Lâm Ngộ Giang nhìn điện thoại cúp máy, khóc không ra nước mắt.

Cậu mở Weibo, chỉ thấy tiêu đề #Quý Tuyết Lĩnh like Giang Hoằng Trừng đang được treo trên hot search.

Quý Tuyết Lĩnh like và chuyển tiếp video tin tức về việc Lâm Ngộ Giang cứu thí sinh thi đại học, còn bình luận: “Giang Hoằng Trừng là một diễn viên vô cùng chuyên nghiệp tốt bụng, tài năng và nghệ thuật đều có tiếng thơm, tôi rất tôn trọng vị tiền bối này.”

Dưới đây có một số bình luận hot thẳng thừng nói “QAQ anh Tuyết Sơn chúng ta không nên đi cọ cái nhiệt độ này! Anh cũng quá đơn thuần!”, cũng có người bày tỏ “[ăn dưa] Thật ra Tuyết Sơn đang ám chỉ chuyện đó. Dù sao quấy rối chỉ là lời nói của Tề Tiểu Mạn, cũng không có bằng chứng. Đạo diễn đoàn làm phim của bọn họ cũng không có ai đứng ra nói gì, lúc trước anh Tuyết Sơn cùng một đoàn làm phim với bọn họ, không phải chân tướng sự việc anh ấy là người rõ nhất sao? Bây giờ ra khỏi hàng ngũ, tôi cảm thấy rất rõ ràng.”

Bởi vì chuyện Lâm Ngộ Giang trước đó khuyên thí sinh nhảy lầu thi đại học đã cho cậu không ít hảo cảm, bây giờ Quý Tuyết Lĩnh là ngôi sao lưu lượng hàng đầu từng ở chung với cậu trong một đoàn làm phim lại bênh vực cho cậu, bất luận là bình luận trên mạng, hay là công việc trong giới và công ty, đều tích cực với Lâm Ngộ Giang không ít.

Hơn nữa trên mạng có mấy tài khoản tiếp thị lớn đã bắt đầu treo đề tài nữ phụ đùa giỡn các tên tuổi lớn, rõ ràng là đang thao tác đối với chuyện của cậu.

Nhưng Lâm Ngộ Giang không cần!

Cậu căn bản không cần cái tên Quý Tuyết Lĩnh súc sinh kia giúp cậu! Bây giờ cậu chỉ muốn yên lặng chờ đợi lớp đào tạo kỳ thi công chức, một lòng với kỳ thi công chức.

Lâm Ngộ Giang đầu đầy kiện tụng, lập tức bắt taxi đến công ty.

Trương Chí nhìn thấy cậu, thì mặt mày hớn hở, không đợi cậu nói gì, đã lấy một tập A4 đóng bìa từ trong ngăn kéo đưa cho cậu: “Bộ phim này là một bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết thanh xuân, một IP không lớn không nhỏ, nguyên tác có lượng fans nhất định. Đầu tư không lớn, các nhân vật khác về cơ bản đều tìm người mới, đạo diễn cũng là đạo diễn mới. Cho nên trong đoàn làm phim, cậu là tiền bối có thâm niên lâu đời nhất, coi như là lớn nhất. Nhưng điều quan trọng là đạo diễn này được cho là đồ đệ của Hoàng Thụ. Nếu cậu biểu hiện tốt, bộ phim này hot, nói không chừng cô ấy sẽ giới thiệu cậu cho sư phụ.

Tôi đã đọc kịch bản rồi. Thật sự rất trùng hợp, quả thực nó được thiết kế riêng cho cậu! Về thí sinh đại học, cậu vào vai một nam sinh đại học năm cuối cứu một nữ sinh trung học. Nhân vật này được coi là phù hợp với nữ chính, nhưng rất nổi bật. Diễn xuất tốt có thể cung cấp cho cậu một làn sóng hảo cảm và người hâm mộ. Nhà làm phim có lẽ cũng muốn mượn làn sóng tin tức này của cậu để quảng bá cho bộ phim. Đây là chuyện tốt cho cả hai bên.”

Lâm Ngộ Giang biết Hoàng Thụ, ông là đạo diễn kỳ cựu nổi tiếng trong giới điện ảnh, là người khiêm tốn, nhưng đã làm thì bộ nào cũng nổi tiếng, làm phim nghệ thuật có thể đoạt giải thưởng lớn, làm phim thương mại có thể kiếm tiền tỷ. Trong nguyên tác, sau này Giang Hoằng Trừng hợp tác với Hoàng Thụ làm một bộ phim điện ảnh, sau đó trở nên nổi tiếng.

Thế nhưng, Giang Hoằng Trừng đã chết, thay vào đó là Lâm Ngộ Giang, không cần nói đóng phim, ngay cả xem phim cậu còn có thể ngủ.

Lâm Ngộ Giang liếc mắt nhìn kịch bản trong tay có in mấy chữ “Bạn trai tương lai ở đại học”, cười cười với Trương Chí, vừa định nói “Cái đó...”, ai ngờ Trương Chí cắt ngang lời cậu, lại đưa cho cậu một bản hợp đồng, mặt mày vui mừng: “Đây, hợp đồng đã xem chưa?”

Anh ta cười hì hì vỗ Lâm Ngộ Giang: “Tôi biết thằng nhóc cậu có cơ hội xoay người. Còn chuyển sang làm công chức. Không diễn xuất là lấy mạng của cậu. Hoằng Trừng, hãy trân trọng cơ hội này. Ngày 18 tháng sau sẽ bắt đầu quay phim, về chuẩn bị cho tốt đi.”

Lâm Ngộ Giang vừa xem thù lao phim, bốn trăm năm mươi triệu, lại nhanh chóng lật tới điều khoản vi phạm hợp đồng, trong lòng run rẩy tính ra số tiền bồi thường, cậu khổ sở phát hiện, nếu không diễn, thì thật đúng là có thể lấy mạng cậu.

Không đợi trong đầu Lâm Ngộ Giang cậu tràn đầy ý niệm nổ tung, Trương Chí lại ném cho cậu một quả bom: “Đây còn có một thông báo nữa, chiều mai chương trình tạp kỹ của đài Phiên Gia, và tổ kịch của đoàn làm phim “Xuân sinh” sẽ tuyên truyền, quy trình chi tiết tôi sẽ gửi hộp thư cho cậu.”

Ha ha, “Xuân Sinh” rốt cuộc nói cái gì bản thân cậu còn dốt nát hơn phóng viên.

Vẻ mặt Lâm Ngộ Giang không còn gì luyến tiếc lại phải giả vờ vui vẻ, đi ra khỏi công ty.

Sau khi về đến nhà, Lâm Ngộ Giang không lấy điện thoại ra tìm đề thi công chức của cậu, mà lên mạng tìm một số chương trình tạp kỹ trước đây của nguyên chủ.

Giang Hoằng Trừng chỉ là một diễn viên tuyến ba bốn, chương trình tạp kỹ tìm ra cũng không nhiều, tất cả tin tức đều là những tin tức tiêu cực trước đó, các cuộc phỏng vấn liên quan cũng chỉ có chút phân cảnh, cũng không có người có tâm quay lại clip của mình, cho nên Lâm Ngộ Giang phải không ngừng tự mình kéo nhanh thanh tiến độ, nội dung cũng rất nhạt nhẽo vô vị.

Trong video, Giang Hoằng Trừng trả lời phỏng vấn với vẻ mặt lãnh đạm, Lâm Ngộ Giang xem hơn mười phút, đã nghe được ba bốn lần từ giọng nói lạnh nhạt của Giang Hoằng Trừng nói ra “Cái này không liên quan đến bộ phim”, sắc mặt phóng viên quả thực rất giống ẻ ra shit, Lâm Ngộ Giang ngồi trước máy tính vừa thay phóng viên cảm thấy không nói nên lời vừa không khỏi âm thầm bật cười.

Nhưng mỗi lần trả lời câu hỏi về diễn xuất của bộ phim, thì Giang Hoằng Trừng luôn nói chuyện nghiêm túc thẳng thắn.

Giống như Lão Tam năm đó thích nhất toán học nói mình giải được bài toán cuối cùng trong kỳ thi đại học. ủng hộ đọc truyện trên tyt

Trong mắt sáng lên, là ánh sáng tự tin và sung sướng.

Khoảnh khắc này Lâm Ngộ Giang mới hiểu sâu sắc những gì người đại diện nói ngày hôm đó - đúng vậy, cho dù là ai, khi nhìn thấy Giang Hoằng Trừng như vậy, thì không ai nghi ngờ tình yêu diễn xuất của hắn.

Hai tay Lâm Ngộ Giang cắm vào tóc, thở dài một hơi.

Nhưng như vậy thì ngày 18 tháng sau quay phim, thật sự càng khó đối phó.

Giang Hoằng Trừng là một người mê diễn, hắn là một người yêu phim như mạng.

Đến lúc đó đứng dưới mí mắt của mọi người trong đoàn làm phim và dưới máy quay làm ra vẻ mặt ngu ngốc, chẳng phải cũng giống như một tên học tra chưa từng học bài ngồi trong phòng thi đại học suốt hai tiếng sao?

Cảm giác đó thật sự rất tuyệt vọng lại dày vò.

Quên đi, đi một bước tính một bước đi, trước tiên cứ vượt qua chương trình tạp kỹ chiều mai đã, Lâm Ngộ Giang nghĩ.

Quá trình tuyên truyền và nội dung phỏng vấn cậu đều đã xem qua, chỉ cần học thuộc lòng, dựa theo tính cách cao lãnh của nguyên chủ, thì lừa gạt cho qua không phải là việc khó, dù sao nguyên chủ là một “vô lại” khi gặp phải vấn đề không muốn trả lời sẽ tế câu “cái này không liên quan đến bộ phim”.

Vì vậy, cậu lập tức gọi cho giáo viên đào tạo kỳ thi công chức, nói có việc nên phải trì hoãn việc học. Giọng điệu của đối phương trong điện thoại còn nhiệt tình hơn lần trước đưa cậu đi nộp lệ phí báo danh, còn có chút quan tâm hỏi nguyên nhân, trong giọng nói mang theo vẻ tiếc nuối nồng đậm đến kỳ dị, bị Lâm Ngộ Giang lừa gạt cho qua.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Ngộ Giang còn vì sự âm cần quá mức của thầy giáo này mà nhíu nhíu mày.

Mà nguyên nhân trong đó mãi đến ngày hôm sau khi lên chương trình, Lâm Ngộ Giang mới hiểu được.

Ngày hôm sau, khi Lâm Ngộ Giang chịu đựng tò mò, nhìn không chớp mắt đi theo người đại diện tiến vào hậu trường trường quay, thân là đề tài nóng nhất mấy ngày nay, cậu nhận được rất nhiều ánh mắt của mọi người

Cậu học theo nguyên chủ, khóe miệng hơi nhếch lên, dùng một loại tươi cười gần như rụt rè, gật đầu mỉm cười chào hỏi với nhân viên đoàn làm phim cơ bản không quen biết, bao gồm cả con nghé Quý Tuyết Lĩnh.

Đoàn làm phim thấy vẻ mặt cười như không cười của Giang Hoằng Trừng, thì chỉ cảm thấy trong lòng phát rét, rất dọa người, chỉ cho rằng cậu bị Tề Tiểu Mạn đắc tội quá tàn nhẫn, lại oán cả đoàn làm phim không ai đứng ra nói giúp cậu.

Đặc biệt là Tề Tiểu Mạn, bây giờ thật sự cô ta rất chột dạ, nhưng ngại Quý Tuyết Lĩnh chống đỡ cho cậu, nội tâm vừa ghen tị vừa tức giận, cực kỳ dày vò.

May mắn là Giang Hoằng Trừng nhanh chóng đi vào phòng trang điểm.

“Nhìn cái gì vậy?”

Chuyên gia trang điểm mở hộp trang điểm ra, cười đánh phấn nền cho Lâm Ngộ Giang, bắt chuyện với cậu, liếc mắt nhìn cậu một cái, cố gắng không để lộ tròng mắt ra.

Lâm Ngộ Giang ấn màn hình khóa điện thoại, sau đó bỏ vào túi, cười nhìn vào gương: “Xem lại quy trình của chương trình.”

Thợ trang điểm cười mỉa hai lần, trong lòng gần như thét chói tai chửi bới: Xem lại quy trình chương trình cái quỷ! Trong quá trình phỏng vấn của chương trình, làm gì có người hỏi anh câu hỏi quốc gia A thu thuế quan bao nhiêu % đối với ngó sen!

Cửa phòng trang điểm bị gõ, là Quý Tuyết Lĩnh.

“Thầy Giang, có thể ra ngoài chút được không?” Hắn ta đứng ở cửa cười tủm tỉm nói với Lâm Ngộ Giang.

“Có chuyện gì vậy? Tôi đang trang điểm.” Lâm Ngộ Giang từ chối nói.

Thợ trang điểm lại rất có mắt, tăng nhanh động tác: “Sắp xong rồi, sắp xong rồi... OK, ai nha, da của thầy Giang gần đây không đắp mặt nạ đúng không, cần phải bảo dưỡng, lớn lên đẹp như vậy.”

Đắp mặt nạ, đàn ông phải đẹp đẽ như vậy làm gì.

Lâm Ngộ Giang âm thầm chửi bới đứng lên, trong lòng dâng lên sự phiền não đối với vị giả quân tử còn đứng ở cửa chờ cậu, nhất là nội tâm còn biết rõ đối phương còn nhớ thương cúc hoa của cậu.

Nhưng trong phòng trang điểm không chỉ có một mình cậu, mà còn có những diễn viên khác, cậu không thể vứt bỏ khuôn mặt của Quý Tuyết Lĩnh ở trước mặt mọi người, cho nên đành phải đứng dậy đi ra ngoài cùng hắn ta.

“Cậu có chuyện gì thì nói nhanh đi, lát nữa lên sân khấu rồi” Lâm Ngộ Giang đi theo hắn ta đến một góc, hai tay đút túi nhìn hắn ta, trên mặt rất cố gắng giả vờ tùy ý. Cậu không thể nhìn thấy mặt mình đang thực sự không thể che giấu sự thiếu kiên nhẫn.

Nhưng Quý Tuyết Lĩnh trước mặt có thể nhìn thấy.

Quý Tuyết Lĩnh chỉ cảm thấy Giang Hoằng Trừng xa lạ và cổ quái.

Khiến người ta có cảm giác hoàn toàn thay đổi, hắn ta không biết trên người Giang Hoằng Trừng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mấy ngày trước nhìn thấy trong đoạn video mới nghe thấy dáng vẻ hắn hét lớn với thí sinh đại học, nếu không phải sau đó được chứng thực đó là Giang Hoằng Trừng, thì Quý Tuyết Lĩnh suýt chút nữa đã cho rằng trên thế giới này còn người có khuôn mặt giống Giang Hoằng Trừng.

Khuôn mặt và kiểu tóc rõ ràng không thay đổi nhiều, nhưng đột nhiên như trẻ hơn vài tuổi. Ánh mắt, thần thái, tất cả đều như một đứa trẻ xúc động, nhiệt huyết, khả năng kiểm soát biểu cảm của hắn hoàn toàn biến mất.

Giang Hoằng Trừng đã xảy ra chuyện gì, Quý Tuyết Lĩnh nghĩ.

Lúc này hắn còn tức giận với mình, cho nên hẳn là sẽ ôm cánh tay, bình tĩnh nhìn mình, trên mặt là một tầng băng lạnh lẽo, biểu cảm không chút thay đổi.

“Anh, gần đây có ổn không?” Quý Tuyết Lĩnh vứt bỏ những thứ trong đầu, cười thăm dò với Lâm Ngộ Giang hỏi: “Trong khoảng thời gian này tôi đã rất lo lắng cho anh, nhưng mấy ngày trước tôi gọi điện thoại nghe thấy anh chơi game hăng như lửa thì cũng thấy yên lòng không ít.”

Lâm Ngộ Giang cau mày nhìn hắn ta, muốn nói lại thôi.

Quý Tuyết Lĩnh nhướng mày, nhếch môi: “Làm sao vậy? Có gì muốn nói với tôi à?”

Tính tình Giang Hoằng Trừng khiến hắn ta vừa yêu vừa hận.

Hắn ta thích Giang Hoằng Trừng nội liễm trằm mặc, trên người ẩn chứa cảm giác thần bí, giống như hải dương sâu không thấy đáy, ai cũng không biết bên dưới rốt cuộc là mặt nước tĩnh lặng hay là nham thạch nóng chảy quay cuồng.

Nhưng cũng ghét nhất điểm này. Ai cũng không thấy rõ hắn đang suy nghĩ cái gì, nếu hắn không mở miệng, vậy có thể bị đẽo gọt đến chết.

Bây giờ thấy Giang Hoằng Trừng có chuyện muốn nói, Quý Tuyết Lĩnh không thể chờ đợi được.

Lâm Ngộ Giang rất muốn nói với hắn ta chuyện hắn ta đâm sau lưng cậu một dao trong lòng mọi người đều biết rõ, ngay cả chuyện hắn ta ngoại tình cậu cũng biết, nhưng đừng lớn mặt chạy đến trước mặt cậu ân cần, cậu thấy ghê tởm.

Nhưng cuối cùng vẫn chịu đựng, đành phải nói: “Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi không muốn làm gay.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play