《 Bị Hiến Tế Sau Khi Thuần Phục Ma Long- Calantha》

Trong bếp, kỵ sĩ Vong Linh đã chuẩn bị cho Yuli những dụng cụ cần thiết để nấu ăn.

Khi Orly nhìn thấy cô lại muốn đi xuống bếp nấu ăn, giống như một con cá vàng nhỏ không nhớ gì cả, anh ta lập tức bỏ lại tất cả những điều không vui ra sau lưng và bắt đầu vây lấy Yuli một lần nữa.

"Lyly! Lyly! Ta cũng muốn uống! Để dành cho ta một cốc đi!"

Trước mặt Yuli là mật ong, sữa, yến mạch, trứng, lá trà và các nguyên liệu khác mà cô nhờ kỵ sĩ Vong Linh giúp tìm.

Mật ong dùng để tăng thêm vị ngọt, sữa, yến mạch và trứng là nguyên liệu để làm pudding. Cuối cùng sẽ cho pudding đã thành phẩm và mật ong vào trà sữa đã lọc bỏ lá trà là đã có một ly trà sữa pudding.

Trong trường hợp không có đường, ly trà sữa này thực sự sẽ vô cùng đơn sơ.

Nhưng mà--

"A a a ! Thật đáng giận! Vì sao một cô gái có tâm địa độc ác như ngươi lại có thể làm ra một cốc trà sữa ngon như vậy chứ!!"

Orly uống cạn cốc trà sữa làm cho anh, no đến mức nấc lên.

Yuli cười tủm tỉm nói: "Ngươi nói ai tâm địa độc ác cơ?"

Orly dừng lại, và đôi mắt của anh đảo quanh.

"Tôi đang nói về Meigen - anh ta đặc biệt đáng sợ. Cây thương trong tay anh ta đã đâm vào trái tim của vô số kỵ sĩ anh dũng. Anh ta cũng có thể dùng tay không lột da người và rút xương sống từ người sống! Anh ta là kỵ sĩ kiêu hãnh và dũng cảm nhất ở bên cạnh đại nhân Kaus, Lyly bé nhỏ, ngươi ngàn vạn lần không được đi trêu chọc anh ta đó."

Yuli nhìn chàng hiệp sĩ cao lớn đang lặng lẽ canh cửa bếp.

Anh chỉ còn lại một bộ xương trơ ​​trụi, trên xương cốt tái nhợt còn tựa hồ mọc lên một lớp rêu xanh đậm, phảng phất giống như vừa mới từ trong quan tài đào ra.

Chỉ có cây trường thương màu bạc trong tay anh, tựa hồ mỗi ngày đều được lau chùi sạch sẽ, sáng bóng và sắc bén...

Vừa nhìn là biết có thể cho cô chết một cách vô cùng thống khoái!

Orly còn đang nhìn xem trong bình còn chút trà sữa nào không, khi ngẩng đầu lên, trái tim bé nhỏ của anh lập tức nhảy lên cổ họng:

"Lyly!! Ngươi đang làm gì vậy——!!!"

Lúc này, Yuli đã nhảy xuống dưới mí mắt của kỵ sĩ Vong Linh, cô ngước nhìn người kỵ sĩ cao lớn và dũng mãnh, và chộp lấy một bông hoa nhỏ thêu bằng chỉ vàng từ váy của mình, dáng vẻ chính là không muốn sống mà lay động bả vai của anh, đem bông hoa nhỏ cài ở trên bả vai của kỵ sĩ Vong Linh.

Những bông hoa vàng nhỏ như một chiếc cài áo tô điểm cho bộ xương nhợt nhạt.

Kỵ sĩ Vong Linh nhìn chằm chằm vào Yuli với hốc mắt trống rỗng.

"Kỵ sĩ của Meigen." Yuli chân thành nói: "Ngay từ khi ta nhìn thấy ngươi, ta đã cảm thấy rằng khi ngươi còn sống vậy thì ngươi nhất định xinh đẹp như bông hoa này, và ngươi chính là một người phụ nữ tuyệt vời."

Tiếng hét chói tay của Orly nghẹn lại ở trong cổ họng.

Anh thậm chí không dám mở mắt nhìn về phía Yuli, vì anh lo lắng rằng bản thân mình chỉ cần mở mắt ra sẽ ngay lập tức nhìn thấy hình ảnh đẫm máu là Yuli bị rút xương sống rồi kéo ra ngoài.

Chuyện gì vậy, cô gái này là đang tìm chết hay sao! Từ khi đến đây cô vẫn luôn vội vàng đi tìm cái chết đúng không!

Nếu không phải như vậy thì ai sẽ dám nói với một kỵ sĩ anh hùng có thanh danh hiển hách giống như Meigen….

Lúc còn sống ngươi nhất định là một người phụ nữ xinh đẹp chứ?

Yuli cũng nghĩ rằng không có hiệp sĩ nào lại chịu đựng những lời xúc phạm như vậy, chẳng hạn như vị hôn phu cũ của cô, người đang ở nước ngoài xa xôi, có khuôn mặt tuấn tú, điều cấm kỵ nhất là được khen anh ta xinh đẹp.

Huống chi là khi được tặng hoa tận mặt thế này, lại còn được khen là giống con gái chứ?

Đến đây đi! Cô đã sẵn sàng để bị đâm rồi!

"Ngươi……"

Kỵ sĩ Vong Linh hất hàm lên xuống, phát ra một âm thanh kỳ lạ.

Ngay khi Yuli nghĩ rằng anh sắp nổi giận, cô lại thấy kỵ sĩ Vong Linh lùi lại một bước.

Hai người nhìn nhau, trong giây tiếp theo, kỵ sĩ Vong Linh đã bỏ chạy với tốc độ khiến người ta mất cảnh giác, khi Yuli vội vàng đuổi kịp để nhìn thì kỵ sĩ Vong Linh đã chạy đến cuối hành lang.

"Chờ một chút! Đồ của ngươi rơi rồi này!"

Yuli vừa hét vừa giơ xương đùi của anh lên.

Kỵ sĩ Vong Linh dừng lại, giống như là anh muốn quay lại để lấy nó nhưng khi ánh mắt anh dừng lại ở trên người Yuli, bước chân của anh bỗng nhiên khựng lại.

Ở khoảng cách hơn 20 mét, kỵ sĩ Vong Linh quyết định sử dụng thần thuật để thu hồi mảnh xương bị rơi ra của mình, sau đó quay người và chạy khỏi tầm nhìn của Yuli mà không do dự chút nào.

Yulia: ?

Orly: ???

Khi Yuli nhìn thấy kỵ sĩ Vong Linh một lần nữa, anh đã trở lại chỗ Ma Long giống như không có chuyện gì xảy ra, giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh mà đứng gác ở cạnh cửa.

Yuli thực sự không thể hiểu tại sao kỵ sĩ Vong Linh lại chạy nhanh như thể anh ta nhìn thấy ma vậy. Có vẻ như vào lần tới cô phải thay đổi phương pháp thôi. Nói không chừng lần này là do chưa đủ kích thích, lần sau đổi phương pháp khác là được rồi.

"Đây là cái gì?"

Ma Long dùng ống hút được làm bằng lúa mì mà khuấy bánh pudding ở đáy cốc.

"Là trà sữa pudding yến mạch."

Giotto và những người khác đã run rẩy quỳ dưới đất trong một thời gian dài, cuối cùng họ cũng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Yuli quay lại.

Nhưng……

Họ ngửi thấy mùi thơm của trà và sữa phảng phất trong không khí.

Đây là cái gì?

"Cái này thì sao?"

Ma Long chỉ vào thứ đồ vật được đặt ở trong khay vàng và đậy bằng nắp bằng đĩa bạc.

"Ta biết, ta biết!" Orly vỗ vỗ cánh, lễ phép bay tới chộp lấy cái nắp, lắp bắp nói: "Là thịt nướng! So với thịt của ma thú quý hiếm mà ta từng ăn qua còn ngon hơn rất nhiều lần!"

Thế giới này không có nghệ thuật nấu nướng, độ ngon của món ăn hoàn toàn phụ thuộc vào chính nguyên liệu.

Ma Long biết rằng nguyên liệu của Yuli đều đến từ những vật hiến tế được gửi đến trong buổi tế lễ, và đương nhiên những con quái vật thực sự quý hiếm sẽ không bao giờ được đưa đến để là vật hiến tế, vì vậy anh đối với những lời mà Orly nói cũng không ôm hy vọng quá lớn.

Tuy nhiên, khi nắp được nhấc lên——

“Trời ơi.” Một cô gái đói đến choáng váng đã lẩm bẩm: “Đây là mùi hương của món ăn trân quý của Thần quốc hay sao?”

Lần này có rất nhiều thời gian, Yuli đã làm ra một loại nước sốt bí mật mà cô đã lấy trộm từ nhà hàng thịt nướng trong khu dưới lầu, mặc dù thiếu một số nguyên liệu nhưng hương vị gần như giống nhau.

Thịt bò được đặt trong một chiếc đĩa bạc được nướng đến đến mức tạo ra hương thơm nức mũi, bề mặt được quét một lớp gia vị đậm đà, nước sốt được tẩm ướp kỹ càng dưới quá trình nướng, được nhiệt độ cao khóa chặt vào từng thớ thịt, được kết hợp với ớt xanh và hành tây trở nên phong phú hơn.

Trong làn sương mù mịt, vẻ mặt lãnh đạm của chàng trai trẻ tóc đen dường như đã thay đổi một cách tinh tế.

Giotto với cái bụng đói và các cô gái đang háo hức nhìn Ma Long cắt một miếng thịt và cho vào miệng.

Sau đó lại cắt thêm một miếng khác.

Sau đó lại cắt thêm một miếng khác nữa.

Cho đến khi cả miếng thịt được ăn sạch sẽ, anh mới đặt dao nĩa xuống, nhấp một ngụm trà sữa pudding yến mạch trong tay.

Ma Long đặt chiếc cốc xuống và gõ hai lần lên bàn bằng những ngón tay mảnh khảnh và lạnh giá của mình.

Anh nhìn Yuli.

“Ta có thể ban cho ngươi một nguyện vọng.” Ma Long, người làm cho cả đại lục kinh sợ lại có thể lộ ra vài phần sung sướng trên gương mặt: “Nói nghe thử đi!”

Đôi mắt của Yuli tỏa sáng:

"Ngài có thể giết..."

"Ngoại trừ điều này ra." Ma Long đẩy lùi những suy nghĩ trong đầu Yuli: "Nếu ngươi muốn chết vậy thì có thể tự mình nhảy từ đây xuống. Ta không có hứng thú với việc nghiền nát một con kiến nhỏ bé giống như ngươi."

?

Giotto bày tỏ sự nghi hoặc cho cô gái tóc đỏ vừa bị véo đầu.

Yuli phát cáu vì thái độ hời hợt của Ma Long.

Có gì đặc biệt hơn người chứ? Còn không phải là cho rằng cô sợ chết nên sẽ không dám nhảy hay sao? Cô liền sẽ...

Sau khi Yuli đi đến bên cửa sổ ước chừng chiều cao thì rụt đầu vào trong.

Chết tiệt.

Nơi này ít nhất cũng phải cao bằng toàn nhà mười tầng.

Từ nơi này nhảy xuống, so với ngồi tàu lượn siêu tốc hoặc thuyền hải tặc thì kích thích hơn nhiều.

Yuli kiếp trước thậm chí còn không dám nhảy bungee*, chỉ có thể thừa nhận mình nhát gan.

*Nhảy Bungee có tên gọi tiếng Anh là bungee jump. Đây là một trò chơi mạo hiểm với đặc trưng cú nhảy của cảm giác phải nói là cực mạnh, song song đó là sự khát khao chinh phục độ cao. Người chơi sẽ phải leo lên một nơi có địa thế rất cao ví dụ như cây cầu, nơi tòa nhà cao tầng hay khinh khí cầu, trực thăng hoặc cáp treo,... và họ được buộc dây đai xung quanh người. Sau đó, họ quăng mình xuống phía dưới mặt đất hoặc cũng có thể là mặt nước.elipsport.vn

"……Được rồi."

Yuli tạm thời không nghĩ tới cái chết đau đớn cũng không có tâm nguyện gì vì vậy cô liền quay đầu lại liếc nhìn lại những cô gái đã xanh mặt vì đói.

“Vậy thì đại nhân Ma Long, xin ngài hãy cho phép tôi đem số đồ ăn còn dư lại cho họ, có được không?”

Đồng tử của Giotto và các cô gái giãn ra một chút.

Ma Long bình tĩnh nhìn cô.

"Chỉ có chuyện này thôi sao?"

Yuli kì quái mà lặp lại thêm một lần nữa: "Chỉ có chuyện này thôi, không được hay sao?"

Cô thật ra là muốn lấy đi tất cả vàng bạc châu báu trong kho của anh đem đi.

Nhưng nếu mang chúng đi thì ở thời đại này có thể mua được cái gì chứ?

Làm một số việc thiện tích đức cho mình thì tốt hơn, dù sao thứ mình cho đi cũng không phải là của mình.

"A."

Đột nhiên Ma Long phát ra một tiếng cười ngắn ngủi, không biết là chế giễu hay là thích thú.

"Nguyện vọng của ngươi, thần nghe thấy được."

Yuli nói xong, suy nghĩ một chút lại đổi ý: "Có thể thêm một nguyện vọng nữa được không?"

Mọi người: !!!

Sao lại có thể được một tấc lại muốn tiến thêm một thước như vậy chứ!!!

Orly thậm chí còn không xem thêm được nữa, hắn dùng đôi cánh của mình mà che lại đôi mắt tròn xoe.

Đã lâu không thấy đại nhân Ma Long nổi giận, nhưng hắn vẫn nhớ như in hình ảnh bi thảm máu chảy thành sông khi anh nổi giận.

Ai da, cổ của Lyly bé nhỏ thật mỏng manh, nó có thể dễ dàng bị gãy mà không tốn nhiều công sức.

Tuy nhiên, Ma Long cũng không hề vì việc cô được một tấc lại muốn tiến thêm một bước mà thay đổi sắc mặt.

Anh còn kiên nhẫn hỏi:

"Ngươi muốn có thêm nguyện vọng gì?"

Yuli chỉ cảm thấy rằng nếu cô không thể chết trong thời gian ngắn và phải nấu ăn cùng phục vụ Ma Long, cô cũng có thể tìm một số người giúp đỡ để giảm bớt gánh nặng.

Vì vậy, cô làm như bản thân lương thiện đưa tay chỉ về phía Giotto và những người khác:

"Đại nhân Ma Long, ngài có thể cho ta chút mặt mũi, cho bằng hữu của ta một con đường sinh tồn, ví dụ như thu nhận bọn họ vào trong thần điện của ngài, an bài cho bọn họ một ít công việc, để bọn họ có thể chuộc lỗi việc vô lễ?"

Tuy rằng những cô gái này nhìn qua tựa hồ cũng không có ý muốn chuộc tội cho lắm nhưng nếu có thể giữ lại được tính mạng ở trong thần điện, không cần bị đưa đi làm tình nhân của giáo hoàng hắc ám cùng các tín đồ, còn có thể có cơm ăn mỗi ngày thì đây đúng thật là một cảnh tượng đẹp mà ngay cả nằm mơ họ cũng không dám nghĩ đến!

Phải biết bọn họ đều là những cô gái xuất thân từ nhà nghèo nào đó, trước khi bị gia tộc bán cho lãnh chúa lấy kim tệ, ở nhà còn phải làm công việc đồng áng, khẩu phần ăn chỉ là một mẩu bánh mì đen mà thôi.

Vì vậy, mặc dù ý tưởng ở lại thần điện Hắc Ám là đi ngược lại niềm tin cùng tín ngưỡng của bọn họ nhưng bản năng sinh tồn của họ luôn khao khát và hướng họ tới điều đó.

Tất nhiên, họ không biết rằng ý định ban đầu của Yuli là tìm một vài người trợ giúp để giúp cô chia sẻ công việc cho cô bớt nặng nhọc.

Kaus nhìn cô gái đầy một bụng suy nghĩ xấu xa ở trước mặt, tất cả những suy nghĩ nhỏ nhặt của cô đều được viết ra hết trong đôi mắt xanh như bảo thạch đó, có lẽ cô không cố gắng che đậy, cũng không để ý anh có nhìn thấy nội tâm không thần phục của cô hay không.

Từ đầu đến chân, cô gái này đều lộ ra một lừa gạt chính là “Không muốn sống nhưng lại không dám tự mình tìm chết”.

"Cô gái nhỏ, ngươi lại vì nguyện vọng này mà chi trả cái giá nào đây?"

Yuli một là nghèo hay là là tay trắng, thứ duy nhất mà cô có là đống váy mà Ma Long đã làm cho cô.

Vì vậy, cô lặp lại mánh khóe cũ, suy nghĩ một lúc và nói:

"Có lẽ... Ngài muốn một thứ gọi là hamburger, là hai miếng bánh mì trắng kẹp với thịt xông khói, thịt gà và rau diếp?"

Ma Long gõ ngón tay lên bàn để tạm dừng.

"Đó là thứ gì?"

...

Orly không khỏi hét lên trong lòng:

Sao ngài lại nhượng bộ chứ!!!

Có lẽ trà sữa và thịt nướng làm Ma Long hài lòng. Mặc dù anh cũng cảm thấy hứng thú với món hamburger mà Yuli đang nói đến nhưng anh không vội thử món mới sớm như vậy, thay vào đó, anh cho Yuli đủ thời gian để chuẩn bị, mà việc xử trí những người bạn đó của cô như thế nào cũng là do cô tự mình định đoạt.

Nếu như kế hoạch chết chóc phải hoãn lại một thời gian vì nhiều lý do khác nhau vậy thì Yuli phải lên một số kế hoạch cho sự sống còn hiện tại của chính mình.

Đầu tiên--

Trước tiên cô phải chuẩn bị cho mình một căn phòng thích hợp cho người bình thường ngủ.

Các cô gái được Yuli cứu rất chủ động đề nghị giúp đỡ, họ vừa được ăn bữa trưa ngon nhất trong đời và uống một cốc trà sữa lớn, sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi, họ đã hoàn toàn hồi phục sức sống.

Họ thậm chí còn nắm tay Yuli và nói một cách biết ơn:

"Chắc hẳn rất khó để có thể giả tạo và phục tùng bên cạnh con quỷ đó. Xin Chúa phù hộ cho công chúa Yulia, tín đồ trung thành của ngài ấy. Mong cô tha thứ cho chúng ta vì đã nghi ngờ trái tim ngoan đạo của cô trước đây."

"Làm gì có, làm gì có!"

Yuli da mặt dày giả vờ khiêm tốn nói.

Trong số khoảng hơn chục cô gái, Jane và Jasmine lớn hơn một chút, vì vậy Yuli yêu cầu họ đưa những cô gái khác đi theo Orly để dọn dẹp phòng, còn cô thì đưa Giotto, người duy nhất có thể làm những công việc nặng nhọc đến phòng lưu trữ đầu tiên để kiểm kê thực phẩm.

Orly đã ở trong thần điện hàng trăm năm, và những người hắn tiếp xúc chỉ có Ma Long và kỵ sĩ Vong Linh, cả hai đều trầm mặc ít nói, mười ngày nửa tháng cũng không nói được với hắn mấy câu.

Vì vậy, Orly đã rất phấn khích khi được gặp những người khác loài với hắn, hắn ước mình có thể nói hết những điều muốn nói chỉ trong một hơi thở.

"Khụ khụ, hiện tại ngươi đang ở trong thần điện, vậy ngươi cũng là thị nữ hầu hạ đại nhân Kaus! Ngươi không cần hỏi lai lịch của đại nhân Kaus, ngươi chỉ cần hiểu rõ đại nhân Kaus là chân thần duy nhất trong thế giới, phục vụ ngài là vinh dự cao nhất trong cuộc đời của ngươi, hãy quên Thần Quang Minh của ngươi đi càng sớm càng tốt! Đại nhân Kaus là vị thần tối cao vĩnh cửu và bất tử trên thế giới!"

Thật vất vả mới có thể thể hiện sự uy nghiêm trước mặt một người, lông phượng hoàng của Orly giống sắp bay lên trời.

Jasmine và những người khác không nói gì.

Nếu là bọn họ trước khi đến thần điện, nhất định sẽ cãi thay cho Thần Quang Minh của mình, nhưng sau khi trải qua sinh tử đói khát, trong lòng bọn họ cũng mơ hồ rung động rồi.

Thần Quang Minh đã thất bại trong việc cứu họ trong thời kỳ khủng hoảng.

Mặc dù Ma Long là hiện thân của cái ác và bóng tối trên thế giới trong truyền thuyết, nhưng ít nhất anh cũng đã cho họ thức ăn và một tia sự sống khi họ đang phải chịu đói và lạnh.

Mặc dù điều này sẽ không thể khiến họ thay đổi niềm tin cùng đức tin của mình, nhưng nó cũng đủ để bù đắp một phần sự căm ghét của họ đối với Ma Long.

Orly vẫn đang nói.

"...Bản đại nhân và Lyly là những người hầu mà đại nhân Kaus yêu thích nhất, được phục vụ cho chúng ta cũng là vinh hạnh của các ngươi. Bây giờ, tất cả các ngươi hãy theo ta để trang trí phòng ngủ của Lyly và đại nhân Kaus."

Có một sự im lặng đến kỳ lạ.

Jasmine gian nan lên tiếng:

"Phòng ngủ của Công chúa Yulia và... Ma Long sao?"

Orly bất mãn nhấn mạnh: "Là đại nhân Ma Long!"

Các cô gái hai mặt nhìn nhau, trong mắt của bọn họ có thể nhìn thấy được sự đồng cảm cùng sợ hãi.

Hóa ra Công chúa Yulia đã hy sinh rất nhiều vì bọn họ!!!

Yuli không biết nhóm người này đã bịa ra cho cô một câu chuyện quanh co và bi thảm đến mức như thế nào.

Sau khi cô giám sát Giotto để giúp kiểm tra hàng tồn kho, cô đã được chào đón bằng một cái ôm đầy nước mắt từ Jane và Jasmine.

"Thật không biết nên cảm tạ như thế nào, Công chúa điện hạ."

"Ngài đã hy sinh quá nhiều. Xin hãy cho phép chúng ta được phục vụ bên cạnh ngài trong tương lai và báo đáp lòng tốt của ngài ngày hôm nay."

A cái này...

Yuli lúng túng nói rằng cô chỉ làm một vài thứ để ăn, và cô đã ăn gần hết rồi, hình như cũng không phải hy sinh điều gì nha?

Nhưng hai cô gái rất biết ơn Yuli, họ đẩy cửa phòng ngủ ra và giới thiệu với cô:

"...Vị phượng hoàng kia cho phép chúng ta đi đến bảo khố của Ma Long để chọn đồ trang trí cho phòng ngủ của ngài. Jasmine đã từng làm việc bên cạnh phu nhân của lãnh chúa, cho nên đại khái là tham khảo cách bố trí phòng ngủ của phu nhân lãnh chúa để sắp xếp cho ngài."

"Đương nhiên, cái này không thể so sánh với phòng ngủ của Công chúa điện hạ trong cung điện Hoa Hồng, mong ngài thứ lỗi cho phẩm vị nông cạn thô tục của chúng ta, tuy rằng theo ý kiến ​​của chúng ta, những đồ trang trí này trong bảo khố của Ma Long vốn đã sang trọng và tinh xảo rồi…."

Bọn họ xác thật là không hề phóng đại.

Không giống với hang dung nham nơi Ma Long sinh sống, căn phòng trên tầng cao rộng rãi sáng sủa, tầm nhìn bao quát, có vẻ như vốn là phòng dành cho chủ nhân của thần điện, một số đồ trang trí cơ bản trong đó so với đồ trong Cung điện Hoa Hồng ở Falans cũng không hề kém cạnh.

Các cô gái dọn dẹp phòng, sau đó chọn những bức tranh sơn dầu phong cảnh, đèn chùm pha lê, đồ nội thất bằng gỗ anh đào, một số bình sứ quý và đồ trang trí rèm lụa từ kho báu, và thậm chí cả những bộ váy mà Ma Long thần đã may cho Yuli trước đó đều được cất gọn trong chiếc tủ quần áo bằng gỗ sồi.

Mặt ngoài của căn phòng này là phòng sinh hoạt chung có thể tiếp khách, bên trong là phòng ngủ cực lớn rộng 100m2, bên ngoài còn có sân thượng rộng rãi và đẹp mắt.

Yuli cảm động đến phát khóc.

Nếu nơi này mà có điều hòa, có Internet, có đồ ăn cây nhà lá vườn thì ai lại muốn về lại căn nhà trọ chung 30 mét vuông của cô cơ chứ?

Yuli thu hồi vẻ mặt quá kém cỏi, quay đầu lại hỏi:

"Vậy mọi người sống ở chỗ nào?"

Jane trả lời: "Ngay cuối hành lang, có bốn phòng cho mười hai người chúng ta ở."

Jasmine cũng nói: "Mọi người cũng đã phân chia danh sách nhiệm vụ trực đêm. Đêm nay ta cùng Trân sẽ trực đêm. Nếu ngài cần bất cứ điều gì, ngài có thể gọi cho chúng ta bất cứ lúc nào."

???

Tại sao lại có loại đãi ngộ như thế này chứ???

Yuli kinh ngạc muốn từ chối nhưng Jane và Jasmine không cho cô cơ hội từ chối.

Hiển nhiên, trong nhận thức của bọn họ, cô là công chúa nên có thẻ bài, bất cứ là nhà giàu nào có chút của cải đều có mấy nha hoàn hầu hạ.

Chưa kể thân phận của Yulia là công chúa của đế quốc.

Yuli bị hai người đẩy vào trong phòng, cánh cửa chạm nổi nặng nề chậm rãi đóng lại sau lưng cô.

Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng trong, chắc bây giờ là khoảng mười giờ tối, nếu còn ở thế giới hiện thực, sau khi tan sở cô sẽ đi ăn cơm, tắm rửa, tận hưởng khoảng thời gian duy nhất thuộc về cô trong một ngày trên chiếc giường êm ái đầy búp bê.

... Nói thế nào nhỉ, cùng hiện tại cũng chẳng có gì khác nhau cả?

Yuli thở dài, đè xuống nỗi lo lắng về tương lai, dù sao thì việc đi từng bước một và ngủ một giấc ngon vẫn quan trọng hơn.

Cô cởi chiếc váy ngoài ra, lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ đồ ngủ ren trắng tinh, gu thẩm mỹ của Ma Long đúng là rất tốt, bộ đồ ngủ dài bằng voan được thêu tinh xảo, chất vải ren mịn và lộng lẫy. Tuy chỉ là một bộ quần áo ngủ nhưng so với những chiếc váy mặc bên ngoài cũng không hề qua loa đơn giản chút nào.

Thay quần áo xong, Yuli ngắm nghía bản thân trước gương, tâm trạng vui vẻ nhảy lên sân thượng, chuẩn bị kéo rèm đi ngủ.

Ngày mai, cô phải tìm cách thu thập tất cả các loại nguyên liệu cần thiết để làm bánh mì kẹp thịt.

Tuy nhiên--

Bàn tay đang cầm tấm mành của Yuli bỗng khựng lại, trong ánh trăng tròn ở cuối tầm nhìn của cô, một chấm đen nhỏ dần dần lớn lên, chỉ trong vài nhịp thở, chấm đen đã biến thành một Ma Long khổng lồ có đôi cánh khổng lồ.

Anh vỗ đôi cánh rồng của mình, thổi tung cánh cửa thủy tinh của sân thượng và đáp xuống trước mặt Yuli dưới ánh trăng.

"Đại nhân…Ma Long?"

Yuli liếc nhìn sân thượng yếu ớt và đáng thương.

Cô lo lắng rằng Ma Long sẽ giẫm nát sân thượng xinh đẹp của cô.

"Tại sao ngài lại ở đây?"

“Sao ngươi lại hỏi một câu ngu ngốc như vậy chứ?” Giọng anh bình thản nhưng khắc nghiệt: “Đương nhiên là tới ngủ rồi.”

Yuli: ?

Điều này có vẻ không được tự nhiên cho lắm.

Nhìn thấy Ma Long sắp chui vào căn phòng ngủ quá nhỏ bé so với kích thước của anh, Yuli vội vàng ngăn nó lại.

"Đợi đã! Đại nhân Ma Long, chẳng phải ngài đã ngủ trong hang rồng dưới lòng đất rồi hay sao? Ngài ngủ ở nơi này sẽ không quen đâu!"

Huống chi, chăn gối làm bằng lông ngỗng của cô đều sẽ bị anh giẫm đến nát tan ra mất!

Ma Long cúi đầu và liếc nhìn căn phòng mới được trang bị bên trong.

Anh đã ngủ hàng trăm năm và đã quen với việc ngủ trong hình dạng một con rồng, mặc dù anh xuất hiện trong một thời gian ngắn dưới hình dạng con người khi ăn vào ban ngày nhưng trước khi đi ngủ anh sẽ thường biến về hình dạng của Ma Long.

Ma Long nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt.

Cô ấy mặc bộ đồ ngủ do chính anh làm, dáng người không dài bằng một cái vuốt rồng, theo Orly kể lại, ngày hôm qua cô ấy suýt nữa bị anh ta đè chết khi đang ngủ.

"Biết rồi"

Yuli cho rằng Ma Long quay người chuẩn bị rời đi, nhưng không ngờ, ánh sáng vàng chói mắt lại chiếu rọi, thân rồng to lớn tan thành những đốm sáng trong đêm, sau đó ngưng tụ thành khuôn mặt tuấn tú của thanh niên lãnh đạm.

Yuli choáng váng bị anh nhấc bổng lên, dễ dàng nhét vào trong giường, cùng lúc đó, thanh niên tóc đen cũng nằm bên cạnh cô.

Dưới lớp chăn bông mềm mại, hai người chia sẻ một không gian nhỏ, đan xen lẫn nhau.

Yuli nghiêng người, chăm chú quan sát chàng trai trẻ, vẻ ngoài buồn tẻ và lố bịch của cô thể hiện qua đôi đồng tử màu xanh xám im lặng của cô ấy.

Tay anh đặt trên eo cô rất tự nhiên.

"Hiện tại ngươi có thể ngủ rồi."

Đây rõ ràng không phải là một câu thể hiện sự dò hỏi.

Yuli: ...

Chết tiệt.

Chỉ có ngươi mới có thể chìm vào giấc ngủ, không phải sao?

《 Bị Hiến Tế Sau Khi Thuần Phục Ma Long- Calantha》

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play