Cậu chắc chắn không thể làm điều đó.

Giang Hoằng Trừng cũng quá trâu bò...

Lâm Ngộ Giang bực bội không thôi, càng cảm thấy đáng tiếc vì loại người như Giang Hoằng Trừng bị người ta hại chết, khiến mình phải tới nơi này thay hắn.

Lâm Ngộ Giang vẫn có chút không được tự nhiên với đồng tính luyến ái, nhưng lúc này nam diễn viên ưu tú kia lại khiến cậu đột nhiên nhớ tới Trương Quốc Vinh, nghe nói cũng là diễn viên tài năng rất đẹp trai, kết quả vì trầm cảm mà tự tử mất sớm.

Hoặc có lẽ đối với loại người này, bạn không thể sử dụng một cái mác đồng tính luyến ái đơn giản để tóm tắt và giới thiệu về hắn, điều bạn nghĩ đến hắn chỉ vỏn vẹn là thiên tài trong một lĩnh vực nào đó, lấp lánh ánh hoàng kim.

Lại nói, trong những người làm nghệ thuật hình như có rất nhiều đồng tính luyến ái, đầu óc của nghệ sĩ thường không giống nhau, có rất nhiều kẻ lập dị.

Cũng có lẽ vì học về nghệ thuật, cho nên họ rất giỏi kiểm soát biểu hiện của chính mình, họ thích đi khám phá cũng như coi trọng cái đẹp. Vì vậy, họ luôn luôn theo đuổi cái đẹp, và bỏ qua những người bên cạnh?

Không lâu sau, Lâm Ngộ Giang lại phấn chấn lên.

Chờ một chút! Cậu cũng quá tích cực với việc diễn xuất, quá quan tâm với một nhân vật trong sách như Giang Hoằng Trừng!

Cho dù đến lúc đó mình diễn không tốt, đập tan hình tượng của Giang Hoằng Trừng, hay hủy hoại danh dự của hắn trong đoàn làm phim, làm phụ sự kỳ vọng của người hâm mộ, vậy thì sao?

Liên quan gì đến Lâm Ngộ Giang cậu chứ?

Nhiệm vụ của cậu khi tới nơi này chỉ là muốn sống sót thật tốt! Không phải đã nghĩ kỹ đến lúc đó muốn chuyển nghề làm công chức rồi sao? Chờ cậu rút khỏi giới làm công chức, một ngày nào đó những chuyện quấy nhiễu về Giang Hoằng Trừng cũng sẽ tan đi, thì làm gì có ai cản trở cậu nữa?

Thật sự, diễn xuất của nguyên chủ khiến cậu rung động đến choáng váng, thiếu chút nữa đã quên mình đến để làm nhiệm vụ!

Lại nói, đây là một thế giới tiểu thuyết, dù có chân thật đến đâu, đối với người từ hiện thực tới nơi này làm nhiệm vụ cũng chỉ là một trò chơi 3D, tất cả chỉ là giả, cậu chỉ cần hoàn thành nhiệm thật tốt, không cần phải quá mức để ý đến những người này.

Lâm Ngộ Giang bắt đầu tích cực trở lại với kịch bản.

Có đôi khi còn khoa tay múa chân nói lời thoại trước gương

“Cố lên, anh đang chờ em ở X!”

Lâm Ngộ Giang nhìn thanh niên nhiệt huyết nắm quyền cười lộ ra một hàm răng trắng trong gương, bị chính mình làm cho choáng váng, xấu hổ đến mức che mặt lại, bi thảm “ôi” một tiếng.

“Mẹ kiếp! Thật là ngốc quá đi!” Quả thực ngốc nghếch đến không nói nên lời, người đàn ông trong gương quả là nam thần tỏa sáng trong lòng các cô gái!

Điều duy nhất cậu có thể cố gắng là ra sức đọc lời thoại, bây giờ cậu chỉ hy vọng đến lúc đó đọc lời thoại thật lưu loát, có thể dùng một phần nỗ lực khắc khổ này đả động đến đạo diễn, miễn đừng quá mất mặt là được.

Ngoài việc đọc lời thoại, cậu còn dành cả buổi sáng để làm các đề công chức.

Không sai, ngay cả trong thời điểm quan trọng này, cũng không thể quên xem lại các câu hỏi kiểm tra công chức.

Cậu nhớ rất rõ, lúc ấy hệ thống nói sẽ đưa cậu khỏe mạnh trở về đường Xuân Giang tiếp tục tham gia kỳ thi quốc gia.

Khi cậu bị tai nạn xe trên đường Xuân Giang, khoảng nửa giờ còn lại từ khi kỳ thi bắt đầu. Mà hệ thống cũng không nói muốn cậu giúp nhân vật chính sống bao lâu, như vậy mỗi giây mỗi phút tiếp theo cậu có thể lập tức đứng trên đường Xuân Giang đối mặt với nửa giờ trước khi thi công chức.

Lâm Ngộ Giang là một người có trí nhớ tạm thời đặc biệt trâu bò ở đại học, cậu được các bạn sinh viên hâm mộ suốt ba bốn năm, hôm nay rốt cuộc cũng hiểu được nỗi khổ của thí sinh trí nhớ tạm thời.

Bây giờ Lâm Ngộ Giang quả thực đang xuất ra sức mạnh năm đó, dốc hết toàn bộ sức mạnh để ứng phó với kỳ thi đại học.

Cậu ôm kịch bản học thuộc, ngày 18 tháng 6 bộ phim bắt đầu quay, trùng với kỳ thi trung học.

Địa điểm quay phim của đoàn làm phim là một trường đại học và một trường trung học ở Lâm Thành, đoàn làm phim cũng được xây dựng gần đó. Lâm Ngộ Giang đến khách sạn do đoàn làm phim thuê trước một ngày để ở.

Trương Chí đi cùng cậu, dù sao ngôi sao lớn nhất trong tay chính là cậu, còn mời cho cậu một nữ trợ lý gầy gò nho nhỏ, tên là Tiểu Diệp, khiến một người đàn ông lớn như Lâm Ngộ Giang bị em gái hầu hạ đến có chút không biết xấu hổ.

Sáng hôm sau, Lâm Ngộ Giang mang theo tâm tình tráng sĩ một đi không trở lại, chuẩn bị mất mặt, đi đến đoàn làm phim. Trương Chí còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cậu một cái.

Nghĩ lại, có lẽ mỗi lần quay phim cho nguyên chủ nhất định đều dùng hết toàn bộ tinh thần để đi làm.

Trời ơi, nhìn dáng vẻ bây giờ của cậu giống cái gì.

Đúng như lời Trương Chí nói, trong đoàn làm phim không có tên tuổi lớn, rất nhiều người đều là người mới đào được trong học viện điện ảnh, mọi người đến đều chào hỏi nhau, còn rất khách sáo với Lâm Ngộ Giang, từng người từng người gọi thầy Giang. Bởi vì là phim học đường, cho nên toàn là tuấn nam mỹ nữ, Lâm Ngộ Giang đời này chưa từng thấy nhiều người đẹp như vậy.

Đặc biệt là nữ chính, hình như tên là Lư Vũ Phi, dáng vẻ rất thanh thuần đáng yêu, đôi mắt trong veo như nai con.

Lâm Ngộ Giang không biết trên mặt cô ấy có tính là cơ táo hay không, nhưng khuôn mặt của cô rất giống một quả táo hồng, sau gáy buộc tóc đuôi ngựa học sinh thường buộc, tràn đầy hơi thở thanh xuân đáng yêu đầy sức sống, khi gọi người, giọng nói cũng nhẹ nhàng giòn tan như chuông bạc: “Thầy Giang, chào buổi sáng!”

Lâm Ngộ Giang nói: “Chào buổi sáng.”

Sau đó nhìn một đám tuấn nam mỹ nữ này, trong lòng nghĩ, cậu cũng là người từng học đại học, ngoại trừ học viện điện ảnh, thì trường đại học nào sẽ có nhiều người đẹp trai như vậy, phim ảnh cũng thật sự có thể gạt người.

Chỉ chốc lát sau đạo diễn cũng tới, là một nữ đạo diễn ngoài ba mươi tuổi, tên là Kim Viên Viên, người như tên, dáng người rất mượt mà. Cô cười tủm tỉm bắt tay Lâm Ngộ Giang, cũng gọi thầy Giang.

Lâm Ngộ Giang vội vàng nói không dám, cô là chủ ở đây.

Kim Viên Viên cười như hoa, cảm thấy Giang Hoằng Trừng người này và hình tượng trước kia nhìn thấy hoặc nghe được như hai người khác nhau, nhưng, cho dù tính cách người đến rốt cục là như thế nào, chỉ cần diễn xuất trước kia không có sự khác biệt lớn là được rồi.

Người Trung Hoa vẫn rất mê tín dị đoan, ngày đầu tiên quay phim phải làm một nghi thức khai máy, thắp hương tế bái một phen.

Chờ tấm vải đỏ trên máy ảnh vén lên, đạo diễn hét lên: “Khởi động máy!” Mọi người hoan hô, bùm bùm vỗ tay vì bước đầu tiên của mình.

Cảnh đầu tiên bắt đầu quay từ phân cảnh của Lâm Ngộ Giang, đây là cố ý muốn để diễn viên thâm niên Giang Hoằng Trừng lên trước cho mọi người chiêm ngưỡng kỹ năng diễn xuất, tốt nhất một lần là qua, dù sao đoàn làm phim quay qua cảnh đầu tiên, mở đầu tốt, vậy đó là điềm tốt.

Lâm Ngộ Giang kiêm nhiệm chức vụ nghe theo sự chỉ huy của đạo diễn, dưới ống kính quay chụp bốn phía và sự chú ý của đám thanh niên, ôm sách từ đầu đường đi đến đầu kia, đây là trên đường đến thư viện.

Cậu vốn nghĩ, ngay cả lời thoại cũng không nói, chỉ là đi một con đường, cái này hẳn là xảy ra vấn đề gì.

Sau đó đi đến giữa chừng đã bị đạo diễn gọi dừng lại, Kim Viên Viên phía sau máy quay cười tủm tỉm hỏi: “Thầy Giang có phải quá căng thẳng không? Trạng thái không chính xác. Làm lại lần nữa đi.”

Mặt và lỗ tai của Lâm Ngộ Giang đứng dưới ánh mắt mọi người đều đỏ lên, mắt cậu còn không khỏi liếc nhìn Lư Vũ Phi thân là nữ chính. Nhưng lúc này Lư Vũ Phi cũng đang cùng mọi người nhìn Lâm Ngộ Giang, nhận được tầm mắt của chính chủ, còn sửng sốt một chút, sau đó khách sáo mà xa cách cười với cậu.

Lâm Ngộ Giang quay đầu lại, đi về điểm xuất phát, nhìn mặt đất, thở ra một hơi, cậu rất muốn hỏi Kim Viên Viên, rốt cuộc chỗ nào không đúng, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cậu lại ngại hỏi ra.

Giống như một học bá tuyệt đối sẽ không hỏi giáo viên cách làm bài toán đầu tiên ở trước mặt cả lớp hỏi.

Sau đó đúng như trong dự đoán, làm lại năm lần, tính tình Kim Viên Viên vốn kiên nhẫn, lúc này cũng nhíu mày. Nhưng vẫn cười bảo Giang Hoằng Trừng sang một bên nghỉ ngơi một chút, sau đó quay cảnh quay khác, gọi tên mấy người đi chuẩn bị, rồi lại bảo các phòng ban đổi vị trí máy quay.

Mà nhân vật chính Lâm Ngộ Giang khiến cả đoàn làm phim như vậy, lúc này thật sự vừa mất mặt vừa áy náy, còn phải ra tay giúp người khác mang đạo cụ, kết quả đổi lấy khuôn mặt tươi cười của người ta “Không có việc gì không có việc gì, thầy Giang mau ngồi đi, cũng không thể để cậu mệt.” ( truyện trên app T𝕪T )

Lâm Ngộ Giang đành phải đi tới một bên băng ghế ngồi xuống, lúc này cũng không biết xấu hổ nhìn những người khác, ủ rũ, ngay cả nước Tiểu Diệp đưa tới cũng không muốn uống.

Trương Chí ở một bên nhìn, có chút lo lắng hỏi: “Có phải thân thể không thoải mái không?”

Lâm Ngộ Giang ngơ ngác lắc đầu.

Cậu cảm thấy mình quá vô dụng, ban đầu chỉ cho rằng nói lời thoại sẽ xảy ra vấn đề, không nghĩ tới ngay cả đi cũng không qua được. Mà đạo diễn nhìn cũng không dễ ứng phó, từ sáu cơ hội cô đưa ra để cậu làm lại, có thể nhìn ra cô là người theo đuổi chất lượng phim. đọc truyện trên tyt để góp phần hổ trợ team dịch

Cũng đúng, tác phẩm đầu tiên của học trò đạo diễn nổi tiếng, làm sao có thể cho phép bị hủy hoại bởi cậu.

Lúc này Lâm Ngộ Giang vừa khó chịu vừa áy náy. Cậu bắt đầu cảm thấy xấu hổ và hối hận sâu sắc vì trước đây chỉ muốn đọc lời thoại nhiều hơn, bỏ qua cơ hội đọc sách chuyên sâu và tìm kiếm các tài liệu liên quan để học tập.

Cậu đọc lại kịch bản một lần nữa, phân cảnh của cậu không tính là nhiều lắm, phần lớn đều ở trong sân trường, đối diễn cùng nữ chính.

Chờ đoàn làm phim bắt đầu quay cảnh của người khác, Lâm Ngộ Giang cầm ghế ngồi ở một bên xem.

Bởi vì cậu đã xem rất nhiều video có thể nói là sách giáo khoa của nguyên chủ, lúc này cậu có thể mơ hồ cảm nhận được, ai diễn tốt ai diễn dở.

Nhạy cảm như ngón tay cái của một nhân viên ngân hàng đã quen với tiền thật. Trong đó, có thể nhìn ra đạo diễn Kim có mắt nhìn, diễn xuất của nữ chính rất có linh khí, mặc dù khó hiểu, nhưng rất động lòng người. Những người khác cũng không kém.

Nhưng đạo diễn Kim rất nghiêm khắc, có mấy cảnh cũng giống như cậu lúc trước, lặp lại năm sáu lần, trong đó thậm chí nhiều nhất là từ đầu đến cuối làm lại những chín lần.

Đạo diễn Kim cũng không mắng người, chỉ khách sáo mài từng chút một như vậy, hết lần này đến lần khác mài, mài cho một người đàn ông làm lại chín lần phát khóc.

Nhưng Lâm Ngộ Giang rất hiểu anh ta, cậu biết cảm giác áy náy có lỗi với tất cả những người đã làm lại, họ hoàn toàn không biết chỗ nào không đúng, làm lại một lần nữa chỉ sợ vẫn sẽ áp lực vẫn sẽ sai lầm.

Ngày đầu tiên đạo diễn Kim bảo Lâm Ngộ Giang nghỉ ngơi một ngày, Lâm Ngộ Giang vốn có thể trở về nghỉ ngơi, nhưng cậu lại ngồi ở một bên, cũng cùng mọi người nhìn suốt một ngày. Ngày hôm nay chỉ quay được hai cảnh, không tính là lý tưởng lắm.

Ngày hôm sau sợ là trốn không thoát. Bởi vì trong trường đại học, cơ bản đều là đối diễn của nam chính và nữ chính, không có quá nhiều người bên ngoài.

Đêm đó Lâm Ngộ Giang gần như mất ngủ, cậu cầm kịch bản đọc hết lần này đến lần khác, lại không để ý đến thể diện, đi tìm Thành Viễn Dương xin lời khuyên về diễn xuất.

Thành Viễn Dương rất kinh ngạc, giống như nghe được Lâm Ngộ Giang tìm anh ta học ăn cơm, cười nói: “Hoằng Trừng, mày đùa tao đấy à? Mày còn cần tao dạy. Tao cũng không muốn dọa người trước mặt mày. Tao đã dạy mày chơi trò chơi cũng không khác gì. À, lúc trước tao thấy mày còn đánh vương giả vinh diệu, chỉ có mấy ngày mà đã lên lên bạch kim, trâu bò. Tao là Tinh Diệu, lần sau mày chơi thì hẹn tao, chúng ta cùng nhau đánh!”

“Được, được! Tao chơi Gia Cát Lượng... Ai nha không phải” Lâm Ngộ Giang phục tính tình của người anh em này: “Không nói cái này nữa. Mày dạy tao, mày nói đi, nếu mày diễn, thì mày sẽ diễn như thế nào?”

Thành Viễn Dương chỉ coi Giang Hoằng Trừng muốn khảo nghiệm và tôi luyện diễn xuất của mình, cân nhắc một chút, rồi dựa theo lý giải của mình trả lời.

Đầu Lâm Ngộ Giang cầm bút điên cuồng ghi chép trên giấy.

Sau khi cúp điện thoại, cậu lại dựa theo diễn tập theo cách mà Thành Viễn Dương nói vài lần, mới có chút yên tâm bò lên giường ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play