Nhớ lại dáng vẻ khóc lóc đến đáng thương của Tiêu Hà, bất lực trong cả đám người không ai giúp được cô, Linh Thu trầm lặng ngồi mở bọc đồ mà cậu vừa lấy ra từ tủ cá nhân.

Vậy Tiêu Hà chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.

Bọc đồ mở ra, Linh Thu và Sở Hi đều đồng thời nhích mí mắt.

Ngồi trong phòng mới được 10 phút, ông lão ban nãy đã lên phòng gọi mọi người xuống tầng đến giờ ăn cơm.

Linh Thu khoác áo phao mở cửa bước ra ngoài trước, vừa lướt ánh mắt, cậu nhìn sơ qua được mọi người xung quanh ghép được phòng với ai.

Người cũ ghép với người cũ, người mới ghép với người mới, Vương Bình đương nhiên là ở cùng người cũ. Chỉ không ngờ là

Dư Lộ rõ ràng là người mới vậy mà lại can đảm ở một mình một phòng.

Tiêu Hà chung phòng với Tư Hạ.

Sở Hi ra khỏi phòng sau, đảo ánh mắt hắn cũng nhìn thấy nhưng không có bình phẩm gì, lộp cộp cùng Linh Thu đi xuống tầng 2.

Từ lúc tàu đưa mọi người đến địa điểm này, chưa một ai nhớ ra việc xem giờ giấc, phòng nghỉ của đám khách lại đều được sắp xếp ở trên tầng 5.

Tầng 6, tạm thời chưa ai đụng tới.

"Cái khu nhà xập xệ ô nhiễm thế này mà vẫn trồng được cây cối a?"

"Anh xem nơi này không khí ngột ngạt như vậy, trồng chút cây xanh cũng tốt."

Đi qua tầng 3, vốn dĩ có một chậu cây cỡ trung được đặt ở ngay chân cầu thang, bởi toà nhà này hết sức ảm đạm cùng u tối mặc dù đang là buổi sáng nên ít có người nào nhìn đến chậu cây nhợt nhạt kia.

Nghe tiếng vài người bàn tán về chậu cây đặt ở tầng ba, Linh Thu và hắn đều đưa mắt nhìn ra chân cầu thang.

Kì lạ, ai lại đi trồng cây phượng ở nơi như thế này.

"Mấy giờ rồi?"

Linh Thu có đeo đồng hồ ở tay, Sở Hi mắt vẫn dán vào cái cây ở chân cầu thang, hờ hững hỏi đàn em.

Linh Thu nghe hắn hỏi liền ngoan ngoãn xem giờ trên đồng hồ.

"11 giờ 45."

"Đi, xuống ăn trưa trước."

Nhà ăn tập chung ở dưới tầng hai, tầng 1 là sân trống, có chút quần áo không biết đã mặc từ thuở sơ khai nào mà màu đều đã bạc hết, hơn nữa còn loang lổ vài vết ố, dão hết cả chun, tựa hồ trông không khác gì một nùi giẻ được treo móc cẩu thả trên hai ba sợi dây phơi.

Vì ăn uống là chuyện thiết yếu nên việc xuống phòng ăn là rất quan trọng, ăn để có sức thì không nói, còn là để quan sát rốt cuộc khu tập thể xập xệ này có bao nhiêu người dân đang sinh sống tại đây. Hắn đưa mắt quan sát xung quanh, cả một khu tập thể thế này vậy mà chỉ có ba bốn người già bao gồm cả ông lão mà mọi người gặp được ngay lúc bước chân vào toà nhà này. Ngoài ra chỉ có hai cặp vợ chồng trung niên và một bác gái có vẻ như là người duy nhất làm việc ở nhà bếp này- sau khi nấu cơm xong đã nằm ngủ tuỳ ý ở một cái giường nhỏ ở phía sau nhà bếp.

"Thật khó hiểu, tại sao phòng của chúng ta không có đèn điện, chỉ có đèn dầu mà phòng ăn ở dưới này lại có đèn điện?"

Bước chân vào phòng ăn chung tương đối rộng rãi, hầu hết mọi người đều bất ngờ vì phòng ăn dưới tầng hai lại có điện đèn đầy đủ, trong khi cả đám người bọn họ phải chen chúc nhau trong mấy căn phòng nghỉ so với nhà tù tiện nghi còn kém xa ở trên tầng 5.

Bữa trưa ở đây chỉ có cháo loãng, cơm.. không được mới lắm, vừa khô vừa lạnh, đồ ăn kèm cũng chỉ có dưa muối hoặc trứng luộc.

À.. nhưng cũng không phải không có thịt, người ta vẫn nấu cá nha.

"Đồ ăn như thế này.. chúng ta ăn uống kiểu gì đây?" Dù sao cũng là lần đầu tiên Tiêu Hà tham gia vào mấy chuyện kì lạ này, chưa kịp thích nghi là chuyện đương nhiên. Nữ sinh tay cầm khay đựng cơm trống không, chần chừ đứng nhìn đám đồ ăn đã lạnh nguội không có chút màu sắc cùng dinh dưỡng kia, đám người cũ có mắt giống như tự động làm mờ đi Tiêu Hà, không đòi hỏi gì ngoan ngoãn xếp hàng từng người một lấy đồ ăn cho mình, để vào khay rồi quay lưng đi thẳng đến bàn ăn ngồi cặm cụi nhai nuốt.

"Quanh đi quẩn lại chỉ có nhiêu đây món, em không ăn lấy đâu ra sức thoát khỏi nơi này? Giờ không phải lúc để kén cá chọn canh đâu, cứ thuận theo tự nhiên đi."

Dư Lộ bình thản lấy khay đựng thức ăn rồi đi đến phía Tiêu Hà, tự mình vươn tay lấy một bát cơm. Tiêu Hà bất lực nhìn mọi người ở xung quanh, nghĩ nghĩ lời của Dư Lộ tuy phũ phàng nhưng quả thật so với hoàn cảnh hiện tại có đồ ăn là đã tốt lắm rồi. Nữ sinh lúc này mới chấp nhận ẩm thực có phần "đạm bạc" ở đây mà vươn tay lấy đồ ăn.

Sở Hi lấy một bát cháo loãng, ít dưa muối, một quả trứng luộc và bốc một túi muối nhỏ, đầy đủ đồ ăn liền đi về một cái bàn trong nhà ăn, ngồi xuống, Linh Thu cũng vừa lúc lấy đồ ăn xong. Nhìn khay đồ ăn của hắn, quá mức nhợt nhạt, còn thêm một túi muối nhỏ trắng khiến cho cậu không kìm được nghĩ nghĩ

Có phần giống đồ cúng

"Em ngồi đây với anh được không?"

"Cứ tự nhiên." Hắn đang vươn tay buộc gọc tóc lại, mắt không nhìn Linh Thu. Linh Thu đặt khay đồ ăn xuống, cũng không khác khay của hắn là mấy, chỉ là có thêm một bát cơm và không có muối.

"Anh không ăn thịt cá sao?"

"Tôi không thích ăn cá"

Buộc gọn tóc xong, hắn cúi mặt xuống chuyên tâm ăn uống. Linh Thu cũng không lấy cá, cậu không phải dạng kén ăn nhưng chung quy cậu vẫn không hề dao động với thịt cá ở nơi kỳ quái này, vả lại trong đám thức ăn quả thật chảo thịt cá là có màu sắc nhất, cũng có vẻ là đồ mới nấu, khói còn ấm toả ra mùi thơm khiến người ta ngửi thôi bụng cũng đã réo cồn cào. Món cá đặc biệt thu hút như vậy, một số người không kìm được tự gắp cho mình lấy vài miếng cá lớn. Chỉ có Vương Bình, Dư Lộ, Tư Hạ, Tiêu Hà và hai ba người cũ khác không đụng đến cá.

"Sở ca, anh có để ý cây phượng ở chân cầu thang không?"

Linh Thu ngồi gặm trứng luộc, nhỏ giọng nói chuyện với lão đại đang bình thản nhét đồ ăn vào bụng ngồi ở đối diện. Tiêu hoá xong bát cháo loãng, hắn lấy giấy lau miệng.

"Có thấy. Nhưng tạm thời chưa hiểu nó có ý nghĩa gì.."

Nhanh chóng ăn xong bữa trưa, hắn đứng dậy dọn dẹp khay thức ăn rồi cùng Linh Thu rời khỏi nhà bếp.

Trước hết, vẫn là ưu tiên tìm kiếm cửa khoang tàu.

Muốn thắng cuộc- an toàn rời khỏi thế giới của trò chơi, hành khách chỉ có thể dựa vào manh mối trong thế giới của trò chơi, (có gợi ý thì càng tốt) để tìm được nơi cửa của tàu xuất hiện, đưa vé tàu vào thì có thể lên tàu trở về.

Ba người đầu tiên thoát ra liền có thể vào khoang hạng nhất, lấy được gợi ý đặc biệt, những người còn lại vào khoang thường đều sẽ nhận được gợi ý không được cụ thể cho lắm. Chính vì vậy mới nói khoang tàu là linh hoạt..

"Em đi theo anh thế này có phiền không?"

"Nếu chê cậu phiền tôi đã rủ người khác chung phòng rồi." Ban nãy ở trong phòng nghỉ, Sở Hi đã cho Linh Thu biết gợi ý, vì trò chơi lần trước có phần khó khăn suýt nữa khó mà thoát ra, Linh Thu tuy là người mới nhưng đi cùng hắn cũng biết phối hợp nên cả hai đều an toàn trở về, thật tốt hắn còn lấy được gợi ý từ khoang hạng nhất.

Nể tình cậu là bạn nhỏ ngoan, tôi đồng ý dắt cậu theo làm culi:]

Kỳ thực khu tập thể giếng trời này tìm kiếm suốt hơn một tiếng đồng hồ vẫn không có thứ gì liên hệ được với "rồng rắn lên mây" bởi hơi người đã ít, sinh khí cũng không nhiều. Ngoại trừ cây phượng có phần kỳ quặc thì chưa có manh mối nào có ích.

Cả hai người đi lên tầng 6. Nhìn sơ qua số phòng ốc cũng không có gì khác tầng 5, chỉ là hình như không có ai sinh sống trên tầng này? Hắn cùng Linh Thu đi lướt qua từng phòng, bởi vì không có chìa khoá nên tạm thời chưa biết trong phòng có cái gì kì lạ không.

Đạo cụ Sở Hi và Linh Thu lấy được trong tủ cá nhân có hơi không ngờ được là

Xương người

Lại càng không liên quan đến gợi ý mấy nha:D cũng chưa biết xương này dùng để làm gì.

Sở Hi sau khi nhìn ngắm ổ khoá trên cửa phòng trước mặt, đột nhiên đưa tay rút một cái móc sắt từ trong túi áo ra.

"Sở ca, anh làm gì– anh phá khoá sao?! Lỡ như bên trong có thứ gì.."

Linh Thu nhìn hắn lại loay hoay giở trò cũ, nhớ lại trò chơi lần trước hắn cũng từng đụng tay đụng chân như vậy liền không khỏi cảm thán

Gan con người này thật lớn.

"Ban ngày ban mặt sợ cái gì."

Hắn lẩm bẩm, "cạch" một tiếng liền mở được cánh cửa đã bị khoá chặt.

Bụi từ trong phòng đột ngột ùa ra(!)

Quả nhiên là căn phòng này không có ai ở, bụi cũng khá dày, cũng may ngay lúc cửa phòng mở ra Linh Thu đã nhanh nhẹn một tay che mặt, tay còn lại

Túm cổ hắn xách lùi ra xa.

Cámơn nha, chiều cao lí tưởng thật tiện nghi!

Hắn căn bản cũng chỉ kém hơn Linh Thu vài cm nhưng nhìn thế nào vẫn thấy có sự chênh lệch đến rõ rệt.

Không biết nên trách hắn từ bé kén ăn hay bọn trẻ bây giờ đều lớn nhanh như vậy..

Chờ hắn loạt soạt lôi khẩu trang ra đeo xong, cả hai vẫn là quyết định vào trong căn phòng kia xem qua thử một chút.

Một giường đơn, một cái bàn để không, gầm giường có một cái đèn dầu để lâu không dùng đã sớm bị một lớp bụi dày đặc phủ kín.

Gầm giường..

Không thấy gì.

Trên tầng 6 cũng có 8 phòng, không thể tốn công kiểm tra từng phòng một được. Hai người quyết định tìm căn phòng nào có vẻ khác lạ hơn.

"Anh, kia không phải là cái chớp cửa sổ sao?" Linh Thu nhìn ngước lên trên, đi qua đi lại vậy mà phát hiện ra một cái chớp cửa sổ nhỏ rất khó phát hiện nằm trên tường một căn phòng, hắn nghe Linh Thu gọi liền đi đến xem chớp cửa sổ.

"Hơi cao rồi, cậu bắc cái gì đứng lên rồi nhòm vào xem thử."

Sở ca, nói thật nha, ở đây ngoài anh ra thì không còn cái gì để em bắc lên đứng đâu–

Linh Thu cõng hắn lên, hắn cũng không phải là thấp, thẳng lưng một chút, dựa vào chiều cao của Linh Thu cũng đã đủ để mắt hắn nhìn được vào trong căn phòng có chớp cửa.

Quả nhiên phòng này có người ở.

"Khá gọn gàng nhưng nhìn qua là biết có người đang sống trong căn phòng này." Linh Thu hạ người, hắn bước chân xuống đất, tuy nói vậy nhưng hắn chưa có ý định muốn vào bên trong xem xét một lượt.

Khỏi đoán đi, ban nãy lúc ông lão đưa đám người đến nhận tủ cá nhân, sau khi sắp xếp xong công việc, ông ta đi lên tầng 6. Có thể căn phòng này là của ông ta, những người dân dưới tầng ăn kia hầu hết đều đến từ tầng 3,4. Tầng 1 có lẽ trước kia có vài người mở buôn bán gì đó, nhưng giờ đều thành nhà kho hết, không có ai ở dưới tầng 1, kể cả phòng nghỉ ở tầng 1 cũng không có.

Nếu như vẫn phải xét nghi vấn trên ông già kia rốt cuộc có sống ở tầng 1 hay không.

Thì tầng 6 là người nào đang ở?

_____________________

Bonus: quên mất thì tầng 2 chỉ là tầng để ăn uống sinh hoạt vệ sinh các thứ, vẫn có chỗ để nghỉ ngơi nhưng chỉ dành cho bà cô nấu bếp ở tầng hai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play