Cửa phòng cô chủ mở ra, tình cảnh tối tăm hiện tại khó mà để cho người ta có thể nhìn rõ được phương hướng, nhóm thứ ba thận trọng chạm vào tay cửa, một cảm giác lành lạnh xông thẳng lên đại não. Cửa không chỉ lạnh, gáy người cũng đã vã mồ hôi rồi.
Người đi đầu hít một hơi sâu tự trấn an bản thân, chân tiếp tục nhích về phía trước.
"BỐP!"
Đột ngột vang một tiếng nổ lớn, đầu người như quả bóng da tuỳ ý bị người ta đem ép mạnh một cái, dưới sàn, dưới mặt đất phát ra từng tiếng tanh tách, âm thanh này là đồng loạt rớt xuống với tần độ cao, nghe như một trận mưa rào ngắn hạn, ào ào xối xuống dưới chân người ta đứng. Mùi rỉ sét lan ra khắp căn biệt thự.
Cả đám người phía dưới tầng giật thót, người ở vị trí đầu tiên càng hoảng sợ hơn bởi vì anh cảm nhận được một thứ chất lỏng vừa ấm nóng vừa nhớp nháp tạt thẳng vào sau lưng, còn bắn lên gáy cổ, cắn chặt răng kiềm cho tiếng kêu la không thoát ra, người đó tiếp tục tiến vào.
Một người nữa tử vong.
Cảnh Phong nhíu mày lắng nghe động tĩnh, anh nghiêng đầu sang Linh Thu.
"Ban nãy vì sao lại chết người vậy? Họ còn chưa vào phòng xong cơ mà?"
"Có thể là.. biểu cảm không tốt."
Linh Thu cũng căng thẳng theo dõi tình hình mặc dù trước mắt cậu chỉ phủ một màu đen sì. Mất đi thị giác, thính giác của con người sẽ càng nhạy cảm hơn rất nhiều. Cảnh Phong nghe cậu giải thích xong liền nhớ ra các quy tắc dành cho bảo mẫu khi làm việc với cô chủ.
Không được tỏ thái độ xấu.
Tối om như vậy mà mấy người đó vẫn muốn xét duyệt cái điều kiện này?!
Lâm Tráng là người đi đầu của nhóm bảo mẫu, sau khi vào bên trong, anh cố gắng biểu hiện khuôn mặt thật bình tĩnh, chỉ còn một người nữa đứng sau lưng anh, người đó tiến thêm vài bước cho đến khi vị trí ngang hàng với Lâm Tráng.
Đối diện với bọn họ là một khoảng tĩnh lặng.
"Ai đấy?"
Một giọng nói trẻ con vang lên, quả nhiên là cô chủ có thể nói được. Người bên cạnh khẽ giật vào áo Lâm Tráng, anh liền bất đắc dĩ mở lời.
"Là chúng tôi, thưa cô chủ."
Cô bé không biết là giả ngốc hay ngây ngô bởi vì từ đầu đến giờ vẫn luôn chỉ có các nhóm bảo mẫu thay phiên nhau đi vào, thế nhưng dù là trong trường hợp nào, giọng nói của cô chủ vẫn không hề có chút cảm xúc, cứ như vậy mà tiếp tục thắc mắc.
"Chúng tôi là ai?"
"À– chúng tôi là bảo mẫu của cô chủ. Chúng tôi sẽ phụ trách việc chăm sóc cho cô."
Người đứng bên cạnh tỏ vẻ khó chịu, khẽ chậc một tiếng nhỏ, may là có lẽ cô bé không nghe thấy. Thế nhưng vừa lúc người đó chớp mắt một cái.
Người đó đột nhiên phát hiện ra có hai viên sáng màu đỏ rực trong bóng đêm.
"Ông đi qua, bà đi lại.
Mau bỏ chạy
Ma đến rồi
Đừng nhìn lên
Đừng quay lại*
..."
Trong tai Lâm Tráng ong ong vang lên một khúc đồng dao, giọng hát trong khúc đồng dao kia nghe qua vừa chua vừa rè, cảm tưởng như anh đang nghe thứ quái quỷ ấy qua một thiết bị trung gian, vừa xưa cũ vừa ghê rợn vì âm thanh phát ra chập chờn. Giống như..
Băng thâu trong cát-xét.
Sở Hi nhíu mày quan sát xung quanh. Hiện tại trước mắt có khoảng 4 người trong số 12 người bảo mẫu có khả năng "nhìn thấy" được ở trong bóng tối. Hắn, Hiểu Dương và một người nữa của nhóm khác, hai người trên phòng cô chủ thì chính là người đi cuối cùng kia. Trong tầm mắt của hắn chia ra hai màu trắng và đỏ, màu đỏ có 3, trắng có 9. Hai thứ màu đối lập này tạo thành các hình dáng khác nhau, hay đúng hơn là bóng dáng chủ nhân của nó, ví dụ như hai cái bóng trắng Linh Thu và Cảnh Phong đang đứng bên cạnh hắn.
Giải thích luật chơi: Trò chơi vẫn chia ra hai kiểu nhân vật giống bản gốc, ma (đỏ) và người (trắng).
Trong điều kiện thích hợp thì "ma" bị vỗ đầu sẽ biến thành người, "người" bị vỗ đầu sẽ biến thành "ma". Đây là cách để hoán đổi vị trí, cả "ma" và "người" đều có quyền bắt được kẻ từ chối vỗ đầu. Nhưng "người" lại có đặc quyền hơn ma một điểm. Vì "người" là nhân vật hữu hình cho nên chỉ có "người" mới có thể thực hiện được hành vi thay đổi vị trí, tỉ như thay đổi vị trí của người khác khi chạm được vào bóng của họ qua gương ngay đúng lúc người đó bị vỗ đầu, muốn thay đổi vị trí của bản thân có thể chờ được vỗ đầu hay cướp lượt vỗ đầu của người khác.
Thực chất không phải "ma" sẽ bị thiệt thòi hơn vì là vật "vô hình", người làm "ma" cũng sẽ có một số đặc quyền khác, điển hình là thị giác không bình thường, có thể nhận biết "người" hay "ma" kể cả trong bóng tối, không có ánh sáng. Trong lượt chơi của một nhóm, đa phần người trong nhóm sẽ phải bắt buộc tiếp nhận nhiệm vụ "tìm ra người từ chối vỗ đầu" ở trong nhóm khác sau khi bị vỗ đầu, người cần tìm ở nhóm khác có thể sẽ linh hoạt bởi sau khi an toàn vượt qua vỗ đầu, mục tiêu cần tìm của nhóm người chơi chính sẽ bị chuyển sang người khác. Nếu như hết thời gian lượt của nhóm chính, người "bị ra nhiệm vụ" còn chưa bắt được kẻ từ chối vỗ đầu sẽ bị nổ tung, khi đó sẽ xảy ra trường hợp "đùn đẩy" trách nhiệm giữa những thành viên trong nhóm. "Ma" có một đặc quyền, khi đùn đẩy nhiệm vụ sẽ không xảy ra tử vong nếu cả hai bên đều đồng thuận, vậy nên chỉ khi "ma" không đồng thuận khi bị người khác đẩy nhiệm vụ sang cho mình qua một người trung gian, ma có quyền đẩy lại nhiệm vụ về phía người kia nếu ma khiến cho lượt vỗ đầu chạy theo dạng "vòng tròn".
Ma có thể giết người nếu thực hiện được đoạn thao tác này.
Lấy ví dụ từ đám Hiểu Dương, Tô Thác thực ra đã vô tình đẩy lượt vỗ đầu sang Phỉ Phỉ, vì Phỉ Phỉ là ma, vì không biết nên cũng chưa đồng thuận cho nên bàn tay trên đầu cô ấy vẫn chưa vỗ xuống, sau đó Tô Thác liền đẩy tiếp lượt sang Hiểu Dương, đúng lúc đó Cảnh Phong bị Sở Hi doạ một phen*, nên anh đã nghe lời hắn hoán đổi vị trí ma từ Phỉ Phỉ sang Hiểu Dương. Hiểu Dương trở thành ma, từ chối nhiệm vụ, cô đẩy Phỉ Phỉ ngã vào lòng Tô Thác ngay đúng lúc bàn tay đang đi theo Phỉ Phỉ để vỗ đầu cô, nhưng tiêc là đầu của cô lại nằm trong ngực của Tô Thác, bị Tô Thác che mất nên lượt vỗ đầu vô tình quay trở về chính cậu ta, vậy nên kết cục của Tô Thác chính là bị nổ tung.
Còn nói về nhiệm vụ bắt kẻ từ chối vỗ đầu, chỉ đơn giản là nếu mục tiêu cần bắt không hay biết, tự động né thân từ chối rồi tử vong, nhiệm vụ hoàn thành, hoặc tác động vật lí khiến cho mục tiêu bị động "từ chối", nhiệm vụ cũng hoàn thành. Còn nữa là đặc quyền của ma, có thể tác động vào gương để làm dịch chuyển lượt vỗ đầu bị lệch sang hướng khác, trực tiếp làm cho mục tiêu tử vong. Người đảm
Vốn dĩ Sở Hi doạ Cảnh Phong bởi hắn đã đoán ra một chút manh mối về luật chơi, muốn chứng minh một số giả thiết về hoán đổi vị trí mà hắn đã nghĩ ra, vậy nên liền trực tiếp đem nhóm Hiểu Dương ra thí nghiệm.
Ai ngờ bên trong nhóm ba người kia xảy ra "nội chiến", Hiểu Dương đột nhiên trở thành ma, thuận tay giết chết Tô Thác. Đến khi Sở Hi nhận ra thì việc đã xong, nhưng dù cho có không thay đổi vị trí, có thể không phải bây giờ thì sau này một trong hai người Hiểu Dương và Tô Thác kia cũng sẽ hại chết nhau.
May là Linh Thu và Cảnh Phong cũng không phải dạng khó tiêu*, sau khi nghe Sở Hi diễn thuyết giản lược về luật chơi thì cả hai đều hiểu được.
"Dingdoong."
Ba người Linh Thu nghe thấy tiếng chuông từ phòng mình phát ra.
"Cái gì vậy? còn chưa đến lượt chúng ta mà?"
Cảnh Phong cảnh giác quay lại xác nhận, quả nhiên là âm thanh từ phòng của bọn họ đang nhắc nhở đã điến phiên. Sau đó mới hoá ra rằng nhóm cuối đã tử vong hai người, chỉ còn một người nên đã được ghép vào nhóm đầu- nhóm Hiểu Dương. Ba người bọn họ không chậm trễ liền đi thẳng lên tầng trên, đằng trước là Sở Hi dẫn đường.
Hành lang tối om một màu đen, Linh Thu vừa đi vừa lắng nghe động tĩnh, chỉ là lên càng cao, càng gần đến phòng cô chủ thì cậu ngửi thấy một mùi tanh hôi xộc lên, dưới chân cậu suýt chút nữa thì dẫm phải một đống nhớp nháp, thật may là Sở Hi đã kịp kéo Linh Thu đi tránh sang.
Phải rồi, người đầu tiên tử vong của nhóm ba vẫn chưa được "dọn dẹp."
Hắn dừng lại trước phòng cô chủ, khuôn mặt không biếu cảm gì mà giơ tay lên gõ cửa hai tiếng đúng tiêu chuẩn.
Mặc dù cửa đang mở.
"Ding" một tiếng, ba người được cho phép liền rồng rắn đi vào trong.
Cũng giống như người còn lại của nhóm thứ 3, Sở Hi nhìn thấy có hai điểm sáng màu đỏ ở ngay trước mắt. Linh Thu và Cảnh Phong đồng loạt cảm thấy tai mình ù lên.
Phát ra một giọng hát lảnh lót của trẻ nhỏ.
"Ông đi qua
Bà đi lại
Mau bắt lại
Kẻ chạy trước
Hồn theo sau
Hình mau vỡ, hồn đi Cửu Tuyền!*
..."
Sở Hi lẩm bẩm trong miệng gì đó, hắn thong thả khởi động, xắn ống tay áo đồng phục lên, một màn u tối không ai nhìn thấy gì, thế nhưng lại có kẻ đang âm thầm run rẩy.
Hai người nhóm ba lôi nhau chạy xuống dưới!
Linh Thu và Cảnh Phong cũng không phải kẻ khù khờ, nghe thôi đã hiểu nhiệm vụ lần này của bọn họ là gì. Nhóm Linh Thu rời phòng, nhanh chóng đuổi theo hai người ban nãy.
Hai điểm sáng trong phòng của cô chủ tắt lịm.
Bên dưới tầng cũng bắt đầu lộn xộn bởi lần này không chỉ có nhóm 3 và 4 làm nhiệm vụ. Tất cả "ma" đều nhìn thấy có một bàn tay trắng dã từ trong bóng tối thò ra, lơ lửng trên không trung. Không chỉ có một mà có tận 3,4 cái!
*Đáng lẽ ra Cảnh Phong sau khi ngoan ngoãn bị vỗ đầu thì không cần phải ra ngoài chạy lung tung gì cả vì mục tiêu đã được chuyển sang người khác, chỉ tại lão Sở doạ thằng bé cộng thêm một Linh Thu ngơ ngác y hệt anh thôi:))
*mấy câu hát này không hề có trong bản gốc, là tui bịa ra á:D
Mà công nhận cái luật chơi nhìn lú quá..
Tui vừa làm được mấy cái tạo hình
Tạo từ app nên chỉ xem như là tương đương vậy thui nha:,)
Sở Hi:
Linh Thu:
Vì là bối cảnh hiện đại nên thật ra trong truyện tụi nó ăn mặc bình thường thôi, không phải kiểu hoàng gia như thế này đâu😭, app tạo oc micangya nha:,)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT