"Trời ơi! Hú hồn..."
Chỉ là việc băng bó, đâu có gì mà
lại tạo ra hiểu lầm như vậy?! Quang Cầu đỏ ửng, đừng quên rằng cậu mới chỉ là
một cậu bé hai tuổi.
Sau khi sử dụng thẻ chữa trị, vết
thương tự động ngưng chảy máu và xương bị gãy cũng hợp lại. Chỉ cần nằm im,
không cử động là sẽ khỏi.
Nhưng nhóc điên này cố tình đòi đi
theo đến cùng.
Vậy nên để tránh nguy cơ vết thương
bị tái lại, Lục Vọng đã quyết định trước hết phải băng chắc lại.
Rõ ràng là anh không có nhiều kiên
nhẫn.
May mắn thay, do đã có kinh nghiệm
nên tốc độ băng bó của Lục Vọng ngày càng nhanh! Sau khi hoàn tất, anh tháo hai
tay bị trói của Giang Tứ ra… Nhẹ nhàng vỗ lên đầu cậu.
"Tốt lắm." Giọng nói của
anh mang theo ý cười.
Sau đó, Giang Tứ mới được phép buông
cạnh áo, kéo xuống che đi phần trên cơ thể bị băng bó kín, cậu liếm mép, trực
bạch hỏi: "Lục Vọng! Anh có phải là biến thái không?"
Lục Vọng không phản ứng gì.
Giang Tứ cười lắc đầu, chớp mắt:
"Vậy tôi đổi cách hỏi nhé."
"Việc kiểm soát tôi… Anh có
thấy phấn khích không?"
Lục Vọng cuối cùng ngẩng đầu nhìn
cậu một cái nhưng ánh mắt vẫn bình thản!
Anh lục trong túi áo, đưa cho Giang
Tứ một cây kẹo mút màu hồng.
*****
Hai người trở lại phòng, Giang Tứ
lại nằm xuống giường.
Những người xem trực tuyến đang vô
cùng tò mò."
[Hai người này vào nhà vệ sinh mà
sao lâu thế?]
[Chắc là đi tắm thôi? Biết đâu, do
Giang Tứ bị thương nên cần giúp đỡ?]
[Tuy bị thương nhưng liệu cần tắm
không nhỉ? Nếu đúng, thật muốn xem...uhm, thật khó chịu khi hệ thống k ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.