Một giọng nói non nớt vang lên giữa không khí áp bức của phòng học, Linh Thu quay đầu nhìn lại, ở phía cửa lớp xuất một cậu bé thoạt nhìn nhỏ tuổi nhất trong số tất cả học sinh ở đây, mặc đồng phục trường chỉnh tề, tay xách cặp, khuôn mặt thanh tú. Cậu bé hơi nghiêng đầu quan sát Hùng Kiện ở bên trong sau đó nhếch miệng cười, trên làn da trắng nõn lộ ra một cái đồng điếu nhỏ. Cậu nhóc xách cặp lững thững cất đồ vào một ngăn bàn bất kì, lập tức chen vào đám đông nhốn nháo kia.

"Anh xinh đẹp, anh quá ngầu đi, có thể đánh bại được cả đại ca của em. Em tên là Mặc Nhan Di, từ nay anh nhận em làm tiểu đệ được không?"

Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong. Mặc Nhan Di nhìn qua y hệt một đứa nhỏ ngây thơ, không ngờ lại có khả năng quan sát vô cùng nhạy bén. Bởi giữa một đám người lớn hơn so với nó, người có vẻ ngoài hung tợn, khoẻ mạnh hay cường tráng, thậm chí cao hơn Sở Hi cũng không phải ít, vậy mà chỉ liếc mắt qua một cái Mặc Nhan Di đã đoán ra được kẻ có vẻ ngoài mỏng như giấy hắn chính là "hung thủ" hạ được Hùng Kiện đáng sợ kia.

Mặc Nhan Di trưng ra bộ mặt cún con, ỷ bản thân nhỏ tuổi nhất mà ôm lấy cánh tay Sở Hi, chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh nhìn hắn.

"Là học sinh của lớp F thì em cũng chẳng phải dạng ngây thơ gì đâu."

Sở Hi mỉm cười gỡ cánh tay của Mặc Nhan Di ra. Thằng nhóc kia trái lại cũng không còn diễn kịch nữa, nụ cười vẫn giữ nguyên vẹn trên môi, đưa mắt nhìn đám hành khách một lượt, nó ngồi xuống một cái ghế, chân cố ý như vô tình đạp mạnh vào cổ Hùng Kiện đang ngồi dưới đất làm cho gã la lên một tiếng.

Lại không dám nhúc nhích phản kháng. Linh Thu cảm giác đứa trẻ này không hề bình thường.

"Nào, có gì thắc mắc thì hỏi em đi, đừng đánh người như vậy chứ."

Một số người đi tàu bắt đầu nổi lên cảnh giác với Mặc Nhan Di 16 tuổi trước mặt, lại có người cảm thấy sợ hãi nó. Mặc Nhan Di bản tính trẻ con có phần đắc ý vui vẻ, hất cằm nhìn về phía Linh Thu.

"Anh nổi bật nhất. Cho phép anh hỏi đầu tiên nha."

"Em vừa thua cược phải không?"

Linh Thu đối với thằng nhóc trắng trẻo trước mặt không hề có chút mềm lòng, thẳng thừng hỏi một câu đánh vào tim đen của Mặc Nhan Di. Cậu bé trên mặt không có biểu hiện gì thay đổi nhưng Sở Hi có thể phát hiện ra nụ cười giả tạo của nó đang mơ hồ méo mó trống rỗng, ánh nhìn tựa loài bò sát. Nếu nó là con rắn, chắc chắn nó đã xông về phía trước cắn chết Linh Thu.

Mặc Nhan Di không im lặng quá lâu, tự cho mình 3 giây để bình tĩnh, nó dâng lên vẻ mặt trào phúng, khinh thường nhìn Linh Thu.

"Em ghét anh thật đấy."

Vậy là thật rồi.

"Ai là kẻ đã đánh bại em vậy?"

Sở Hi biết Mặc Nhan Di đã mất hứng thú với Linh Thu, hắn dời đi sự chú ý của cậu nhóc mà chen vào hỏi một câu. Mặc Nhan Di quả nhiên có chút thích thú với Sở Hi, đôi mắt trở nên biến thái y hệt Hùng Kiện.

Cũng chẳng biết được là kẻ nào bắt trước kẻ nào.

"Muốn nghe câu trả lời không?"

"Em không muốn nói?"

"Quỳ xuống liếm chân cho em thì em sẽ nói."

Mặc Nhan Di cao ngạo nâng lên mũi giày dính máu của Hùng Kiện giơ hướng về phía Sở Hi, đung đưa giống như đang nhử một con thú. Mọi người xung quanh đều sửng sốt nhìn cậu bé, Đường Tiểu Hi lại lén quan sát biểu hiện của tên tóc dài đã mặc váy giúp mình, Sở Hi tỏ ra mất hứng thú, cười nói.

"Anh không ép em. Không muốn nói cũng được."

"Anh được lắm."

Mặc Nhan Di nuốt xuống cục tức, không cười nổi nữa mà gầm gừ nhỏ một câu. Mèo nhỏ dù sao cũng không thể nào so lại được với cáo già, nhưng dù sao với phong thái của Mặc Nhan Di vẫn không thể tuỳ tiện coi thường được, đứa nhỏ như nó đã là rất đáng gờm rồi.

16 tuổi là học sinh ưu tú

16 tuổi thua cược

16 tuổi vào lớp F

Vậy rút ra ở đây là gì? Những kẻ là học sinh ưu tú chưa thua cược lần nào, Mặc Nhan Di so với chúng nó lại quá mức non nớt mới có thể thua cược dễ dàng như vậy. "Học sinh ưu tú" ở đây không đứa nào là người bình thường, có khi còn biến thái quái dị hơn gấp trăm nghìn lần một Mặc Nhan Di kia.

Lễ khuyến học là một canh bạc, cũng có thể là sinh tử môn đối với học sinh lớp F, nhưng đối với đám học sinh ưu tú thì nó chỉ là một thú vui giải trí.

Chỉ có thể thắng, tỉ lệ thua chỉ e là phần trăm cực thấp.

Sở Hi dùng ánh mắt thương hại nhìn Mặc Nhan Di một cái. Hắn xuống khỏi bàn học, theo ánh mắt cảnh giác của Mặc Nhan Di mà di chuyển đến ngăn bàn mà đứa nhóc đang để chiếc cặp da tối màu nằm yên vị dưới ngăn bàn. Mặc Nhan Di xem ra cũng rất bình tĩnh, nó không biểu lộ ra chút cảm xúc gì, khoanh tay ngồi nhìn Sở Hi từ từ lôi chiếc cặp ra khỏi ngăn bàn, vỗ vỗ hai cái.

"Đừng có giở trò trẻ con ra. Anh dám mở xem?"

Nhan Di thản nhiên nói, giọng điệu pha chút thái độ lười biếng, tuy vậy ánh nhìn của nó vẫn dán chặt về phía hắn. Sở Hi mở ra khoá cặp, lại đứng yên không động đậy gì giống như đang suy nghĩ.

Hắn lật tay xuống.

"Chơi với trẻ con thì phải dùng trò trẻ con nha. Đã vào lớp cá biệt còn học hành làm gì."

Cặp da bị dốc ngược, bên trong đổ ra một viên xí ngầu 10 mặt, lạnh ngắt rơi xuống mặt sàn lớp học. Lật lên mặt con mắt màu đen.

Một số người đổ dồn về phía viên xí ngầu trong suốt như thuỷ tinh kia, còn có người cầm lên quan sát. Linh Thu lại nhìn về phía Mặc Nhan Di, nó giống như đang thoả mãn ngồi yên vị tại chỗ nghe ngóng tình hình, Hùng Kiện dưới chân của Nhan Di cũng đã được tạm tha, gã ôm lấy cái cổ đầy máu rệu rã bỏ ra ngoài phòng học.

"Vận may cũng không tệ, giá mà đổ ra "địa ngục" thì còn tốt hơn nha."

"Xí ngầu này dùng trong lễ khuyến học phải không?"

Linh Thu khẩu âm lãnh đạm hỏi Mặc Nhan Di. Mặc Nhan Di nở nụ cười, chống tay đứng dậy khỏi ghế tung tăng tiến về phía Sở Hi, không quên quay đầu lại nhìn Linh Thu một cái, vẻ mặt vừa đắc ý vừa có phần kỳ quái mà khen cậu.

"Anh cũng thông minh đấy."

Mặc Nhan Di tinh nghịch nhảy qua một cái ghế, dùng hai cánh tay trắng nõn đẩy đám người đi tàu dẹp sang hai bên, ngang nhiên tiến vào trong trung tâm. Ánh nhìn nham hiểm đầy ý cười của nó đều bị Sở Hi tóm gọn hết, Mặc Nhan Di lấy lại viên xí ngầu từ tay một hành khách, ngón tay búp măng xinh đẹp vân vê con xúc xắc thuỷ tinh trong suốt, nhàn rỗi tung lên vui đùa trong lòng bàn tay rồi nhìn về phía Linh Thu.

"Nha, anh xinh đẹp có vẻ rất yêu quý ông anh đẹp trai kia nhỉ?"

"..."

"Anh đã đổ ra "hình phạt" rồi, nghĩa là phải làm theo mệnh lệnh của em đấy."

"Em muốn phạt gì?"

"Lực tay của anh xinh đẹp cũng không tồi.. anh đã cắt cổ đại ca của em rồi. Vậy thì.."

Mọi người căng thẳng muốn nghe nốt câu quyết định của Mặc Nhan Di, lại không biết Mặc Nhan Di rốt cuộc trong đầu đang bổ não thứ gì. Đường Tiểu Hi suy nghĩ một lúc, sau đó chen vào giữa Sở Hi và Mặc Nhan Di.

"Khoan đã, tôi muốn hỏi."

"Hửm?"

Mặc Nhan Di rõ ràng có thái độ phân biệt với vẻ ngoài của người khác. Nó không thèm liếc Tiểu Hi một cái, đôi mắt trân trân ngắm nhìn Sở Hi. Đường Tiểu Hi cũng không để tâm mà tiếp tục thắc mắc của mình.

"Nếu như anh ấy từ chối hình phạt của cậu thì sẽ phải chịu kết cục thế nào?"

"Thì đi chết thôi."

Một số người ngạc nhiên xì xầm nho nhỏ với nhau, Mặc Nhan Di cất xí ngầu vào túi áo, vẻ mặt có chút tự uy hất cầm về phía Sở Hi.

"Hình phạt của em là.. anh phải đứng nhìn Hùng Kiện cắt cổ anh đẹp trai kia, đơn giản vậy thôi. Không được đánh người của em đâu nhé~"

Sở Hi nhìn Linh Thu một cái, trái lại với suy nghĩ của mọi người, ánh mắt của hắn thập phần thờ ơ lạnh nhạt, hắn gật đầu đồng ý với Mặc Nhan Di, quyết định khoanh tay đứng nhìn y lời của nó. Mặc Nhan Di cho là Sở Hi đang mềm giả cứng, mỉm cười vui vẻ gọi Hùng Kiện vào trong lớp.

Nó lôi từ đâu ra ở trong cặp một con dáo găm sắc bén, đưa cho Hùng Kiện.

"Thú cưng à, cắt cổ anh ta giúp em nha."

Linh Thu đoán hẳn là Hùng Kiện cũng từng thua cược với Mặc Nhan Di. Dù sắp phải đối mặt với hình phạt vì Sở Hi mà liên luỵ, cậu lại không có mấy phần để tâm.

Trong đầu Linh Thu chợt nhớ ra một kí ức chớp nhoáng, hư ảo tựa một giấc mơ.

[nhóc là ai vậy?]

Một bóng trắng lem luốc khói màu đen ngồi bó gối trong một góc nhỏ, đôi chân của trẻ con mon men lại gần bóng trắng, đưa lên cặp mắt to tròn ngây ngô nhìn cái bóng kia.

Nó đã từng hỏi đứa bé đó một câu..

"Sắp bị tao cắt tiết rồi còn ngây ngẩn ra đó làm gì vậy?"

Giọng nói nặng nề của Hùng Kiện phá ngang qua suy nghĩ của Linh Thu. Cậu từ từ nhìn về hướng đối diện, chỉ thấy trong tay Hùng Kiện cầm một con dao găm sắc bén trong tay. Còn chưa kịp để Linh Thu phản ứng, Hùng Kiện đã vung lên lưỡi dao bén nhỏ.

Chặt vào cổ họng cậu "phập!" một cái..

"Khụ.."

Linh Thu bị chặt mạnh vào cổ họng đột ngột, vì khó thở mà ho khan mấy tiếng, lúc này Sở Hi mới xoa đầu Mặc Nhan Di. Chỉ thấy đứa nhỏ dưới bàn tay hắn đang không thể nào cười nổi nữa, tức giận gạt tay hắn ra chửi thề một câu.

Hùng Kiện rõ ràng là dùng tay không chặt vào cổ Linh Thu, không có chút sát thương hay lực mạnh gì, đơn giản chỉ làm cho Linh Thu ho khan một hồi.

"Nhan Di, mày đừng phát điên nữa, "hình phạt" ở ngoài lễ khuyến học rõ ràng không được dùng để tuỳ tiện giết người."

Hùng Kiện bất đắc dĩ ném lại con dao về phía Mặc Nhan Di, xem ra hành động của Hùng Kiện cũng có phần đúng, gã căn bản không thể nào điều khiển được mức độ nặng nhẹ khi ra tay của bản thân, nếu như theo thói quen đánh người dựa vào bản năng của gã thì chỉ e là gã sẽ cắt đứt cổ Linh Thu. Sở Hi giống như đã đoán ra được gì đó, trong mắt tràn ý cười đi về phía Linh Thu xem xét cổ của cậu, sau khi xác định cậu không có vấn đề gì mới yên tâm, hắn kéo cổ áo Linh Thu thấp xuống, thì thầm vào tai cậu một câu.

"Anh biết được tên trò chơi rồi."

(Sở Hi❤️)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play