Quý Tuyết Lĩnh gọi mấy cuộc điện thoại đều không gọi được, ngay cả điện thoại mượn cũng không gọi được.

Giang Hoằng Trừng dường như đã chặn tất cả các cuộc gọi từ số lạ.

Hắn ta nhíu mày, khói từ từ bốc lên từ điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay.

Hoa Ngọc trên giường đứng lên, cơ thể tuyết trắng đầy dấu vết trần trụi nằm về phía Quý Tuyết Lĩnh, mềm mại không xương như một con mèo, nghiêng ngả dựa vào người hắn ta, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động của hắn ta, cười nhạo: “Bị từ chối rồi à? Mặt nóng dán mông lạnh*.”

* Mặt nóng dán mông lạnh là một câu thành ngữ ám chỉ những sự vật sự việc được kết hợp theo cách hoàn toàn trái ngược, hoàn toàn không ăn khớp lẫn nhau với từ mặt là ở trên, đại diện cho sự sạch sẽ, bộ phận đại diện cho cả cơ thể, nơi ăn vào thì đối nghĩa với mông ở phía dưới, 1 bộ phận có phần hơi nhạy cảm và tiếp xúc với nhiều thứ dơ bẩn và là nơi thải ra, nóng thì đối nghĩa với lạnh.

Quý Tuyết Lĩnh đẩy cậu ta ra, vẻ mặt chán ghét: “Cậu bớt gài tôi đi. Chuyện ở câu lạc bộ đêm, sao lại trùng hợp như vậy?” Hắn ta chỉ đi cùng Hoa Tranh một lần như vậy, mà đã bị chụp hình rồi.

Đôi mắt của Hoa Tranh to như mắt mèo, tròn trịa mở ra nhìn về phía Quý Tuyết Lĩnh, như đang hỏi làm sao mà tôi biết được, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng bị hôn sưng lên: “Anh nghi ngờ tôi? Người có tin đồn với anh là tôi, bây giờ vai diễn ip trong “Chuông vào lớp” cũng bị mất. Tôi có thể làm một điều ngu ngốc như vậy không?”

Ánh mắt Quý Tuyết Lĩnh như kiếm đâm về phía thiếu niên vô tội trên giường: “Video của hai chúng ta không phải cũng là do cậu gửi cho anh ta sao?”

Hắn ta dùng giọng điệu khẳng định hỏi ngược lại. Nhưng Hoa Tranh không nghĩ tới Quý Tuyết Lĩnh lại biết chuyện này, video đúng thật là cậu ta gửi cho Giang Hoằng Trừng. Nhưng với sự hiểu biết của cậu ta về Giang Hoằng Trừng, đó là một người thích giữ mọi chuyện trong lòng. Huống chi Giang Hoằng Trừng tự xưng là thanh cao, nhận được video Quý Tuyết Lĩnh ngoại tình trên giường, Giang Hoằng Trừng nói ra cũng ngại làm bẩn miệng mình.

Không ngờ loại người như này, cũng sẽ có một ngày không nhịn được. Cậu ta vốn còn muốn ở chỗ Quý Tuyết Lĩnh giả bộ oan ức thêm một thời gian nữa.

Cậu ta nắm chặt cánh tay Quý Tuyết Lĩnh, nhỏ giọng lấy lòng nói: “Đó là do tôi ghen tị với anh ta mà. Anh đã đối xử tốt với anh ta, mà anh ta vẫn như vậy. Hơn nữa, anh thật sự cho rằng anh ta không biết chuyện của hai chúng ta sao, anh có thể theo đuổi anh ta không? Tôi nói này, anh ta rất kiêu ngạo, anh không thể bẻ cong anh ta... Ưm!”

Quý Tuyết Lĩnh bóp chặt cổ cậu ta, hung hăng trừng mắt nhìn vẻ mặt xấu xí bị bóp đến tím tái của cậu ta: “Cậu còn dám lừa gạt tôi như kẻ ngốc, có tin ông đây dìm chết cậu trong giới giải trí không. ”

Sau đó buông tay ra, xoay người đi vào phòng tắm.

Hoa Ngọc nằm trên giường liều mạng ho khan thở dốc, nước mắt sinh lý chảy ròng ròng, về sau thì biến thành khóc thật. Cậu ta nhỏ giọng khóc nức nở một lúc, nghe tiếng nước trong phòng tắm, cậu ta bò dậy, sau đó đi qua mở cửa phòng tắm chui vào.

“Được rồi... vậy anh cho anh ta vai diễn của tôi. Không phải anh ta nói anh ta là thẳng nam sao? Anh để anh ta diễn...Á.”

Quý Tuyết Lĩnh cho dù có quá phận với hắn thì sao, kiếp trước hắn có xấu xa như nào thì cũng không thể thông đồng với cái đùi vàng này, đời này mình bám vào, thì sao có thể khiến dễ dàng kéo xuống?

Phân cảnh Giang Hoằng Trừng ngoài đại học, phần lớn là lồng tiếng cho wechat và điện thoại, cuối cùng xuất hiện một cảnh quan trọng là đưa nữ chính Hoàng Y Ngôn về nhà.

“Chuyện của người lớn giao cho người lớn xử lý và lựa chọn, bây giờ em còn nhỏ, vấn đề quan trọng nhất bây giờ là điều chỉnh tâm tính để ứng phó với kỳ thi đại học hiện tại, đây là mấu chốt quyết định con đường tương lai của em. Đừng để bất cứ ai phá hủy nó. Đừng tự thiêu mình bằng lửa giận. Về lâu dài, nếu mẹ của em ly dị, vậy thì em có thể trở thành niềm tự hào còn lại của bà ấy và sống một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai.”

Ánh mắt Giang Hoằng Trừng ấm áp như ánh mặt trời ấm áp của tháng tư, giọng nói cũng dịu dàng như gió xuân.

Giọng nói của anh đối với các cô gái mà nói, là nhạc cụ êm tai nhất thế giới, có kỹ xảo giàu tình cảm tấu ra khúc nhạc rung động lòng người, nghe vào khiến cả người say mê như uống rượu ấm.

“Tuổi trẻ non nớt, phẫn nộ và thương tâm nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Chỉ khi em vào một trường đại học tốt, có một tương lai vững vàng, thì em mới có khả năng gánh vác một gia đình. Phải không? Đầu tiên chuyên tâm thi đại học, sau đó lại từ từ xử lý chuyện khác.”

Đạo diễn quay đặc tả khuôn mặt Giang Hoằng Trừng từ góc nhìn của Lư Vũ Phi. Ánh mắt Giang Hoằng Trừng dịu dàng mà kiên định, rất có sức thuyết phục, giống như  tin tưởng Lư Vũ Phi có thể làm được tất cả những gì anh nói, như thể anh cũng đã trải qua, chứng kiến. Thật ra, từ phía sau cuốn tiểu thuyết có thể biết được gia đình Hứa Chân cũng tan vỡ, giai đoạn trước từ kỳ nghỉ hè năm hai anh không về nhà mà lại ở trường cũng có thể nhìn ra.

Lư Vũ Phi giống như một con chim non nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, vẻ mặt tín nhiệm, gật đầu, đồng ý bước lên đường về nhà.

Giang Hoằng Trừng cùng cô lên xe lửa, hai người ngồi ghế sát nhau.

Trên chuyến tàu lắc lư, Lư Vũ Phi cẩn thận thăm dò tựa vào vai Giang Hoằng Trừng. Vụng trộm ngước mắt nhìn góc nghiêng mặt của anh, nhắm mắt lại. Lúc này trái tim vốn vừa nhanh vừa gấp, phù hợp với tâm trạng nữ chính lúc này, được xoa dịu bình tĩnh một cách thần kỳ.

Giang Hoằng Trừng đưa Lư Vũ Lâm đến tận cửa nhà, giúp cô gõ cửa, cha mẹ vẫn tìm kiếm con gái mất tích vừa sốt ruột vừa tức giận. Giang Hoằng Trừng im lặng đứng ở một bên chăm chú nhìn vào bọn họ, giống như một người sắp chết đuối nhìn người lên bờ. Khi Lư Vũ Phi nhìn anh với mắt cầu xin, anh tiến lên nói giúp Lư Vũ Phi.

Trước khi đi, anh cười phất phất tay với Lư Vũ Phi: Cố lên, anh đang chờ em ở đại học X.

Sau đó đi vào bóng đêm mênh mông.

Sau khi quay thêm mấy cảnh cần thiết, thì Giang Hoằng Trừng cũng đóng máy, phía sau đều là cảnh nữ chính tiếp tục thi đại học.

Lư Vũ Phi cũng biết.

Khi Giang Hoằng Trừng sắp rời khỏi trường quay, Lư Vũ Phi gọi hắn lại: “Thầy Giang.”

Cô ấy cười hỏi: “Em mời anh ăn một bữa cơm, coi như chúc mừng anh đóng máy, trong khoảng thời gian này anh đã giúp em không ít.”

Giang Hoằng Trừng lắc đầu: “Không cần.”

Quay người lại lên xe, không nhìn cô ấy lấy một cái.

Lư Vũ Phi đứng tại chỗ, nhìn xe đi xa, lại nhớ tới Giang Hoằng Trừng lúc trước ngượng ngùng đến đỏ cả tai trong thang máy.

Diễn xong về nhà, cả người Lâm Ngộ Giang thoải mái, Giang Hoằng Trừng cho cậu nhiều thời gian hơn. Cậu yên tâm ôn tập công chức, còn thành công khuyên Giang Hoằng Trừng đi khám bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ tâm lý là người quen biết trước đây của Giang Hoằng Trừng, anh ta rất kinh ngạc phát hiện trạng thái tâm lý của Giang Hoằng Trừng rõ ràng đã có chuyển biến tốt đẹp, cười hỏi hắn: “Anh kết bạn mới sao?”

Giang Hoằng Trừng nhớ tới Lâm Ngộ Giang, nhếch môi, ánh mắt dịu dàng: “Ừm, một vị thuốc có tác dụng rất đặc biệt.”

“Thuốc tốt nên tiếp tục dùng, thuốc tôi kê cũng phải đúng lịch trình”, bác sĩ tâm lý nói đùa, sau đó kê  cho hắn một toa thuốc tương ứng.

Trên đường Giang Hoằng Trừng xách thuốc trở về, tâm trạng cũng rất tốt, đợi sau khi về nhà, hắn còn có chút công lao nói chuyện này trong bản ghi âm. Sau đó được Lâm tiểu đệ khen ngợi một trận vừa mừng lại vừa vui.

Giang Hoằng Trừng rất vui vẻ xuống bếp, mấy ngày nay cố ý nấu cơm để phục vụ khẩu vị của Lâm Ngộ Giang, mỗi ngày đều bưng thức ăn không giống nhau lên bàn, sau đó đổi Lâm Ngộ Giang login ăn cơm, mà Lâm Ngộ Giang mỗi lần ăn xong nhất định phải liều mạng khen trù nghệ của Giang Hoằng Trừng.

Hai người cứ trải qua những ngày thường xuyên giao quyền sử dụng cơ thể, dần dần hình thành thói quen trong quá trình trao đổi, Lâm Ngộ Giang được Giang Hoằng Trừng nuôi như con trai, còn cậu thì luôn khen ngợi hắn, mà Giang Hoằng Trừng vốn rất có hảo cảm với tính cách của Lâm Ngộ Giang.

Điều duy nhất khiến Giang Hoằng Trừng bất lực đó là, Lâm Ngộ Giang rất giỏi trong việc kết bạn.

“Hôm nay tôi hẹn với Phương Trí Bằng, bảy giờ rưỡi đi chơi game, các cậu ấy đã đồng ý đưa tôi đi nâng điểm. Cho nên hôm nay chúng ta ăn tối sớm nha.”

Hắn nghe trong đoạn ghi âm, Lâm Ngộ Giang vui vẻ nói như vậy, nhìn đồng hồ, đành phải mặc tạp dề, kéo tay áo, bắt đầu nấu cơm.

Buổi tối Lâm Gặp Giang lên LOL, đang kéo Phương Trí Bằng tổ đội, nhìn thấy Thành Viễn Dương cũng online, thì mời anh ta cùng chơi.

Bên kia Phương Trí Bằng có hai người, thêm Thành Viễn Dương nữa, thì tổng cộng bốn người cùng nhau đánh.

Đến khi tiến vào đội ngũ bắt đầu chọn anh hùng, Phương Trí Bằng còn cười nhạo hạng của Lâm Ngộ Giang quá thấp, buộc mình phải lấy acc clone.

Lâm Ngộ Giang cười hì hì: “Lúc trước không có thời gian chơi, tôi đã nói hôm nay đi nâng điểm cho tôi, cậu cho rằng tôi sẽ khách sáo với cậu sao.”

Đột nhiên truyền đến giọng nói của một em gái, rất ngọt ngào: “Giọng của anh trai rất hay. Đưa em bay cùng nha!”

Phương Trí Bằng không ngờ lại có thể tổ đội được với một em gái, nghe vậy cười ha ha: “Anh ấy không chỉ có giọng nói dễ nghe, em gái tôi nói với em anh trai này lớn lên rất đẹp trai.”

“Cút” Lâm Ngộ Giang cười bật thốt lên mắng. Sau đó lại phản ứng lại cơ thể hiện tại của cậu là đại ca Giang Hoằng Trừng của cậu, đúng là rất đẹo trai, làm sao có thể phủ nhận đượ đây?

Vì vậy, trong lòng yên lặng nói một câu xin lỗi với đại ca nhà mình.

Nghiêng mắt nhìn, thì thấy em gái chọn Teemo, Lâm Ngộ Giang từng có bóng ma với anh hùng này, không hiểu sao lại có dự cảm không lành. Cậu lắc lắc ý niệm trong đầu, trong lòng hy vọng em gái này là một cao thủ Timo hiếm có.

Lúc này đột nhiên nhận được điện thoại của Thành Viễn Dương: “Alo? Có chuyện gì vậy? Tao cảnh báo mày không được treo máy trước, tụt xếp hạng mất.”

"Không, người anh em, tao đang phát trực tiếp. Mày nói chuyện với hai người bạn của mày thì đừng nói lung tung.”

Lâm Ngộ Giang kinh ngạc, vội vàng nhắn tin cho Phương Trí Bằng và Dương Hi.

Sau khi bắt đầu, Lâm Ngộ Giang mang theo cơn ác mộng của mình trực tiếp nhảy đến bụi cỏ: “Tôi đi rừng.”

Thành Viễn Dương cầm phụ trợ Kalmar đi theo ADC của Phương Trí Bằng xuống đường dưới, Dương Hi cầm kiếm vũ công đi đường trên. Còn em gái đi theo cậu.

Lâm Ngộ Giang: “Đường giữa đường giữa, đường giữa không có người. Teemo đi đi.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Em gái: “Em không biết chơi đường giữa.”

Lâm Ngộ Giang có dự cảm không lành: “... Cô đánh lính đi, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ tới giúp.”

Em gái: “Ôi, anh trai đưa em theo với. Đánh một mình rất cô đơn.”

Lâm Ngộ Giang:... Cô cho rằng đây là con gái hẹn nhau đi wc sao?

Cái rank bạch kim này không phải là do cô ta mua đấy chứ?

Thành Viễn Dương: “Tôi đi với Teemo.”

Được rồi, Lâm Ngộ Giang bắt đầu nghiêm túc đi rừng.

Trong tai nghe truyền đến giọng của Thành Viễn Dương: “Về đi, trong bụi cỏ có khả năng có mai phục.”

Chỉ chốc lát sau, cậu nghe thấy một tiếng máu. Thành Viễn Dương chết.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Lâm Ngộ Giang hỏi. Lúc này mới bắt đầu chưa đầy ba phút!

Thành Viễn Dương bất đắc dĩ: “Trời ơi, không chú ý.”

Em gái cười: “Xin lỗi nha, đều là vì cứu em, cám ơn anh trai [cơm chiên trứng rất ngon], anh trai... [Cơm chiên trứng rất ngon] là ID của Thành Viễn Dương.

Lâm Ngộ Giang biết tật xấu của Thành Viễn Dương, rất yêu thương con gái.

“Anh trai, anh rất thích ăn cơm chiên trứng à? Em làm cơm chiên trứng rất ngon...” Em gái lại nói chuyện với Thành Viễn Dương.

Lại nói, Giang Hoằng Trừng làm cơm chiên trứng cũng rất ngon, bên trong còn có thể thêm ngô, cơm vừa thơm vừa dẻo, trưa mai nấu thêm chút cơm, buổi tối để Giang Hoằng Trừng làm cơm chiên trứng là được rồi, Lâm Ngộ Giang vừa đi rừng vừa yên lặng suy nghĩ.

Sau đó không lâu sau, lại truyền đến tiếng em gái chết.

Giọng của Thành Viễn Dương có chút kích động: “Còn chút máu tàn thì không cần về thành!”

Em gái lại cười: “Em không biết. Ai nha, sao ngay cả con gái cũng đánh.”

Lâm Ngộ Giang:... Cô là do mẹ tôi cử đến để cai mạng không? Tôi chỉ muốn lười biếng, để cho người ta thuận lợi lên điểm mà thôi!

Cậu dạy: “Teemo đánh rất hèn mọn, cô ngồi xổm trong bụi cỏ. Có cơ hội thì âm thầm giết.”

Nhưng em gái không thể ngồi xổm, thao tác cũng không tốt, mở đầu chưa đến mười phút, đã tặng bốn cái đầu. Thành Viễn Dương thấy đường dưới có chút chống đỡ không nổi, không quản đường giữa nữa, chạy tới đường dưới của Phương Trí Bằng, Dương Hi ở đường trên yên lặng đánh trụ, lúc này bị phát hiện, yên lặng lui về, bắt đầu đánh lính ở đường giữa.

Lâm Ngộ Giang nói: “Kiếm vũ công đến bắt Lam đi.”

Dương Hi vẫn chưa khởi hành, vừa hồi sinh em gái chạy qua nói: “Đưa Lam cho tôi đi. Để Teemo ăn lam.”

Muốn lam nào, đánh như vậy còn muốn ăn lam, không cho.

Dương Hi: “Đưa Teemo đi.”

Lâm Ngộ Giang: Cậu điên rồi. Cái đám này là sao? Chưa bao giờ có bạn gái, hay cậu chưa bao giờ gặp con gái? Sao lại nuông chiều như vậy?

Cậu có chút không vui, dứt khoát tự mình cầm Lam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play