Mặc Nhan Di đang thần thần bí bí kể về câu chuyện ma cho hai người nghe thì Sở Hi đột nhiên khựng lại, quay đầu sang nhìn nó.
"Em nói học sinh đó tên là gì?"
"Lục Man."
"Họ thì sao?"
"Sở Lục Man."
"Kể tiếp đi."
Linh Thu và Mặc Nhan Di đồng thời nhìn Sở Hi bằng ánh mắt kì lạ, Mặc Nhan Di cũng không mấy để tâm, tiếp tục thao thao.
"Các anh biết đúc tượng là như thế nào không? Nghe nói vụ tự sát của Lục Man không đơn thuần do quá uất ức với môi trường học tập mà tự sát, còn có người nói cậu ta chính là một trong những tín đồ của tà giáo Bát Diện Tu La*."
(*chú thích tại chỗ luôn là cái tà giáo này không có thật, tất cả lễ nghi, tín đồ, tên giáo phái đều là tui tự chế ra thôi nhaa)
"Bát Diện Tu La? Vậy ý của em là học sinh kia tự tử theo phương thức tự đúc tượng bản thân có thể thuộc một dạng xây dựng đàn tế nào đó phải không?"
Linh Thu cảm nhận được vụ việc này nhất định có liên quan đến âm thanh giống của vật sống ở tầng trên liền chăm chú theo dõi nội dung xảy ra mà Mặc Nhan Di kể lại, Sở Hi mặc dù không tỏ thái độ gì nhưng thực chất cậu cũng biết hắn đang lắng nghe Mặc Nhan Di. Mặc Nhan Di được đoán đúng ý, gật đầu một cái tán thưởng.
"Chính là như vậy. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Lục Man kia bị các bạn học trong trường không mấy yêu thích mà bắt nạt cậu ta. Nghe nói để trở thành hậu duệ của Tu La Bát Diện, tín đồ phải cống tế cho Tu La Bát Diện 8 diện của con người. Vui vẻ, buồn bã, sợ hãi, chán ghét, giận dữ, ngạc nhiên, hi vọng và tin tưởng. Trong lúc thực hiện nghi thức cống tế, tín đồ càng thể hiện lòng chân thành, tỉ như cách thức "trang trí" tế phẩm càng đặc sắc thì Bát Diện Tu La sẽ càng yêu quý tín đồ ấy hơn. Kẻ được Bát Diện Tu La chọn làm hậu duệ sẽ được thừa hưởng sức mạnh tối cao của vị tà thần kia. Vậy nên tính ra dựa theo cách thức bái thần máu me này, Bát Diện Tu La có tín đồ không nhiều lắm, đa phần đều là những kẻ bệnh hoạn có sở thích giết người lột da mặt làm thành mặt nạ để đem cống tế cho Bát Diện Tu La. Nhưng điểm kì lạ là Lục Man căn bản không khác gì con gà què, đến cả khả năng phản kháng khi bị bắt nạt cũng không có thì làm sao có gan theo đuổi thứ tà đạo này chứ?"
Mặc Nhan Di ngẫm nghĩ, lại hơi lén nhìn về phía Sở Hi. Linh Thu trái lại cảm thấy câu chuyện Mặc Nhan Di kể có chút quen thuộc, giống như cậu đã từng nghe thấy ai đó đề cập đến rồi, bản thân lại không nhớ rõ là từ lúc nào, chỉ đơn thuần cảm nhận sự kiện này hình như đã xảy ra rất lâu về trước
Rất lâu..
[Chết rồi?]
[Chết thật rồi. Đầu bị chặt ra đúc liền với thân tượng, phần thịt bị lọc sạch, đập vỡ thạch cao là có thể nhìn thấy xương và nội tạng vẫn còn nguyên vẹn bên trong.]
[Trường chỉ thông báo cho chúng ta là nó tự sát thôi à? Tự sát có thể tự chặt đầu mình rồi đem đúc tượng sao?]
[Sở Lục Man]
Đừng nghe nữa..
"Vậy thì có liên hệ gì đến lễ khuyến học?"
Sở Hi hỏi Mặc Nhan Di, ánh mắt của hắn vẫn dửng dưng như bình thường, hắn vào kí túc trước, mở hết cửa sổ cửa chính, lại lục lọi tìm nước xịt vệ sinh ít ỏi còn sót lại đem xịt khắp phòng. Mặc dù bọn họ đã dọn dẹp rất sạch sẽ rồi, tuy nhiên trong phòng vẫn thoang thoảng mùi hôi từ đâu toả ra, vô cùng khó chịu. Mặc Nhan Di giống như không ngửi thấy mùi, mở miệng nói.
"Lục Man chết vô cùng kinh dị, cậu ta dàn dựng cái chết của mình mất một tuần trời mới có thể làm nên một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo. Trong hầm thư viện của trường là một cấm địa, nghe mọi người đồn hiệu trưởng đã cất bức ảnh chụp lại hiện trường cái chết của Lục Man ở dưới đó. Em nghe nói đại khái cậu ta tự chặt đầu mình đem để lên một cái thân tượng thì phải.. Sau đó lễ khuyến học được lập ra là vì sau cái chết của Lục Man, có rất nhiều học sinh ưu tú chết bất đắc kì tử*, trước khi chết đa phần đều biến thành kẻ điên, sau đó tự sát ngay trong kí túc lớp F- nơi trước kia Lục Man từng tự sát."
"Lễ khuyến học là do trước đó Lục Man đã đề bạt, bởi cậu ta khác với các học sinh ưu tú có gia đình khá giả khác, nghe nói cậu ta vào được trường nhờ đỗ thủ khoa điểm đầu vào, không thể không mời cậu ta nhập học được, hoàn cảnh sống của Lục Man cũng hết sức thiếu thốn. Tuy nhiên danh hiệu học sinh ưu tú lại không có kẻ nào mà gia đình không thuộc dạng có tiền.. trước đây em cũng từng là ngôi sao sáng của ngôi trường này đấy, thật đáng tiếc là tên khốn Mặc Nhan Dương kia lại chen chân vào."
Mặc Nhan Di càng kể càng hăng, khi nói đến số phận của bản thân, khuôn mặt nó có chút tiếc nuối lại ẩn ẩn tức giận. Sở Hi không quan tâm, trực tiếp chen ngang Mặc Nhan Di.
"Vậy lễ khuyến học kia lập ra vì mục đích ban đầu là trấn an linh hồn Lục Man đang tác quái kia, về sau các học sinh ưu tú càng ngày càng hứng thú với thứ chương trình dị hợm này, cho nên kéo dài thành truyền thống?"
Mặc Nhan Di bị nói trúng tim đen, quả thực nó cũng vô cùng hứng thú với chương trình biến thái này, nó giấu nhẹm đi nụ cười, tỏ vẻ thần bí thay đổi tông giọng trầm xuống.
"Hai người biết gì không? Đêm tổ chức lễ khuyến học đầu tiên vô cùng đặc sắc. Khi đó nhà trường đột nhiên bị cắt hết tất cả nguồn điện, sau đó trong túi một học sinh ưu tú bỗng xuất hiện một viên xí ngầu mười mặt, trong màn đêm tối đi trên hành lang vắng người của trường học, học sinh kia nhìn thấy ở trong lớp nghiên cứu sinh học tầng 4 có tám người đứng xếp thành hàng ngang, mặt hướng thẳng về phía học sinh đó, tạo thành tám cái bóng đen sì. Lưu Nhiên hình như là tên của học sinh ưu tú ấy, anh ta khi nhìn thấy tám cái bóng còn hết sức cứng bụng, hỏi một câu "ai đấy?" Tất nhiên là không có ai trong tám người kia trả lời rồi."
Linh Thu giống như ngờ ngợ ra điều gì, trong đầu cậu tưởng tượng lại sinh động hoàn cảnh khi đó.
Bước chân đơn độc của Lưu Nhiên vang vọng khắp hành lang trống rỗng. Dưới ánh sáng mờ mờ dường như tạo cho người ta cảm giác bất an hơn, Lưu Nhiên trong lòng bàn tay nắm chặt lấy viên xí ngầu trong suốt, đôi mắt kiên cường nhìn thẳng vào địa điểm tổ chức đã được hẹn sẵn ở phía trước- phòng nghiên cứu sinh học. Bên trong có dựng một hình nhân giả lộ rõ gân cơ thường dùng phục vụ cho việc học tập của học sinh. Lúc này Lưu Nhiên liền cảm thấy có điểm kì lạ.
Bởi trong phòng nghiên cứu vốn chỉ có một con ma nơ canh, đến lúc này lại xuất hiện đến tận tám cái bóng người cao bằng nhau, đen thui một đám đứng xếp thành hàng ngang nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm trực diện vào Lưu Nhiên.
Lưu Nhiên giật mình dụi mắt cố gắng tụ thuyết phục bản thân do mắt của cậu bị cận và ánh sáng vào buổi tối khá yếu nên có thể là cậu nhìn nhầm.
Lưu Nhiên nhắm mắt lại.
Mở ra
Vẫn là tám bóng đen đứng im lìm tại chỗ, lạnh lẽo hướng về phía cậu.
Tình hình vốn đã bất thường, cho đến khi Lưu Nhiên mở mắt ra lại càng khiến cậu kinh hãi hơn.
Hình như vừa vãy trong lúc cậu dụi mắt, Lưu Nhiên phát hiện hình như tám cái bóng kia có chút dao động.
Mất hết kiên nhẫn, Lưu Nhiên bạo gan hô lên một câu "Ai đấy?!"
Cậu cho là lễ khuyến học có khi không hề tồn tại, tất cả chỉ là do đám bạn cùng lớp đang muốn trêu đùa cậu.
Âm thanh của Lưu Nhiên vang vọng yếu ớt rồi bị bóng đêm nuốt chửng, không một ai trả lời Lưu Nhiên, kể cả tám cái bóng đen kia cũng vậy.
Lưu Nhiên chửi thề một câu, mạnh dạn chạy thẳng về phía trước, cậu vẫn luôn cho rằng tám cái bóng kia là một trò đùa dai. Cửa bị đạp mở văng ra, Lưu Nhiên hùng hổ xông vào bật đèn pin rọi thẳng vào bên trong hăm doạ nói.
"Mẹ kiếp mấy đứa chúng mày còn muốn trêu tao đến bao giờ đây?! MUỐN CHẾT HẾT À?!"
Viên xí ngầu trong tay Lưu Nhiên thẫn thờ rơi xuống. Âm thanh tanh tách trong veo vang lên dưới mặt sàn lạnh băng. Đổ ra một con mắt màu đen.
Lưu Nhiên thoáng chốc tái mét ngã ngồi xuống mặt đất, khớp răng không kiềm chế nổi mà run rẩy, va vào nhau lập cập.
Bởi tám cái bóng trước mặt cậu.
Không ai khác tất cả đều là Lưu Nhiên!
Hơn nữa còn đồng thời lặp lại câu cuối "chết hết à?!" của cậu.
Tám "Lưu Nhiên" đa dạng biểu cảm hỉ nộ ái ố mà nhìn cậu chằm chằm. Lưu Nhiên gần như sắp trợn trắng mắt mà ngất xỉu thì đột nhiên có một bàn tay vỗ vào vai cậu một cái.
Tim của Lưu Nhiên đau như muốn nhảy vọt ra ngoài.
"Cậu là học sinh ưu tú Lưu Nhiên phải không?"
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên ngay sau lưng cậu, Lưu Nhiên chầm chậm quay đầu lại quan sát kẻ vỗ vai mình.
Là một nữ sinh trong năm bạn học sinh mặc đồng phục trường.
Nghe nói là học sinh lớp F đã được đề bạt tham gia lễ khuyến học.
Lưu Nhiên cố gắng nuốt xuống một ngụm nước bọt, lảo đảo đứng dậy, cậu phát hiện ra phía trước mặt cậu không còn tám "Lưu Nhiên" kì quái kia nữa. Lưu Nhiên cố gắng giữ hình tượng đã sớm vỡ nát của bản thân, kéo kéo cổ áo mệt mỏi giới thiệu.
"Khụ.. phải, tôi là Lưu Nhiên. Cậu tên là gì?"
"Sau đó.. Các anh biết nữ sinh kia trả lời như thế nào không?"
Mặc Nhan Di ngắt quãng giữa chừng, giơ một ngón tay lên che trước miệng tỏ vẻ nghiêm trọng, ánh mắt của nó trở nên đen tối hơn, khoé miệng kéo lên một nụ cười dài.
"Cô ấy tên là Sở Lục Man."
Lưu Nhiên chỉ kịp thét lên một tiếng, ngất xỉu, bốn học sinh lớp F còn lại ngơ ngác nhìn Lưu Nhiên sau đó kéo nhau lại gần cậu bắt mạch thử.
Không sao, còn sống.
Không lâu sau, Lưu Nhiên tỉnh dậy, dáng vẻ khác hẳn thái độ kì quặc trước đó, cậu lạnh lùng nhìn bốn người lớp F trước mặt rồi tự kéo một cái ghế ra, ngồi xuống cái bàn thí nghiệm được đặt ở giữa phòng, bốn người còn lại đều ngơ ngác không hiểu, bắt trước Lưu Nhiên lần lượt ngồi xuống chỗ của mình.
Lưu Nhiên để dựng đứng đèn pin ở giữa bàn thí nghiệm, một tay chống cằm, tay còn lại vân vê viên xí ngầu 10 mặt trong suốt lấp lánh, sau khi đánh giá qua bốn người lớp F, cậu ta nở một nụ cười kì quái.
"Nào, bây giờ các cậu chơi một trò chơi với tôi nhé. Thua thì chịu phạt, thắng sẽ được đổi mệnh, được chứ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT