"Chán quá đi, năm nay không có tuyết, mùa đông năm sau chúng ta có thể đến Cáp Nhĩ Tân để chơi tuyết hen. Nhưng nếu anh bận rộn đến mức không có thời gian thì không cần đâu ha ha ha.”

Ngồi trên máy bay đến Thành Đô, Tứ Xuyên, Lâm Ngộ Giang hào hứng nói với điện thoại, tiếp viên hàng không mỉm cười đi tới: “Xin lỗi anh, trên máy bay không cho phép nói chuyện, anh có thể...”

Lâm Ngộ Giang vội vàng đưa màn hình điện thoại đang hiển thị màn hình [trong bản ghi âm] cho cô xem: “Tôi không nói chuyện điện thoại, tôi đang ghi âm. Tôi đã điều chỉnh chế độ máy bay rồi.”

Những người xung quanh cậu lúc này liếc mắt nhìn cậu mà không nói gì.

Lâm Ngộ Giang ngượng ngùng nói với điện thoại di động còn đang ghi âm: “Vậy thì nói đến đây trước đi.”

Lần này quay phim ở Thành Đô, nghe nói đạo diễn là người quen cũ của Giang Hoằng Trừng, là một đạo diễn kỳ cựu, danh tiếng không nhỏ, mặc dù trước đó quay hai ba bộ phim dở tệ, nhưng kịch bản lần này rất hay, hơn nữa còn đầu tư hơn năm mươi triệu. Nhân vật chính, cũng chính là người đóng nam giả nữ, là một nam diễn viên xuất thân từ Tứ Xuyên, cùng họ với cậu, tên là Lâm Gia Duyệt.

Diễn viên tham gia diễn nhân vật an hem trong thôn, cùng với cảnh sát truy đuổi ở hai nơi, cũng đều là những diễn viên cũ.

Ngoài ra còn có tiểu hoa nổi tiếng, nữ thần thanh thuần Trịnh Hân Thiến cũng tham gia.

Cậu không nhớ rõ nam phụ bị lừa kết hôn trong bộ phim này là ai đóng, nhưng bây giờ nhân vật này nếu đã chọn anh trai Giang Hoằng Trừng, vậy thì xấu hổ rồi. Cậu hy vọng bộ phim lấy tin tức xã hội này có thể giúp Giang Hoằng Trừng bùng nổ, thật sự khẳng định được vị thế trong lòng mọi người, đồng thời tạo ấn tượng và địa vị của hắn với tư cách là một diễn viên có kỹ năng diễn xuất ưu việt.

Mùa đông ở Tứ Xuyên lạnh hơn thành phố B, mặc dù không có tuyết, nhưng ẩm ướt hơn thành phố B. Buổi sáng mùa đông thậm chí còn bị che khuất bởi sương mù.

Giang Hoằng Trừng bị lừa kết hôn trong phim cũng được người ta giới thiệu vào một ngày mùa đông, quen biết Lâm Gia Duyệt cải trang thành phụ nữ, nhưng thời tiết không lạnh như bây giờ, cho nên quần áo mặc cũng không dày lắm, nhưng vừa lúc có thể giúp Lâm Gia Duyệt bao bọc rất nhiều chỗ để che cơ thể, chẳng hạn như phần nội y được nhét tất độn và yết hầu trên cổ.

Giang Hoằng Trừng trang điểm xong, hắn mặc áo khoác dày thường thấy ở vùng nông thôn Tứ Xuyên, hơi gù lưng rộng, sụp vai, rụt cổ. Đôi mắt quá sắc bén xinh đẹp đó đã được mấy đường vân mảnh chỉnh sửa, lông mày cũng bị sửa và vẽ đến lộn xộn và dày lên, trông vừa hàm hậu lại có chút tang thương. Ha ha cười lấy lòng, để lộ một hàm răng vàng không vàng trắng không trắng trước mặt mọi người. Đạo diễn Lưu Trường Hoành nhìn dáng vẻ vừa quê vừa tang của Giang Hoằng Trừng thì rất hài lòng.

Nam chính Lâm Gia Duyệt cũng là một diễn viên có kỹ năng diễn xuất giỏi, vào nghề được 20 năm, năm nay đã 36 tuổi. Cao hơn một mét bảy, diện mạo trắng nớt nhã nhặn, dáng người gầy yếu. Trong phim vào vai một người đàn ông 33 tuổi, sau đó phải hóa trang thành một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi gả cho Giang Hoằng Trừng đóng vai lão độc thân 30 tuổi ở nông thôn.

Những diễn viên khác cũng đều là diễn viên kỳ cựu, quy kết lại, Trịnh Hân Thiến trong giới giải trí hiện nay có diễn xuất không tồi lại trở thành người có khả năng kéo chân. Nhưng cô ấy là nữ thần thuần khiết trong lòng đông đảo các thẳng nam. Cách đây không lâu, cô ấy đã kết hôn với một nam diễn viên khác trong làng giải trí, bây giờ sau khi kết hôn phải mượn bộ phim này để tái hiện trước mắt khán giả. Lúc này cô ấy đang trang điểm xinh đẹp, mặc một bộ đồ lông vũ ngắn thời thượng cộng thêm giày cao gót da, trong phim vào vai người giới thiệu.

Trịnh Hân Thiến nhìn Giang Hoằng Trừng, vui vẻ nói: “Ôi trời, em trai Lang Trừng*, cậu phải ký tên cho chị đấy. Em họ chị là fans hâm mộ của cậu đấy! Lần này nó nghe nói chị được hợp tác với cậu, đã nhảy cẫng lên nhờ chị tìm cậu ký tên.”

*Lang Trừng mình để theo raw nha chứ không phải gọi lộn đâu ạ. Mình nghĩ có lẽ là biệt danh hay gì đó đại loại như vậy để gọi Giang Hoằng Trừng.

Giang Hoằng Trừng nghiêm túc ký tên cho cô ấy, Trịnh Hân Thiến cười tủm tỉm nhìn hắn ký tên, khen: “Chữ rất đẹp.”

Trong đoàn làm phim mọi người khách khí chào hỏi, sau đó bắt đầu quay phim.

Buổi tối, Lâm Ngộ Giang ở trong nhà trọ thuê chơi điện thoại di động phát hiện mạng bị kẹt không chơi được, nhắn tin cũng không gửi được.

Cậu đến một ngôi làng tương đối nghèo ở Thành Đô, phong cảnh thảo nguyên núi đồi đẹp nhưng nghèo, mà còn lạnh. Điều hòa bên trong nhà trọ này rất cũ, tiếng thổi ầm ĩ thì thôi, lâu lâu lại không linh hoạt, rõ ràng bật đến nhiệt độ cao nhất, nhưng vẫn lạnh.

Nhưng Lâm Ngộ Giang không nghĩ tới ngay cả mạng cũng kém đến mức độ này.

Cậu đành phải sớm leo lên giường, đắp chăn lại - may mắn Giang Hoằng Trừng lấy thêm một cái chăn.

Nơi này ngoại trừ một số du khách và nhiếp ảnh gia thích phong cảnh non nước nguyên sơ, có lẽ cũng không ai thích đến đây. Đạo diễn cũng quá chân thực, tìm một thôn trang tương đối phát triển ở Thành Đô ở lại, bố trí nơi quay phim, không phải là tốt rồi sao.

May mà Giang Hoằng Trừng có phim và máy chơi trò chơi không nối mạng, nên không đến mức quá nhàm chán.

Chơi được một lúc, thì cậu đi ngủ.

Mấy ngày kế tiếp, Giang Hoằng Trừng bận rộn quay phim, buổi tối khi Lâm Ngộ Giang đăng nhập vào cơ thể hắn, tin nhắn nhận được cũng ít đi rất nhiều, mang theo mệt mỏi, giọng cũng có chút khàn khàn, nghe vào tai có chút gợi cảm khó hiểu.

Quả nhiên người đàn ông làm việc nghiêm túc là đẹp trai nhất.

Có tiếng gõ cửa bên ngoài cửa.

Lâm Ngộ Giang mở cửa, là Trịnh Hân Thiến.

Cô ấy không hổ là nữ thần của trạch nam, dựa theo tuổi trên Baidu Bách Khoa rõ ràng đã ba mươi tuổi, khuôn mặt trái xoan vẫn bóng loáng như cũ, nụ cười thanh thuần như hoa lê, trên người mặc một bộ áo lông dài mùa đông vẫn thon thả như trước, hơn nữa hai chân vừa thẳng tắp vừa mảnh khảnh.

Trịnh Hân Thiến một tay ôm chặt lấy mình, một tay giữ mái tóc dài, lông mày lá liễu hơi nhíu lại, đôi mắt vừa to vừa đẹp đầy oán trách: “Em trai Hoằng Trừng, điều hòa trong phòng chị bị hỏng rồi, chỗ của cậu có dư chăn không? Lạnh quá.” Cô ấy còn co rúm lại, hai chân dậm nhẹ, giống như một con chim sẻ nhỏ bị giọt mưa đập trúng.

Lâm Ngộ Giang gãi đầu: “Có, chị đợi chút.” Cậu xoay người đi lấy.

Con gái người ta tìm cậu hỗ trợ, thì làm gì có đàn ông nào có thể tốt không giúp chứ.

Giang Hoằng Trừng có hai cái chăn, đó là Giang Hoằng Trừng cho mình, cũng có thể nói là cho hắn. Nhưng đàn ông luôn phải chăm sóc phụ nữ.

Cậu lột một chiếc chăn bông từ trên giường mình ra, gấp lại ôm cho Trịnh Hân Thiến vẫn đứng ở cửa.

Cô ấy đứng bên ngoài dưới màn đêm, ánh đèn trong phòng chiếu rọi ánh mắt cô ấy, ánh mắt lóe lên như mặt trăng sao.

Lúc Lâm Ngộ Giang đưa tới , tay cô ấy còn không cẩn thận cọ vào tay cậu, xúc cảm lạnh lẽo mà mềm mại.

“Tay chị lạnh quá.”

Lâm Ngộ Giang không khỏi nói: “Trong phòng có ấm đun nước điện không? Đun thêm nước nóng để uống. Ôm trong tay cũng làm ấm tay.”

Trịnh Hân Thiến cười nói: “Ý là mời chị vào uống trà à?”

Lâm Ngộ Giang sửng sốt một chút, xua tay: “Cho dù là nước đun sôi, thì chị cũng có thể tự đun, mùi vị vẫn như vậy, không có gì khác biệt. Em không thể mời chị vào trong ngồi được. Nửa đêm canh ba, người ta thấy sẽ hiểu lầm, với danh dự của một người phụ nữ như chị thì chuyện này rất không tốt. Chị vẫn nên quay về phòng đi, bên ngoài lạnh lắm. Cẩn thận không bị cảm lạnh.”

Trịnh Hân Thiến nhìn cậu một cái, ôm chăn rời đi.

Lâm Ngộ Giang nói chuyện này trong đoạn ghi âm với Giang Hoằng Trừng, nói Trịnh Hân Thiến đã mượn một chiếc chăn. Giang Hoằng Trừng luôn rộng lượng, đương nhiên cũng không nói gì.

Sau đó có một ngày, buổi tối Lâm Ngộ Giang thật sự nhàn rỗi không có việc gì, hẹn một nam diễn viên trẻ đóng vai cảnh sát, cầm bộ bài ban ngày nhờ Giang Hoằng Trừng gọi trợ lý mua, đi gõ cửa phòng Lâm Gia Duyệt.

“Anh Lâm! Anh Lâm! Anh có ở đó không?”

Cũng không có khả năng không có ở đây, ngày mai rảnh rỗi cả buổi sáng, nếu rời khỏi thôn, thì cũng không đủ thời gian đi ra ngoài ăn cơm rồi quay lại.

Cửa mở ra, trong phòng phả ra hệ thống sưởi ấm, Lâm Gia Duyệt thân trên không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo dệt kim, nhìn về phía Lâm Ngộ Giang và một nam diễn viên khác là Đàm Viễn Quang, cười: “Có chuyện gì?”

Lâm Ngộ Giang cười, từ sau lưng sáng ra một bộ bài poker: “Đúng lúc, sáng mai được nghỉ, tối nay chúng ta chơi đấu địa chủ đi! Anh cũng rảnh rỗi, đúng không?”

Lâm Gia Duyệt hơi nhíu mày: “Nhưng...”

Đàm Viễn Quang kéo quần áo Lâm Ngộ Giang, Lâm Ngộ Giang quay đầu lại nhìn anh ta: “Làm sao vậy?”

Chỉ thấy một người phụ nữ từ đầu kia hành lang đi tới, là Trịnh Hân Thiến, cô ấy cười tủm tỉm nhìn về phía Lâm Ngộ Giang và Đàm Viễn Quang: “Làm gì vậy?”

Lâm Ngộ Giang chào hỏi một tiếng, sau đó thành thành thật thật trả lời: “Tìm anh Lâm chơi poker*.” Sau đó lại hỏi Trịnh Hân Thiến: “Chị Trịnh có đánh hay không?”

* Poker là một trò chơi đánh bài, được gọi là xì tố trong tiếng Việt. Trò Poker sử dụng bộ bài tây tiêu chuẩn gồm 52 lá bài. Bắt đầu mỗi ván bài, mỗi người chơi sẽ được chia các lá bài riêng. Và sau đó trên bàn sẽ lật ra các lá bài chung.

Hỏi xong, cậu lấy ra một bộ bài poker từ trong quần áo, mặt mày hớn hở đắc ý nói: “May mắn tôi mang theo hai bộ bài poker. Chúng ta có thể chơi poker bốn người!”

Trịnh Hân Thiến: ...

Lâm Gia Duyệt:...

Đàm Viễn Quang:...

Lâm Ngộ Giang cười hì hì với Lâm Gia Duyệt: “Anh Lâm đến chơi đi! Phòng của anh rất ấm, cho chúng tôi cọ ké hệ thống sưởi ấm với!”

Lâm Gia Duyệt: “... Vào đi.”

Đêm đó đánh đến một giờ sáng mới tan, Trịnh Hân Thiến lên tầng hai, Đàm Viễn Quang ở tầng một, Lâm Ngộ Giang và Lâm Gia Duyệt đều ở tầng ba. Đàm Viễn Quang đi xuống lầu thấp giọng mắng Lâm Ngộ Giang: “Bị anh hại thảm, đồ khốn.”

Lâm Ngộ Giang đấm hắn ta một cái, cười nói: “Không phải chỉ thua chút tiền thôi sao.”

Đàm Viễn Quang dùng một loại ánh mắt khó có thể hình dung nhìn thoáng qua Lâm Ngộ Giang, rời đi.

Lâm Ngộ Giang gãi gãi đầu.

Sau đó Giang Hoằng Trừng biết được chuyện này, có chút bất đắc dĩ nói rõ với nhân cách thứ hai đơn thuần của mình.

“Trịnh Hân Thiến ở cùng Lâm Gia Duyệt. Sau này nếu cậu chơi bài, thì cố gắng đừng tìm họ, đặc biệt là vào ban đêm. Cậu đừng ngạc nhiên, đúng là Trịnh Hân Thiến đã kết hôn, cho nên cô ấy và Lâm Gia Duyệt sau khi quay xong sẽ tự nhiên tách ra. Nhưng mà, phụ nữ và đàn ông bởi vì cô đơn lâu ngày sẽ sinh ra nhu cầu...

Tóm lại, một số người và những thứ trong giới giải trí rất phức tạp. Nhưng chuyện này không liên quan đến chúng ta, cho nên không cần quá để ý...”

Lâm Ngộ Giang ngộ ra, dù sao cũng từ thế giới thực tới nơi quỷ quái này, so với thế giới của cậu, quả thật ở đây áp lực diễn xuất rất lớn, nên sinh ra đủ loại tâm tư lộn xộn, kiếp trước cậu còn nghe nói chuyện nam diễn viên chơi gái...

Nhưng Trịnh Hân Thiến là người vừa mới kết hôn mà!

Mẹ kiếp, các người đây là tới đóng phim hay là đến chơi trò chơi hẹn hò!

Giang Hoằng Trừng như đã sớm đoán được tâm tình tam quan sụp đổ của Lâm Ngộ Giang, trong đoạn ghi âm không ngừng truyền đến lời nói dịu dàng kiên nhẫn giải thích của hắn.

Lâm Ngộ Giang cũng từ từ bình tĩnh lại.

Đúng vậy, giống như trong trường đại học vốn để đi học, ngoại trừ sinh viên một lòng nghiên cứu học tập, cũng sẽ có sinh viên mượn cơ hội leo lên quyền phú quý, còn có thể có bạn học yêu xa sẽ kìm lòng không được lén lút ở trường trộm yêu đương...

Thế giới này, xã hội, được tạo thành từ đủ loại người.

Nói trắng ra, rừng lớn chim gì cũng có.

Hy vọng Lâm Gia Duyệt không so đo với tên ngốc này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play