phần bé Hồng là Nhã Nhi của hắn rồi.
Mặc kệ những tiếng gọi tê tâm liệt phế từ những bệnh nhân nữ, Lăng Thiên một mạch đi tới phòng làm việc mới. Đó là một căn phòng nhỏ ước chừng mười mét vuông gồm một bàn ghế, dàn máy vi tính, một chiếc tủ và một cái giường bệnh.
Hắn liền ngồi vào bàn làm việc tra cứu hồ sơ bệnh của bệnh nhân ở đây, cho đến khi lật tới hồ sơ của bé Hồng.
Bé Hồng không rõ tên tuổi, được tìm thấy khi đang đi lang thang trên cầu, mặc một bộ váy hoạ tiết hoa hồng đỏ nên gọi là bé Hồng, không có người thân, ban đầu mọi khoản chi phí đều dựa vào trợ cấp Nhà nước, mãi tới hai tháng sau có một số tiền lớn từ một người không rõ tên tuổi chuyển cho họ, nói là phí điều trị cho bé Hồng, cứ như vậy mỗi tháng, số tiền đều được chuyển khoản đầy đủ, nhưng tuyệt nhiên không thấy người giám hộ. Sau khi chẩn đoán, các bác sĩ kết luận trí óc bé Hồng chỉ dừng lại ở mức bảy tuổi.
Nhìn những dòng bệnh án mà hắn siết chặt tay, đến nỗi tờ bệnh án bị vò đến nhàu nhĩ.
Hệ thống chết tiệt, đây chính là thế giới đơn giản mà ngươi nói sao?
[Tất nhiên, một đứa trẻ dễ dỗ dành hơn là một người lớn, không phải sao?]
Bên ngoài liền có tiếng gõ cửa. Lăng Thiên nhanh chóng đóng tập hồ sơ lại, thu lại cảm xúc, khôi phục vẻ mặt lãnh đạm.
Người tiến vào chính là Lạc Dao Dao.
“Bác sĩ Vũ Văn, tối nay chúng tôi định mở tiệc, không biết anh có đi không?”
Lăng Thiên ngả người trên ghế, nhắm mắt mà đáp lại: “Được! Có ai tham dự?”.
Lăng Thiên liền quyết định: “Tiệc chào mừng lần này của tôi, để bọn họ cùng tham gia đi!”.
Lạc Dao Dao trầm giọng cảnh cáo: “Bác sĩ Vũ Văn, làm như vậy không hay đâu, nhỡ đâu xảy ra sơ suất gì thì sao?”.
Lăng Thiên rũ mắt nói: “Bình thường bệnh nhân cũng đi lại tự do trong khuôn viên bệnh viện, cũng không có vấn đề gì. Tại sao mở tiệc lại có thể có vấn đề? Cô Lạc đang kì thị bệnh nhân sao?”.
Kì thị bệnh nhân? Cô ta không quên ánh mắt cùng nụ cười đểu của hắn khi nói cô là bệnh nhân tâm thần đâu!
Lạc Dao Dao cảm thấy giống như mình bị xúc phạm, gan cũng lớn lên, hùng hổ nói: “Bác sĩ Vũ Văn, phiền anh chú ý dùng từ. Tôi chỉ là lo lắng thay cho anh. Anh đừng xúc phạm tôi như vậy!”.
Vẻ mặt Lạc Dao Dao đanh lại, trong mắt thể hiện sự tức giận.
Lăng Thiên trầm mặc, đôi mắt đen nhánh sâu hun hút nhìn cô khiến hai má của Lạc Dao Dao lập tức ửng đỏ. Cô cứng cổ nói: “Tôi biết anh quan tâm đến bệnh nhân, nhưng vẫn nên chú ý. Nhỡ đâu có sự việc ngoài ý muốn xảy ra, thì anh gánh vác được sao?”.
Ở đây cô là người đi trước, cũng nên chỉ bảo cho bác sĩ Vũ Văn.
Lăng Thiên liền đứng dậy, vòng qua Lạc Dao Dao tiến ra cửa.
“Cám ơn cô nhắc nhở. Nếu không phiền thì có thể đưa tôi đi thăm khu phòng bệnh chứ?”. Hắn muốn xem Nhã Nhi như thế nào?
Lạc Dao Dao gật đầu. Cô đưa bác sĩ Vũ Văn đi xem từng phòng bệnh. Có bệnh nhân cười đùa, hóa trang, đánh nhau, vật lộn với bác sĩ… Cho đến khi hắn tới phòng bệnh của bé Hồng.