Giang Tứ nhàn nhã hắt xì, không quên
nhắc một lần nữa: "Sai rồi! Bây giờ chú ấy là số hai."
Còn hơn thế nữa, kẻ sát nhân lần này
là một người chơi, vậy thì việc đánh bại boss có ích lợi gì? Trương Long, chẳng
lẽ...
Trương Long: "......"
Đám chân chó: "......"
[Hahaha, cuối cùng thì top một chân
chính cũng đã xuất hiện!]
[Ôi trời! Tại sao lúc Giang Bảo
nghịch ngợm lại dễ thương như vậy!]
Tên chân chó nào đó tức giận:
"Cậu là ai? Không phải cậu nghĩ bản thân tên là Giang Tứ thì đã có thể tự
xưng là đại lão chứ?! Hay là... Thực
ra cậu chính là kẻ sát nhân nên cố
tình làm mọi thứ trở nên rắc rối?"
"Hả?" Giang Tứ nghiêng
đầu, hơi bối rối, vẻ mặt ngây thơ, vô hại đáp: "Làm sao có thể… Tôi chắc
chắn không phải là kẻ sát nhân."
"???"
"Vì sao à?" Giang Tứ tiếp
tục với nụ cười vô hại của mình nhưng lời nói lại vô cùng kiêu ngạo: "Nếu
tôi là kẻ sát nhân thì trò chơi này đã không còn gì để chơi rồi."
"Vì thế, tôi tin rằng hệ thống
không thể tạo ra một quy tắc mất cân đối đến mức độ này."
"Phải không… Anh họ kia?"
Móng vuốt của con mèo nghịch ngợm nào đó vỗ lên mặt người đàn ông đang ôm nó.
Và ngay sau đó, bàn tay đang nghịch
ngợm của ai đó liền bị chàng trai bị câm kia tóm được… Chàng trai bị câm nào đó
một bên xoa đầu đứa em trai nghịch ngợm, một bên nghĩ: [Lại đang quậy phá, đúng
không?]
Quang Cầu nhìn thấy mà lòng đau
nhói, thầm gào thét: [Tại sao? Tại sao? Nó thường xuyên bị đe dọa cắt tay nếu
tiếp cận quá gần nhưng Lục Vọng l� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.