Hành trình năm ngày vội vã trôi qua, Lâm Ngộ Giang kéo hành lý, vẫy tay chào tạm biệt mọi người, Long Hàm òa khóc lên, ôm Lâm Ngộ Giang. Lâm Ngộ Giang sợ tới mức luống cuống tay chân xoa đầu cô ấy, vỗ vỗ lưng cô ấy, sau đó nắm tay áo mình lau nước mắt cho cô ấy.
Long Hàm đẩy cậu ra, mang theo tiếng nức nở nói: “Đừng lau nữa, anh Lang Trừng, quần áo của anh cọ mặt em đau quá.”
Lâm Ngộ Giang:...
Mọi người cười ha ha.
Trong tiếng cười, Lâm Ngộ Giang lên xe đi đến sân bay.
Giang Hoằng Trừng mở mắt ra, tay cầm ipad, bên trong tạm dừng một video: “Tour du lịch vui vẻ đến Toronto của Tiểu Giang.”
Hắn đeo tai nghe, bật video, rõ ràng là giọng nói của hắn nhưng lại tràn đầy sức sống và vui vẻ thuộc về Lâm Ngộ Giang truyền đến từ tai nghe.
Đoạn video do Lâm Ngộ Giang cầm điện thoại quay, lấy góc nhìn của cậu làm ống kính, thỉnh thoảng sẽ truyền đến tiếng nói chuyện của các khách mời khác trong chương trình, Lâm Ngộ Giang cũng đáp lời, nhưng phần lớn thời gian đều giới thiệu tất cả những gì mình nhìn thấy cho những người bên ngoài ống kính.
Quay phim không chuyên nghiệp, thậm chí có thể làm cho bất kỳ chuyên gia trong ngành công nghiệp điện ảnh nhìn mà nhíu mày, không thể chịu đựng được, nhưng Giang Hoằng Trừng vẫn luôn mỉm cười, ánh mắt rất dịu dàng.
Khi thì ống kính còn quay sang Lâm Ngộ Giang, đập vào mắt hắn là ánh mắt sáng ngời của cậu, cùng với nụ cười xán lạn chói mắt hơn cả mặt trời.
Bất cứ ai nhìn thấy, thì đều sẽ cảm nhận được niềm vui của mình được cậu lây nhiễm. Tâm trạng cũng giống như bầu trời Canada xuất hiện trong đó, bầu trời trong xanh và nước trong vắt, một mảnh rõ ràng. Ánh mặt trời chiếu thẳng vầng sáng vào trong lòng, ấm áp.
Sau khi về đến nhà, Giang Hoằng Trừng nấu một nồi cháo bí ngô, còn nấu thêm mấy món ăn kèm, tháo tạp dề, rồi gọi Lâm Ngộ Giang ra.
Đang ăn cơm tối do Giang Hoằng Trừng chuẩn bị, nội tâm có chút chậm chạp của Lâm Ngộ Giang, giống như mới đột nhiên dâng lên cảm xúc hạnh phúc “Mình đã về nhà.”
Một giây khi máy bay hạ cánh xuống đất không có, lúc ngồi xe về nhà mở cửa nhà cũng không có, cho đến bây giờ ngồi xuống trong phòng ăn, cho đến giờ phút này, đầu lưỡi nếm được vị cháo bí ngô ngọt ngào mềm mà Giang Hoằng Trừng tỉ mỉ nấu cho cậu, hai gò má cắn món ăn mát lạnh đặc biệt do Giang Hoằng Trừng chế biến, suy nghĩ trong đầu cậu mới rõ ràng, ôi, mình về nhà rôi.
Cậu đã ăn đồ Tây trong gần một tuần. Bên trong luôn có các loại gia vị mà cậu không thể nếm được, dù sao rất nhiều đều là thực vật đặc trưng địa phương - thậm chí củi để nướng thịt nướng hun khói cũng có thể tăng thêm hương vị đặc biệt. Chúng có vị ngọt và cay, hoặc quá kích thích sự tươi mát. Có mấy món thì rất ngon, nhưng cũng có chút không hợp khẩu vị, ví dụ như Lâm Ngộ Giang không thích ăn caramel ngọt, cũng không thích mayonnaise muối, còn có một số món ăn có mùi vị thảo dược Trung Quốc.
Có lẽ thật sự là địa phương nào thì sinh ra người như thế ấy, rõ ràng cậu đã thưởng thức rất ngon miệng những món bánh Thổ Nhĩ Kỳ, sushi Nhật Bản, thịt cá mú Úc... có tuổi đời hàng chục năm ở Canada. Những món ăn đầy phong cách kỳ lạ, hương vị đặc biệt mới lạ và độc đáo, sau khi ăn nhiều ngày như vậy, nhưng cuối cùng vẫn nhớ ẩm thực Trung Quốc, cảm thấy đồ ăn Trung Quốc vẫn là ngon nhất.
“... Quý Tuyết Lĩnh không tìm anh gây phiền phức chứ? Anh ta có làm gì anh không?”
Lâm Ngộ Giang uống trà hoa nhài ngọt ngào mát lạnh mà Giang Hoằng Trừng pha cho cậu, có chút quan tâm lo lắng hỏi thăm Giang Hoằng Trừng, có chút tự hào nói mình dùng sự lạnh lùng từ chối và coi thường khiến Quý Tuyết Lĩnh chùn bước, sau đó lại cảnh giác cực cao không quên đổ một chậu thuốc nhỏ mắt cho Quý Tuyết Lĩnh ở trước mặt Giang Hoằng Trừng.
Giang Hoằng Trừng nhận hai phát ngôn, sau đó tham gia vài buổi thử vai, không có kết quả. Lâm Ngộ Giang mang một đống quà lưu niệm mình mua ở Canada lần lượt gửi qua đường bưu điện cho một số bạn bè trong danh sách bạn tốt, sau đó lại đăng ký thi tỉnh Tứ Xuyên, bước vào giai đoạn chuẩn bị chiến đấu, thỉnh thoảng chơi game với người hâm mộ.
Kỳ “Ngôi sao trên một hành trình” mà hắn tham gia cuối cùng cũng phát sóng, cùng mọi người gặp mặt, kỳ này có rất nhiều nội dung đặc sắc, có thể thấy được từ những tin ngoài lề đã đăng.
Sau khi chương trình chính thức phát sóng, lượng người xem và phát sóng đã phá kỷ lục mới, các đề tài liên quan chiếm sáu bảy hot search, ví dụ như #Ngũ Kiếm hát ở quảng trường Canada hấp dẫn người vây xem #, #Quý Tuyết Lĩnh Battle ở Canada #,#Long Hàm đói bụng khóc#. Nhưng ai cũng không nghĩ tới, hot search xếp hạng cao nhất sẽ là #Giang Hoằng Trừng bị ngỗng đuổi [cười Cry]#.
Mở video ra xem Giang Hoằng Trừng đi dã ngoại trong công viên ăn bánh sandwich gà, sau đó dùng lá rau diếp cho hai con ngỗng ăn.
Vốn là một bức tranh con người và thiên nhiên, rất hòa thuận, nhưng Giang Hoằng Trừng lại dụ dụ thu tay lại khi con ngỗng duỗi cổ dài muốn ăn. Sau mấy lần trêu đùa, con ngỗng lớn thân là bá chủ Canada rốt cục cũng bốc hỏa, duỗi cánh cắn Giang Hoằng Trừng. Giang Hoằng Trừng né tránh không kịp bị đuổi kêu lên một tiếng đau đớn, bây giờ như mới ý thức được cái miệng ngỗng này thật đáng sợ, hắn xoay người bỏ chạy, hai con ngỗng lớn vỗ cánh lớn, một bên kêu quác quác, một bên co chân đuổi theo, Giang Hoằng Trừng liên tục kêu cứu, nhưng người trước mặt hắn nhìn thấy hai con ngỗng phía sau hắn đều có vẻ mặt hoảng sợ chạy đi. Ngay cả nhiếp ảnh gia cũng không lường trước được sự phát triển kỳ lạ của sự kiện này, camera đuổi theo còn hơi run, nhưng cũng rất trùng khớp với bước chân và tâm trạng hoảng loạn khi chạy trốn của Giang Hoằng Trừng.
Mọi người nhìn thấy mà cười ha ha, nghĩ đây là cao trào, ai ngờ tình huống trong video lại tìm được đường sống trong cõi chết, Giang Hoằng Trừng đột nhiên cực kỳ nhanh nhẹn trèo lên cây. Hắn nhìn về phía con ngỗng dưới tàng cây duỗi dài cổ liên tục kêu với hắn nhưng lại không làm gì được hắn, cười ha ha lại bò lên trên
“Mày lên đi.”
Giang Hoằng Trừng quay đầu nhìn hai con ngỗng “thủ cây đợi hắn”, đắc ý nói. Nếu không phải bây giờ hai tay đang ôm lấy cây đại thụ, sợ là hắn còn muốn ngoắc ngón tay về phía chúng nó, nhưng hắn cũng không buông tha mà khoe khoang, vui vẻ lắc bờ vai duy nhất có thể động đậy lúc này, hát bài hát lạc điệu của mình: “WOW...You reall run (oa, mày có thể chạy được) Wow, I can really climb (wow, tôi có thể leo lên) hahaha!”
Hai con ngỗng lớn dường như bị hắn chọc giận, xòe chân ra vỗ cánh bay lên, sau đó vòng qua chỗ gốc cây của hắn, phi thẳng về phía hắn!
Giang Hoằng Trừng ôm thân cây trợn tròn đôi mắt ngây thơ sợ hãi lại không thể tin được của hắn, vẻ mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
Trong bình luận tất cả đều là “Ha ha ha ha ha ha ha.”
Sáu bảy hot search liên quan đến chương trình, Giang Hoằng Trừng chiếm hai cái, trong số đó có thứ hạng cũng không thấp - #Nghe xong bài “Con thuyền ngược dòng” này anh còn có thể hát không?#, xem từ khóa hot search hẳn là do công ty Ngũ Kiếm mua.
Nhấn vào, là đoạn video ngày đầu tiên Giang Hoằng Trừng đến khách sạn, hát vang bài hát “Con thuyền ngược dòng” với Ngũ Kiếm, sau đó đưa Ngũ Kiếm lạc điệu cùng mình.
“#Nghe xong bài “Con thuyền ngược dòng” này anh còn có thể hát không? #Giang Hoằng Trừng hát có độc! Tôi thực sự đã quên giai điệu ban đầu của bài hát này! [Khóc lớn][khóc].”
“#Nghe xong bài “Co thuyền ngược dòng” này anh còn có thể hát không?# Tôi đã thấy được cảnh giới cao nhất của lạc điệu, ngay cả ca sĩ gốc Ngũ Kiếm cũng có thể bị dẫn đi và quên đi giai điệu ban đầu hhhhhh.”
“#Nghe xong bài “Con thuyền ngược dòng” này anh còn có thể hát không?# Một người viết thư bằng máu cầu Giang Hoằng Trừng gặp tai họa, không phải, hiến hát thần khúc tẩy não “Phụng Hoàng Truyền Kỳ”, “Cây táo nhỏ”, “Đôi giày trượt của tôi”, người xưa nói chúng ta phải dùng ma pháp đánh bại ma pháp, lấy độc trị độc!”
“#Nghe xong bài “Con thuyền ngược dòng” này anh còn có thể hát không?# Ngũ Kiếm ngây thơ ha ha ha, đây là bài hát của tôi sao? Ồ, đó là bài hát của tôi. Thương thầy Ngũ Kiếm và tất cả khán giả ở đây.”
“#Nghe xong bài “Con thuyền ngược dòng” này anh còn có thể hát không?# Tôi thấy dáng vẻ của Giang Hoằng Trừng, giống như căn bản không biết mình là một tên mù âm nhạc hát không chính xác. Nhưng ghita của anh ta lại chơi tốt??”
Các loại fans và các công ty đều đang tiếp thị nhiệt độ cho chương trình hoặc ngôi sao của mình, người qua đường ăn dưa xem video theo công chúng cùng nhau rải ha ha ha.
Mà Giang Hoằng Trừng cười không nổi, điểm chú ý của hắn không có ở trên đó, hắn nhíu chặt mày kéo thanh tiến độ, quan sát cảnh Quý Tuyết Lĩnh trong chương trình mấy lần tương tác với Lâm Ngộ Giang.
Tên vô sỉ này nhiều lần mượn trước ống kính thể hiện tình bạn, chiếm tiện nghi, Lâm Ngộ Giang là thẳng nam ngốc nghếch căn bản không cảm nhận được, cũng có vài lần Lâm Ngộ Giang nhận ra làm bộ vô tình tránh được sự đụng chạm của Quý Tuyết Lĩnh.
Giang Hoằng Trừng nhìn thấy nội tâm vừa tức giận vừa đau lòng, ngọn lửa phẫn nộ như lửa cháy hừng hực, thiêu đốt trong lòng khiến hắn khó chịu. Đồng thời vô cùng đau lòng Lâm Ngộ Giang bởi vì quá khứ “kết bạn bất cẩn” của mình mà cần ứng phó với loại cặn bã Quý Tuyết Lĩnh, gặp phải loại chuyện ghê tởm này.
Lâm Ngộ Giang sao lại ngốc như vậy, vì sao phải chịu đựng những thứ này...
Đều là lỗi của mình, nếu như lúc trước mình không trêu chọc Quý Tuyết Lĩnh thì tốt rồi. Lâm Ngộ Giang khó xử như vậy, vì sao không để cho người lớn tuổi như hắn đi ra giúp cậu xử lý? Đây rõ ràng là do hắn gây ra tai họa.
Giang Hoằng Trừng vừa nghĩ đến Quý Tuyết Lĩnh quen thuộc với ống kính có thể ở ngoài ống kính nói ra những lời không tiết tháo với Lâm Ngộ Giang, làm ra cử chỉ quá mức, dùng loại bá đạo từ trước đến nay thân cận Lâm Ngộ Giang, trêu chọc tên thẳng nam đơn thuần ngây thơ này, thì hắn lại có cảm giác vừa căm hận vừa ghê tởm vừa sỉ nhục và mất mặt. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đó là mặt trời của hắn, mặt trời tươi sáng và ấm áp của hắn, chữa bệnh cho cuộc sống của ắn, trong tình huống mà hắn không biết bị nhúng chàm và xúc phạm bởi một người bẩn thỉu như vậy.
Trong ngực Giang Hoằng Trừng dâng lên tâm lý bạo ngược trước nay chưa từng có, muốn trả thù Quý Tuyết Lĩnh.
Hắn thậm chí hận trước kia mình bị mù mắt, từng bởi vì một người như vậy mà đưa ra một chút ấm áp mập mờ, có hảo cảm với hắn ta, ngầm đồng ý người nọ tới gần, mới có thể khiến Quý Tuyết Lĩnh một mực dây dưa.
Tất cả đều là lỗi của chính mình.
Lâm Ngộ Giang là một chàng trai vừa tốt nghiệp đại học, tâm tư đơn thuần, chưa trải nhiều sự đời, thế nhưng có một ngày gặp phải loại đàn ông không có ý tốt tiếp xúc mình như vậy, trong lòng nên có bao nhiêu bối rối đây, chị sợ cậu cũng đã sớm khổ não không thôi, cho nên mới có nhiều nỗi khổ chất chứa nói người này nhiều lời xấu như vậy. Mà mình đã từng mập mờ với người này, thật mất mặt.
Giang Hoằng Trừng ghi âm với điện thoại di động, giải thích với Lâm Ngộ Giang lúc trước vì sao lại chọc Quý Tuyết Lĩnh, nhấn mạnh mình đã không còn bất cứ hảo cảm gì với hắn ta nữa, thậm chí nội tâm chán ghét đối phương cỡ nào, lại xin lỗi với Lâm Ngộ Giang, an ủi Lâm Ngộ Giang, để lần sau Lâm Ngộ Giang gặp Quý Tuyết Lĩnh thì nhất định phải để hắn ra ngoài xử lý.
Hắn gần như bối rối bỏ qua quan hệ giữa mình và Quý Tuyết Lĩnh, ý đồ... Kế hoạch như thế nào, cứu vãn hình tượng của mình trong lòng Lâm Ngộ Giang sao? Hắn cũng không biết, chỉ theo bản năng mãnh liệt muốn làm như vậy.
Sau khi ghi âm xong, hắn tự mình nghe một lần, cảm thấy từ ngữ không tốt, lại xóa đi ghi lại một lần nữa.
Sau đó lại một lần nữa và một lần nữa, xóa và ghi lại.
Cuối cùng có chút nhụt chí đặt điện thoại lên bàn, tâm tư phiền não luông hai tay vào trong tóc, nhắm mắt lại.
Tôi với cậu rõ ràng lúc nào cũng ở cùng một chỗ, nhưng lại không có cách nào bước ra để chắn trước mặt bảo vệ.
Giang Hoằng Trừng cảm nhận được sự vô lực sâu sắc của mình.
Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.