*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit Ross
Đây là lần đầu tiên cô đột nhập vào nhà của người khác nên trong lòng có hơi lo lắng, lại mang theo tâm lý sợ bị người khác bắt được. Qúy Tử đang định bỏ đi thì dưới chân giẫm phải vật gì đó, kêu “rắc” một tiếng, âm thanh ấy dọa cô giật bắn mình. Có lẽ là màn đêm quá tĩnh lặng hoặc do cô có tật giật mình, chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ khiến cô chấn động.
Cô nhặt thứ đó lên, là một chiếc kẹp tóc khảm bằng hạt cườm và ngọc lục bảo. Qúy Tử nương nhờ ánh trăng, nhìn thấy một dòng ký tự nhỏ được khắc trên mặt sau của chiếc kẹp tóc hình như là “Phường Đức Minh.”
Những cửa tiệm trang sức có danh tiếng khác phần lớn đều sẽ khắc tên thương hiệu nhà mình lên trang sức. Nhưng cái tên “Phường Đức Minh” này rất lạ? Qúy Tử chưa từng nghe qua hiệu này ở Nam Thành!
Cô quan sát chỗ chiếc kẹp này rơi xuống, tình cờ lại đúng ở đống cỏ dại mọc cạnh cửa, hẳn là trong lúc người phụ nữ xinh đẹp kia chạy trốn đã bất cẩn làm rơi?
Qúy Tử bỏ chiếc kẹp vào trong túi áo khoác, lại trèo tường ra ngoài.
Khi Qúy Tử vừa mới bước chân vào nhà, sau lưng đã nghe thấy tiếng Lý Trân Ngọc trở lại.
Qúy Tử hốt hoảng vội vã đi thay giày và quần áo ra, giả vờ như vừa mới đi vệ sinh về.
Vú Triệu nhìn thấy dáng vẻ kia của cô liền hiểu ý, cũng giúp cô diễn kịch, bà bình tĩnh bưng một ly trà lên nói: “Tiểu thư tỉnh rồi à? Cô uống ngụm trà cho ấm họng rồi hãng ngủ, cẩn thận đừng để cảm lạnh.”
“Chao ôi, chỉ có vú Triệu mới là tri kỉ của con thôi.” Cô nhấp một hớp trà nóng, hỏi Lý Trân Ngọc: “Sao mẹ về muộn vậy?”
Lý Trân Ngọc vừa mới thua tiền nên trong lòng buồn bực, bà xua tay nói: “Để ý tới mẹ làm gì, không phải ngày mai con còn phải đi làm à? Mau đi ngủ sớm đi, chỗ này mẹ còn có việc.”
“Vâng, chúc mẹ ngủ ngon.” Qúy Tử chạy lên lầu, xuề xòa rửa mặt rồi nằm xuống giường. Cô với áo khoác trên sô pha, rút chiếc kẹp tóc trong đó ra.
Qúy Tử linh cảm rằng chiếc kẹp tóc này sẽ giúp cô tìm ra người phụ nữ bí ẩn kia.
Hôm sau đi làm, Qúy Tử giao bản thảo đã viết xong cho Bạch Nhạn Tùng, sau đó tới chỗ tiền bối lớn tuổi nhất tòa soạn là Tạ Vũ Vi để hỏi chút chuyện về chiếc kẹp tóc kia.
Cô đặt chiếc kẹp tóc trước mặt Tạ Vũ Vi rồi nói: “ Tiền bối Vũ Vi, cô hiểu biết nhiều, giúp em xem cái kẹp tóc khắc chữ “Phường Đức Minh” này ở đâu với ạ? Em thấy kiểu dáng khá mới mẻ nên có chút hứng thú.”
Tạ Vũ Vi đeo một cặp kính đồi mồi vào mắt, kinh ngạc nhìn chiếc kẹp tóc: “Sao em lại có chiếc kẹp này?”
Qúy Tử thấy bà phản ứng thái quá bèn cười hỏi: “Sao vậy ạ?”
“Quê cô ở Bắc Thành, “Phường Đức Minh” là nơi làm nghề thủ công đẹp nhất ở Bắc Thành. Nhưng có điều gia đình này cổ quái, chủ tiệm là một người phụ nữ trẻ xinh đẹp cũng là người làm kẹp tóc duy nhất trong tiệm. Nhà cô ấy không mở thêm chi nhánh, vợ của mấy gia đình quan chức ở Nam Thành vì không mua được kẹp tóc nên nháo nhào nhờ người từ Bắc Thành mua hộ. Cũng nhờ chiêu vật hiếm của quý này mà danh tiếng cổ quái của cô ấy mới vang xa. Hai năm trước, Phường Đức Minh đột ngột đóng cửa, bà chủ với tay nghề tốt nhất cũng biến mất, không một ai biết lý do tại sao.”
Trong lòng Qúy Tử trống rỗng, luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Cô bèn hỏi: “Cô có địa chỉ của “Phường Đức Minh” không ạ?”
“Có có, cửa tiệm này ở ngay đối diện nhà cô! Nhưng em hỏi cái này làm gì? Cho dù có thích cái kẹp kia đến thế cũng đâu cần phải lặn lội xa xôi đến đó!”
“Một người bạn của em hỏi nhờ chút chuyện. Không phải em biết cô kiến thức uyên bác nên mới tới nhờ cô sao? Vũ Vi tỷ tỷ tiện tay viết em xin địa chỉ chỗ kia đi, tan tầm em mời cô một cốc cà phê nhé!”
Tạ Vũ Vi không biết trong bụng Qúy Tử đang tính toán gì nhưng đơn giản nói một cái địa chỉ mà được một cốc cà phê cũng không tồi.
Bà thoải mái viết địa chỉ cho Qúy Tử, buổi tối Qúy Tử giữ đúng lời hứa mời bà đi uống cà phê. Không những thế cô còn mời cả bánh táo.
Một bữa như vậy ngót nghét ít nhất cũng mười đồng. Không hổ là tiểu thư hàng thật giá thật, tiêu tiền mà chả thấy xót ví tí nào. Bữa ăn này Tạ Vũ Vi thư thái thưởng thức, tiện nhìn Qúy Tử thấy thuận mắt hơn nhiều.
Qúy Tử nghĩ tới chuyện Phường Đức Minh ở Bắc Thành, đành mở lời nhờ Tạ Vũ Vi xin tổng biên tập nghỉ phép hộ: “Em có chút chuyện gia đình nên muốn xin nghỉ phép ba bốn hôm, cô cứ bảo khấu trừ vào tiền lương tháng này của em.”
Tạ Vũ Vi không biết cô có chuyện gì nhưng đã ăn uống đồ của người ta rồi thì cũng nên giúp chút chuyện nên lập tức đồng ý.
Qúy Tử đã nghĩ xong lý do lát nữa thoái thác với Lý Trân Ngọc, phóng viên luôn phải chạy đi khắp nơi để thu thập tin tức, cô sẽ nói mình sắp phải đi công tác cùng đồng nghiệp. Lý Trân Ngọc rất coi trọng công việc của cô ở tòa soạn, chắc chắn sẽ không phản đối.
Trước khi về nhà, Qúy Tử có tới tìm Thẩm Kình Hoài. Đến lúc gặp mặt, cô lại mím môi nhỏ giọng nói: “Cháu định tới Bắc Thành hỏi thăm chút chuyện. Nói không chừng còn tìm ra được chủ tiệm đó, chắc chắn cô ấy nhớ rõ những khách đã từng mua đồ nhà mình.”
Thẩm Kình Hoài nghe vậy, chỉ hỏi một câu: “Cháu định tới đấy một mình?”
“Vâng ạ!” Qúy Tử gật đầu, những ngón tay mảnh khảnh không nhịn được vươn tới đĩa sứ hoa mai ở trên bàn, bên trong bày biện năm sáu chiếc bánh đậu xanh hạt mè.
Qúy Tử nhớ bánh đậu xanh kiểu Bắc Kinh tuy mềm xốp nhưng lại không có dầu. Vậy món trên đĩa sứ kia chắc chắn là kiểu Tô Châu, làm theo đúng hương vị Phương Nam. Lớp vỏ được trộn cùng dầu nên bóng loáng mịn màng, khi cắn một miếng mùi thơm lập tức tràn ngập khắp khoang miệng, vừa ngon ngọt lại không dính răng.
Cô cứ vậy mà ăn bánh như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngờ vực hỏi Thẩm Kình Hoài: “Sao chú nhỏ lại hỏi vậy?”
Thẩm Kình Hoài chợt phân tâm, do dự một giây, anh hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ rồi mới nói: “Tôi nghĩ, nếu đi nơi khác sẽ không có gì nguy hiểm, chủ yếu ở Nam Thành mới cần phải giả vờ. Vì vậy tôi đi cùng cháu.”
Qúy Tử ngây ra như phỗng, hỏi: “Chú nhỏ đi cùng cháu vì lo lắng cháu đi một mình à?”
“Không phải, tôi chỉ sợ cháu bị kẻ chủ mưu giết chết, lúc đấy tôi vớt đâu ra người chạy chân cho mình thôi?”
“Ồ” Qúy Tử lầm bầm trong lòng: Hôm nay vẫn đáng ghét như mọi khi!
Qúy Tử về nhà thu dọn đồ đạc, nhờ Thẩm Kình Hoài mua vé tàu, sáng hôm sau hẹn nhau cùng tới ga xe lửa. Hôm nay Lý Trân Ngọc lại đi đánh bài, gặp mấy chị em lão làng thua mất mấy trăm. Cuối cùng bà cũng nhìn ra chiêu thức, náo loạn một hồi tận đến lúc về nhà mà trong người vẫn khó chịu. Nếu bình thường, có cho tiền Qúy Tử cũng không dám động vào ổ kiến lửa kia nhưng hôm nay có việc, không thể trì hoãn, cô do dự một lúc mới nói: “Mẹ, con phải ra ngoài vài ngày.”
*Bánh đậu xanh Bắc Kinh*
Bánh đậu xanh Tô Châu – Giang Tô