Bá tước và người vợ nam

   Trong một dinh thự rộng lớn có một vị bá tước vô cùng tài giỏi và giàu có. Ngài có một người vợ là nam, cậu rất yêu ngài nhưng ngài dường như chưa bao giờ thích cậu vì cậu xuất thân chỉ là tên người hầu thấp kém.
 
   Có lẽ vì vậy nên ngài không bao giờ tin cậu và mặc kệ cậu bị vu hãm,nhục mạ, chì chiết và đánh đập hành hạ tới phát bệnh . 

    Rồi một ngày nọ dinh thự nguy nga bị đột nhập phu nhân bị đâm chết vì khi đang cố bảo vệ gia sản của chồng. Cũng may có người đến sử lý kịp nên không còn ai khác bị thương nặng hay mất mát gì. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm như thể cái chết của vị phu nhân ấy chỉ như một đoá hoa bé nhỏ bị vùi lấp trong một vườn hoa bát ngát đang toả hương.

    Ngày hôm đấy cũng cứ vậy trôi qua như mọi ngày chỉ khi đến đêm đêm những người hầu mới lén lút tổ chức một đám tang nhỏ cho cậu. Bấy giờ người ta mới biết cậu trai đấy bé nhỏ và đáng thương đến mức nào . Cơ thể gầy gò bé nhỏ chi chít những vết thương vết bầm có những vết từ rất lâu xong đễn chết cũng chả khỏi được. Tro cốt của cậu cũng ít lắm chỉ được một nhúm bé bằng cái nắm tay đựng vừa trong một cái lọ thủy tinh nhỏ.

    Cả hôm đó chẳng ai thấy ngài bá tước tỏ ra chút đau lòng hay thương xót gì vợ cả. Người hầu báo lại với ngài nhưng ngài vẫn hờ hững chẳng đoái hoài gì như thể người chết chả phải là ngngười vợ luôn một mình nấu cơm và chờ ngài về người dành cho ngài những lời nói nhẹ nhàng dịu dàng nhất cùng với ngững cử chỉ hỏi han ân cần . Nhưng cũng từ đêm đó ngài bá tước mắc chứng mất ngủ.

    Mấy hôm sau có vài người hầu nhận được câu hỏi của bá tước :" phu nhân đâu rồi?". Câu chả lời ngài nhận được vẫn luôn là cậu đã chết ,cậu đã đi đã ,không còn nữa.
   
     Dần dần tần xuất câu hỏi ngày càng tăng bá tước tâm thần càng không tốt. Đêm đêm người ta nghe tiếng ngài kêu gào gọi tên vợ. Ngài chắc chắn đã hối hận rồi . Ngài khóc lóc điều tra rồi nhận ra sự thật ngài lại càng ân hận càng điên cuồng mà trả thù tất cả những kẻ đã làm cậu đau khổ ,đẩy chúng xuống hố sâu tuyệt vọng. 
   
    Ngài đuổi giết ,tra tấn người hầu đã nhục mạ cậu ,ngài hành hạ những kẻ đã giết cậu bằng tất cả những biện pháp kinh tởm nhất, ngài hủy hoại tương lai và người thân bạn bè ,những kẻ đã đối xử tệ với cậu rồi khiến chúng chìm trong đau khổ mãi mãi ,ngài đã phát điên . Coi một hũ tro nhỏ như vợ mình mà đối đãi. Ngài học nấu cơm cho "vợ mình",cơm nửa sống nửa chín nhưng ngài vẫn ăn ,vùa ăn vùa khóc ,ngài nhớ cậu ,lúc nào cũng nhớ ,rõ ràng nấu ăn rất ngon nhưng sao lại để bản thân bị suy dinh dưỡng nạng như vậy , rõ ràng rất ngốc nên mới đâm đầu vào yêu một tên khôn như  vậy ,nên em mới chết sớm như vậy , chết khổ như vậy.


   
    Ba năm sau bá tước ăn tro của vợ rồi tự sát ,cho tới chết ngài cũng chưa từng buông tha cho ai cả ,nhưng ít nhất ngài cũng cho phép bản thân mình đi tìm vợ ,ngài cũng đã rất đau khổ rồi.



Lời của Lạc:
 Cho tới cuối thì mình nghĩ rằng ngài vẫn chưa tha thứ cho chính mình cùng những kẻ đã là đau vợ, cũng chưa từng buông tha cho đoạn tình cảm trân thành của mình và vợ , càng không muốn cậu có người khác . Nhưng ít nhất ngài cho phép mình lại được ở bên người thương.


--------------------------------------------------------------------------
Tên truyện:365 ngày sau khi tôi chết .(Ai cũng không quen biết tôi)
Cải biên:Lạc Cẩm Phương
- Truyện thật sự rất hay kể theo ngôi thứ nhất,lần nào đọc lại tôi cũng khóc rất nhiều.(thích lém luôn )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play