13
Giữa trưa hôm nay, trong nhà có một vị khách mà tôi đặc biệt không muốn gặp.
Cho dù tôi và Thẩm Nhụy Hân nhiều năm không gặp, vậy mà khi gặp lại cô ta, tôi vẫn vô thức run lên.
Thẩm Nhụy Hân là em gái Thẩm Diên Tri.
Thời điểm Thẩm Diên Tri bắt nạt tôi ác nhất, Thẩm Nhụy Hân từng đứng ra giúp tôi.
Khi đó tôi khờ dại nghĩ rằng cô ta là người duy nhất cứu vớt tôi ra khỏi cuộc sống hỗn loạn này.
Cô ta nói tôi đừng sợ anh mình, nói sẽ bảo vệ tôi, có cô ta ở đây, không ai dám đụng đến tôi nữa.
Sau đó tôi mới biết, sở dĩ thời gian đó cô ta giúp tôi là bởi vì cô ta đang giận dỗi anh mình.
Vì thế sau khi hai người làm lành, họ bắt đầu thay đổi cách bắt nạt tôi.
Cô ta từng dẫn một đám học sinh nữ chặn tôi nhà nhà vệ sinh, quay chụp hình ảnh nhục nhã của tôi.
Đến cuối cùng, tất cả những hình ảnh đó đều rơi vào tay Thẩm Diên Tri.
Đoạn ký ức kia quá đau đớn, thế cho nên khi vừa nhìn thấy Thẩm Nhụy Hân, suýt chút nữa là tôi chạy vào WC để nôn.
Cô ta cũng khó chịu với tôi.
Khi Thẩm Diên Tri tìm tôi về, ép tôi gả cho anh, đó cũng là lúc Thẩm Nhụy Hân ồn ào nhất.
Cô ta mắng thẳng mặt tôi, nói tôi không xứng, nói sao anh cô ta lại nhìn trúng tôi.
Bây giờ nhìn thấy tôi, đương nhiên sắc mặt cô ta không đẹp gì cả.
Nhưng chính tôi cũng chỉ mong cô ta làm loạn hơn nữa, cho nên cũng hung hăng lườm lại.
Tính cách của cô ta là kiểu tiểu thư, thấy tôi như vậy, cô ta ôm tay cười nhạo.
“Tần Tử Khanh, đúng là anh tôi nuông chiều cậu quá rồi.”
“…”
“Tôi nói cho cậu biết, từ nay về sau, hai chúng ta không đội trời chung.”
“Đừng hòng tôi đồng ý cho cậu bước vào nhà tôi.”
“…”
Thật sự là, có đôi khi cô ta ngây thơ như đứa trẻ.
Tôi không bết hôm nay cô ta đến đây với mục đích gì, có điều loại khiêu khích này của cô ta… Thật sự không thú vị gì cả.
…
“Anh! Anh có thể chia tay với người này được không?”
Cuối cùng cho đến khi Thẩm Diên Tri trở về, tôi mới hiểu được mục đích của cô ta.
Náo loạn nửa ngày vẫn là không muốn tôi gả cho Thẩm Diên Tri.
Ở vấn đề này, thật ra nguyện vọng của tôi với cô ta giống nhau.
Thẩm Diên Tri muốn giơ tay xoa đầu tôi nhưng bị tôi né tránh.
Anh rũ mắt, giọng nói trầm thấp mà bình tĩnh.
“Không có khả năng chia tay.”
“…”
Thẩm Nhụy Hân thở hổn hển dậm chân, cũng hung tợn lườm tôi.
Tôi cũng lườm lại, không ngờ bị Thẩm Diên Tri nhìn thấy.
Anh cười nhẹ một tiếng.
“Anh! Anh có thể đừng chiều cô ta như vậy được không?! Anh nhìn xem, vì cô ta mà anh thành thế nào rồi…”
“…”
Trên bàn cơm, Thẩm Nhụy Hân vẫn nói liên mồm như trước, cho đến khi Thẩm Diên Tri lên tiếng nhắc nhở.
“Im lặng, ăn cơm.”
Cô ta mới dừng việc tạo áp lực.
Thật ra không cần im lặng, vốn tôi cũng không muốn ăn gì cả.
Hơn nữa tôi cảm thấy mình hơi buồn nôn từ nãy giờ.
Cơm nước xong, Thẩm Diên Tri đi nghe điện thoại.
Trên bàn cơm chỉ còn tôi và Thẩm Nhụy Hân.
Tôi đương nhiên không có tâm trạng ngồi lại, nhưng khi đứng dậy, cô ta bỗng nhiên gọi tôi lại.
Tôi cảm thấy đầu choáng váng, hình ảnh cô ta cũng trở nên lờ mờ.
Lúc này cô ta mới để lộ nanh vuốt.
“Tần Tử Khanh, tôi vẫn còn giữ ảnh chụp của cậu.”
“Bây giờ tôi thỉnh thoảng tôi vẫn không nhịn được, hay lấy ra ôn lại kỷ niệm, chậc chậc…”
“Cậu có biết trong ảnh cậu tiện thế nào không, hay là cậu trời sinh làm cái đó?”
“Cậu á, đến làm ấm giường cho anh tôi cũng không xứng…”
Cô ta không thể nói hết câu.
Bởi vì tôi đã cầm ấm trà trên bàn ném về phía cô ta.
Tiếng hét chói tai cắt qua căn phòng, khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp của Thẩm Nhụy Hân bị nước nhuộm ướt.
Tiếng kêu của cô ta đã gọi anh trai mình quay lại.
“Cậu ta hắt nước vào em!”
Thẩm Nhụy Hân khóc nức nở, tôi nghe vô cùng rõ ràng.
Thẩm Diên Tri đứng ở bên cạnh cô ta, anh chỉ im lặng nhìn tôi.
“…”
Tôi không biết mình bị làm sao, trước kia dù Thẩm Diên Tri k1ch thích tôi cỡ nào, tôi cũng không nổi giận tới mức này.
Nhưng lần này, tôi lại như không thể khống chế chính mình.
Tôi nhìm chằm chằm Thẩm Nhụy Hân, nói từng chữ.
“Mẹ nó, cô mới tiện…”
“…”
Đây đại khái là mấy chục giây im lặng như chết.
Ngay cả Thẩm Nhụy Hân cũng ngừng khóc.
Cho đến khi tôi cảm thấy hai má mình đau rát, lúc ấy mới vô thức dùng đầu lưỡi chống má trong.
Tôi thừa nhận, đúng là tôi đã hơi không thể tin được.
Thẩm Diên Tri tát tôi một cái.
Chỉ vì tôi nói bậy một câu về em gái anh.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, hơi trợn to đôi mắt, nhưng tôi vẫn không nhìn thấy rõ anh, bởi ánh đèn trần quá sáng chói.
Thời gian Thẩm Diên Tri sững sờ còn lâu hơn tôi.
Rồi sau đó anh hoảng hốt gọi tên tôi.
Tôi làm như không nghe thấy.
Tôi cũng không muốn nghe.
Tôi cầm dao gọt hoa quả trên bàn, đâm mạnh vào bụng mình.
Buồn cười chính là, trước lúc này, trong lòng tôi vẫn nhen nhóm suy nghĩ.
Nghĩ muốn Thẩm Diên Tri có thể trở thành bố đứa con trong bụng tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT