Linh Thu cầm quyển sổ ghi chú cũ nát, xem qua thêm một lần sau đó thuận tay đặt lên bàn. Trong đầu cậu cũng gần như hiểu hết được chính xác nội dung trong ghi chú đang đề cập đến vấn đề gì. Linh Thu nhìn Sở Hi ngồi bên cạnh, mấp máy môi.
"Điều anh muốn nói em cũng đang nghĩ đến."
Sở Hi dư quang đảo sang Linh Thu, mỉm cười, sau đó hắn đứng dậy thong dong lôi túi đựng xương - đạo cụ ở trong tủ cá nhân ra.
"Điều cậu đoán ra, chắc chắn là đúng."
Linh Thu chỉ chậm hơn Sở Hi một nhịp, hiện tại cực kỳ mong chờ lí do vì sao hắn lại khẳng định chắc chắn suy nghĩ của cậu. Sở Hi ngồi xuống cạnh Linh Thu, chân gác chéo vô cùng điềm nhiên rồi tự chỉ vào phần cổ chân của hắn- cổ chân thon gọn khẽ động đậy dưới lớp vải của phần gấu quần.
"Cái này. Là giả."
"Sao anh biết?"
"Lúc di chuyển, chân ông ta vang lên âm thanh cạch cạch rất nhỏ. Khi ngồi khuỵ chân xuống ống quần theo chuyển động bị kéo cao lên chút. Là chân giả làm bằng gỗ."
Linh Thu biết thính giác của Sở Hi rất nhạy, đầu cậu lúc này liền nổ bang một tiếng tự chúc mừng. Cuốn sổ ghi chú quả thật là đạo cụ quan trọng nhất của trò chơi này!
Suy luận của Linh Thu cùng Sở Hi tương thông trùng hợp: Tiểu Uyên chính là nhân ngư.
Rất rõ ràng, toàn bộ nội dung ẩn sau trò chơi này đều được quyển sổ ghi chú rách tả tơi kia vạch trần.
Đầu tiên phải kể đến nhân vật "chị" kia, có lẽ ban đầu người con gái kia chỉ đơn giản bị bệnh vặt, sau đó người của khu tập thể này đã mời thầy thuốc đến chữa bệnh.
Nhưng thật xui xẻo, thầy thuốc mời đến không những chưa chữa khỏi bệnh cho "chị", lại còn là kẻ mang mầm bệnh nguy hiểm đến cho cả khu tập thể. Sở dĩ thầy thuốc nhắm đến nơi này, cũng dễ đoán thôi- bệnh của hắn trừ khi ăn thịt nhân ngư, nếu không sẽ sớm mất mạng.
Người "chị" số không tốt đã một thân bệnh tật, kẻ lang băm kia đến trùng hợp biến cô thành người đầu tiên "may mắn" bị lây nhiễm bệnh dịch. Ho ra máu, thuốc thang không thuyên giảm được. Về sau không chống cự được nữa.
Người ta biết được dịch bệnh đã lây lan, cả khu tập thể ai nấy ngày đêm đều thay nhau ho đến rách họng thổ huyết. Tình hình không ổn. Thầy thuốc đã truyền tai cho họ cách tìm thuốc chữa bệnh- lấy thịt người nuôi nhân ngư, nhân ngư đủ 10 tuổi thì đủ điều kiện làm thuốc chữa bệnh.
Những người đã tử vong vì bệnh dịch không được đem đi mai táng, ai cũng tự hiểu các thi hài kia được đem đi làm gì..
"Xúc xích và thịt được gửi đến Tiểu Uyên rất nhiều, mẹ của Tiểu Uyên sau khi biết chuyện thịt của con mình có thể chữa bệnh liền muốn nhốt đứa trẻ trong nhà, tuyệt đối không cho ra ngoài. Tiểu Uyên là trẻ con hiếu động, trốn khỏi phòng rồi chạy vào wc trêu chọc người lớn. Sau đó nhìn thấy, máu bị người bệnh ho ra lênh láng trong wc, "thật trơn"."
Linh Thu cầm quyển sổ ghi chú, xem xét vài trang bị rách ở phần cuối, hắn thì nằm dài trên giường, nhắm mắt tưởng như ngủ rồi, mở miệng bổ sung sau Linh Thu.
"Tương ớt chảy trong wc, sau đó đổ lỗi cho con mèo, lời nói dối phi logic như vậy quả nhiên chỉ phù hợp để lừa trẻ con. Gần đến sinh nhật 10 tuổi của Tiểu Uyên, cả khu tập thể đều biến thành những con quỷ khát máu, đón chờ nhân ngư bước sang tuổi mới. Quan trọng là, ghi chú của Tiểu Uyên đã trực tiếp chỉ ra được nơi giấu những manh mối tiếp theo."
Nghe thấy manh mối, Linh Thu liền quay lại nhìn đại lão đang nằm ườn trên giường, đáng tiếc hình như hắn ngủ mất rồi. Linh Thu không biết nói gì, bất giác mỉm cười rồi trở về giường của mình, nằm vân vê túi đựng đạo cụ xương chân của cậu.
Nói đến lần đầu tiên cậu gặp Sở Hi, có chút dở khóc dở cười, một đoạn tôi không quen cậu cũng không để ý, về sau tiện tay giúp đỡ đối phương, lại cảm thấy có chút tương đồng hợp ý, anh anh em em đến hiện tại.
Sở Hi ngủ nhiều như vậy nếu là người khác thường sẽ không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hắn có thói quen dễ nuôi dễ sống đặt đâu nằm đó, nhưng Linh Thu thì cảm thấy hắn như vậy không ổn lắm.
Lần đầu tiên cậu giúp đỡ Sở Hi, khi ấy hắn không biết là đang ngủ hay đang trong trạng thái tắt nguồn, nằm im như con búp bê vải bị người ta tuỳ tiện ném vào một góc. Sở Hi vốn thói quen thích hoạt động một mình, nằm một chỗ ra đó cũng không có ai để ý đến sự tồn tại của hắn mà giúp hắn, còn tưởng hắn là NPC nằm chết ở một góc. Thêm nữa quả thật thể lực của Sở Hi không khoẻ cũng không yếu, lắm khi èo oặt như thước dẻo vô cùng khó đoán =v="
Kỳ thực Linh Thu cảm thấy hơi sợ mỗi lần Sở Hi ngủ đột ngột hoặc ngủ quá lâu, gọi không dậy..
Nằm nghỉ tầm chục phút, Linh Thu chợp mắt một chút liền tỉnh lại, cậu rời giường sau đó đi sang giường Sở Hi ở bên cạnh. Hắn vẫn còn đang vùi đầu nhắm mắt, Linh Thu không gọi hắn dậy ngay, ánh mắt của cậu hiện tại đang vô tình tập trung vào một chỗ..
Căn bản là Linh Thu không chắc chắn, cũng không dám tuỳ tiện động vào Sở Hi nhưng trong đầu cậu có dự cảm không ổn.
"Này là.."
Hắn đột nhiên mở mắt tỉnh dậy, chỉ thấy trước mắt là một mảng trần nhà xám đen tàn tạ, còn một đàn em tròn mắt ở bên cạnh nhìn hắn. Sở Hi ngồi dậy đưa tay bóp bóp hốc mắt cho tỉnh táo, vừa vươn tay buộc tóc lại vừa nhìn sang Linh Thu.
"Dậy rồi sao không gọi anh luôn?"
".."
"Em mới vừa dậy, định gọi thì anh tỉnh"
"Ừm.. đi luôn chứ?"
Hắn gật đầu, trèo xuống giường rồi với lấy áo khoác được gấp gọn đặt ở trên bàn mặc vào, đẩy cửa cùng Linh Thu đi ra ngoài.
Cửa vừa mở ra, liền ập vào mặt cả hai một đám người nháo nhào đang vây quanh Vương Bình, giống với Linh Thu và Sở Hi, Dư Lộ lúc này cũng trùng hợp mới bước chân ra khỏi cửa, thờ thẫn nhìn một mớ lộn xộn trước mắt.
"Cái gì vậy?"
Dư Lộ không lớn không nhỏ hỏi một câu, mấy người kia không một ai để ý cô, vây quanh Vương Bình một đoàn.
"Anh Vương, anh nói thật chứ?!"
"Nhỏ cái miệng thôi, lớn tiếng như thế. Anh Vương, suy luận này của anh tôi cũng cảm thấy rất đúng."
"Nếu anh nói như vậy, thế thì phòng thứ 4 và phòng thứ nhất đêm nay sẽ chết chắc a?"
"Anh đừng nói như vậy, chúng tôi ở phòng số 1 và số 4, mạng người không thể nói đùa, nếu là thật thì chúng tôi phải làm sao?"
Vương Bình đứng ở trung tâm đám đông, giả tạo mà từ tốn giải thích suy luận của anh ta cho mọi người nghe, còn thẳng thừng vạch ra được trò chơi gốc là [ Rồng rắn lên mây] vốn dĩ cho là Vương Bình không hề giống với kẻ đơn giản tốt bụng chia sẻ manh mối cho người khác bởi vì bản tính của anh ta cực kỳ ghét bỏ đám người ăn bám phiền phức, không chỉ vô dụng đến mức tìm manh mối dễ phát hiện nhất cũng không xong, lại còn thích ăn sẵn bám đuôi người khác. Nếu là bình thường tuyệt đối Vương Bình sẽ không bao giờ chủ động chia sẻ manh mối cho người ngoài.
Sở Hi vốn không quan tâm lắm, lại càng phớt lờ Vương Bình định lách người xuống tầng thì đột nhiên có người túm chặt lấy cánh tay hắn lôi lại, Linh Thu chưa kịp phản ứng cũng bị kéo theo.
"Hai người đêm qua rõ ràng đã bị quỷ chọn! Tại sao cả hai đều không bị làm sao hết? Có thể chỉ cho chúng tôi cách thoát khỏi tử vong được không?"
Một người hỏi, cả đám đều nhao nhao đổ dồn về phía Sở Hi. Vương Bình đứng ở một bên tuỳ tiện chèn vào một câu như thêm dầu vào lửa.
"Những manh mối tôi tìm được mới chỉ là lớp băng mỏng phía trên, hai người kia cả ngày hành động lén lút, sơ sẩy một cái liền kéo nhau đi không thấy bóng đâu, hẳn là họ đã tìm được kha khá manh mối."
Linh Thu nghe thấy câu này liền vô cùng chướng tai, định phản bác lại Vương Bình thì đột nhiên Dư Lộ chen vào đẩy đám người xung quanh đang vây kín Sở Hi ra, nhíu mày nói.
"Anh nói cái gì là lén lút? Ở nơi này bản chất nguy hiểm rình rập, nay sống mai chết, bọn họ đi tìm manh mối là chuyện đương nhiên, tìm được manh mối hay không, muốn chia sẻ hay không cũng là quyền của hai người đó, làm gì có chuyện tìm được manh mối đều phải mang nghĩa vụ thông báo cho toàn thể biết?"
"Cô thì hay rồi, đêm nay quỷ chưa đi đến phòng của cô thì cô làm sao biết sợ? Là mạng người đấy, chúng tôi phải làm sao? Đều là đồng loại với nhau, chia sẻ manh mối bảo vệ được thêm mạng người không phải sẽ tốt hơn là im ỉm giấu kín, hành động máu lạnh như ai kia hả?!"
Lời này vừa nói ra, vừa ngầm ý đồng tình với Vương Bình, lại trực tiếp chỉa mũi dùi vào hai người Sở Hi và Linh Thu, khiến cho đám người càng loạn, có kẻ còn kích động đến mức muốn túm lấy cổ áo Sở Hi lôi lại, hận không thể nọc cho hắn phun ra manh mối, Linh Thu đương nhiên không thể đứng nhìn, phải liên tục đẩy đám người đang nổi điên kia tránh xa đại lão.
"Muốn tôi chỉ cho cách sống sót thì tôi có thể nói, hà tất phải loạn như vậy"
Sở Hi thản nhiên nói, không kêu to hét lớn nhưng liền có hiệu quả làm cho đám lộn xộn kia im bặt, dồn ánh nhìn về phía hắn, kể cả Dư Lộ cũng không kiềm được mà nhìn sang Sở Hi.
"Manh mối tôi tìm ra cũng không nhiều hơn anh ta được bao nhiêu." Hắn không thèm liếc Vương Bình lấy một cái, đưa bàn tay thon dài nhợt nhạt lộ gân xanh ẩn ẩn lên đẩy gọng kính nghiêm chỉnh hơn, nói tiếp.
"Nếu mấy người đã lỡ phạm phải điều kiện này, tôi cũng không thể cứu vãn được.. đầu tiên, không được ăn thịt cá ở nhà bếp. Manh mối này hôm nay tôi cũng vừa mới tìm ra nhờ tình trạng tử vong của hai người bị chọn đêm qua, có khả năng ăn cá sẽ phán quyết mấy người chết trong trạng thái như thế nào."
Hắn mở miệng thản nhiên mà vô tình lạnh lùng, vừa nghe lời hắn nói xong đã có mấy người chân tay bủn rủn, khóc lóc đến muốn điên, hận không thể xuyên về ngày hôm qua tự ngăn cản chính bản thân không được ăn cá.
"Vậy.. vậy nếu cậu không biết, tại sao hôm qua cậy lại không ăn thịt cá?"
Một người phụ nữ rụt rè hỏi, hắn mỉm cười.
"Tôi không thích ăn cá."
Lí do này quá hiển nhiên không thể chối bỏ, mỗi người một khẩu vị, ăn hay không là chuyện của người ta.
"Còn manh mối gì nữa không?—"
"Vậy đêm qua cậu không ăn cá, quỷ đến gõ cửa, tôi nghe thấy cửa phòng của hai người các cậu bị đẩy ra, làm thế nào mà nó không vào phòng?"
Hai người khác chen nhau hỏi, hắn từ từ trả lời.
"Ăn may thôi, đêm qua tôi rải muối ở trước cửa trong phòng, vẫn phải lẩn trốn thật kĩ mới có thể sống sót. Tôi cũng không phải thánh nhân, toàn bộ những gì tôi đã áp dụng vào đêm qua để giữ mạng đều nói ra hết rồi, mệnh đêm nay của mấy người như thế nào, đều tuỳ vào mấy người."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT