Mặt trời đã lên đến đỉnh, đây là thời điểm nắng nóng nhất trong ngày, ánh sáng rực rỡ từ ngoài cử sổ chiếu vào phòng.
Hai người nằm trên chiếc giường phía cửa khẽ cựa quậy, rồi mơ màng mở mắt.
Trần Dương vừa thức dậy liền thấy người ngủ kế bên cũng vừa mở mắt không khỏi giật mình mà há miệng, lùi về sau hai tay ôm trước người.
Nhưng cậu đã quên chiếc giường khá nhỏ, hai người nằm trên nó đã quá chật hẹp cộng với cái giật lùi đột ngột của cậu, điều này dĩ nhiên khiến cậu lọt xuống giường trong một tư thế cực kỳ hài thước trước sự cạn lời của Túc Nhan.
Tiếng động của cậu gây ra cũng không quá lớn, mặc dù té xuống giường cũng khá đau nhưng Trần Dương cũng không theo quán tính mà la to, nên khi hai người nghe tiếng ừm của người bên giường bên cạnh liền giật mình mà xoay người nhìn sang.
Nhìn thấy Mạnh Luân vẫn ngủ không bị đánh thức, hai người liền an tâm mà thở phào một hơi.
Ngồi một hồi cả hai đều cảm thấy nhàm chán, Túc Nhan cho Trần Dương một ánh mắt rồi đi ra cửa.
Trần Dương gật gật đầu rồi đi theo, cả hai ăn ý mà không lên tiếng, trong trò chơi này hai người đều dựa vào Mạnh Luân nên bọn họ muốn anh có thể nghỉ ngơi nhiều nhất có thể.
"Tiếp tục tìm một vòng xem sao." Túc Nhan nói, hai người cứ tuỳ tiện nhìn vòng vòng xem miễn là không lên tầng bảy liền không gặp nguy hiểm gì.
Trần Dương gật đầu đồng ý nhưng vẫn lo lắng "Nếu lỡ đụng độ đám người kia thì sao."
Túc Nhan lắc đầu không biết chắc được, nhưng cô biết bọn họ không dám làm gì "Tuỳ cơ ứng biến vậy."
Hai người không tiếp tục đứng trước cửa nữa mà bắt đầu di chuyển, đầu tiên lên tầng bốn kiểm tra các phòng rồi lại đi ngược trở xuống.
Mặc dù đã kiểm tra rất kỳ càng nhưng không tìm được manh mối gì hữu dụng, hai người liền tiếp tục đi xuống đại sảnh, nhưng không ngờ khi vừa xuống liền bị hai người Ngô Đoàn cùng nhóm người mới chặn lại.
Cả hai bình tĩnh nhìn nhóm người không quá hiện ý trước mặt.
Ngô Đoàn là người dẫn đầu nên đến ghế ngồi xuống giả vờ điềm tĩnh mà nhìn hai người.
Túc Nhan nhìn thế trận này liền biết họ muốn làm gì, dường như Ngô Đoàn nghĩ bọn họ lấy được đạo cụ gì đó nên mới thoát chết hôm qua, chắc chắn ông không ngờ bọn họ chỉ dựa vào sức mình.
Trần Dương thì ngược lại với sự bình tĩnh của cô, cậu cảm thấy tức giận, tuy lúc này không rõ nguyên nhân bọn họ chặn đường nhưng cậu không ngờ ba người chơi mới này được anh Luân cứu một mạng nhưng vừa xoay đi liền không mang ơn gì.
Hai người Trần Dương tâm lý mỗi người khác nhau nhưng lại có chung suy nghĩ, địch bất động ta liền không động.
Cứ vậy mà hai bên không ngừng giằng co trong im lặng.
Ngô Đoàn tuy ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại sốt ruột, thời gian từng chút lại trôi qua, ông không muốn cứ nhìn nhau như vậy liền đưa mắt ra hiệu cho Tử Bi.
"Tụi bây khôn hồn thì đưa đạo cụ ra đây, nếu không đừng trách bọn tao không khách khí." Tử Bi không vòng vo mà vào thẳng vấn đề, chắc chắn phải lấy được đạo cụ trong tay bọn này.
"Khách khí, các người từng khách khí với chúng tôi sao." Nghe lời hăm dọ của Tử Bi, Túc Nhan không chút nể nang mà cười khẩy, không ngờ da mặt họ có thể dày như thế này.
Ngô Đoàn cùng Tự Bi nghe vậy sắc mặt liền thay đổi, đôi mắt bọn họ âm trầm nhìn hai người bị bao vây ở giữa.
Bị nhìn đến sởn da gà nhưng hai người không sợ hãi mà tiếp tục nói "Đừng nghĩ không ai biết những chuyện các ông đã làm, chỉ là chúng tôi lười xía vào."
"Chúng ta đã là nước sông không phạm nước giếng nhưng có vẻ các ông không muốn chung sống hoà bình nhỉ."
Tử Bi nghe đến không kiên nhẫn, khuôn mặt dần dần trở nên dữ tợn, không biết từ đâu trên tay ông ta xuất hiện một cây chuỳ, vừa nhìn hai người vừa cười dữ tợn "Vậy thì sao, bọn tao đông hơn chúng mày không có cơ hội thoát, khôn hồn thì giao ra đây."
Giống như một hiệu lên ba người mới bao vây xung quanh hai người dù trên mặt có tình nguyện hay không đều thủ thế, giống như nếu hai người không đưa họ sẽ tự qua lấy.
Mặc dù trong tình cảnh này nhưng Túc Nhan không mãy may hoảng sợ, cô vô cùng bình tĩnh mà nói "À các ông không biết à hay các ông không muốn nói cho những con cừu non vô tội kia biết, trong màn chơi không thể chính tay giết người chơi bằng không sẽ bị hệ thống sử phạt, bằng không các ông cũng không cần phiền phức nữa đêm chạy qua phòng chúng tôi lấy mộc bài."
Ngừng một chút cũng không để bọn họ kịp phản ứng cô tiếp tục "Khoảng một ngàn năm hoặc lâu hơn, những nhà trọ dùng tấm mộc bài treo trước cửa để báo hiệu phòng đang có người ở, những tấm mộc bài xem như điều kiện để người chơi thoát khỏi những thứ kỳ dị trong màn chơi này."
"Đừng nói thu nói vượn, các người có bằng chứng không, đừng ở đó mà chia rẻ bọn tao." Tử Bi càng nghe sắc mặt càng khó coi.
Trần Dương nhún nhún vai "Vậy thì đừng nói điều vô nghĩa nữa, lên đi." Nếu như trong phó bản không thể giết người chơi vậy thì những đánh đấm thế này cậu cũng không sợ.
Phía này hai bên giằng co dữ dội nhưng trong một phòng ở tầng ba thì rất thanh tỉnh, Mạnh Luân vừa có giấc ngủ ngon sau khi mệt mỏi, anh thức dậy với một cái vươn người đầy tiêu chuẩn cái áo thun bị kéo cao lên làm lộ vòng eo trắng nõn nhưng không kém phần săn chắc.
Anh nhìn ngó xung quanh phòng nhưng chẳng thấy ai liền biết bọn nhỏ thức dậy nhưng không muốn ngồi yên trong phòng mà chạy lung tung rồi.
Ngáp một hơi dài làm nước mắt tuông ra khỏi mí mắt, anh thông thả xuống giường rồi đi ra ngoài.
Nhìn hai hướng lên và xuống tầng Mạnh Luân liền quyết đoán đi xuống, chắc chắn những gì anh dặn hai đứa trẻ nhà mình sẽ không làm trái.
Vừa đi anh cảm thấy yên ắng đến lạ, dọc xuống hai tầng mà không thấy bất kỳ ai, đến khi anh đến gần cầu thang xuống lầu liền vỡ lẻ.
Không gặp ai bởi vì tất cả ngưới chơi còn sót lại đều ở dưới sảnh rồi, nghe tiếng đe doạ của nhóm người kia cùng tiếng nói đầy bình tĩnh của hai đứa nhỏ nhà mình anh liền không vội đi xuống mà nép vào góc cua cầu thang nhìn xuống dưới.
Ở góc cạnh này thì không ai có thể nhìn thấy anh, nhưng anh có thể thu được toàn cảnh ở dưới đó.
Mạnh Luân nghe sự đáp trả đầy bình tĩnh của Túc Nhan cùng Trần Dương liền khẽ cười gật gù đầy tán thưởng.
Nhìn hai bên không nỏi được bao lâu liền lao vào đánh nhau, bên bốn người kia mặc dù có cây chuỳ của Tử Bi nhưng không đáng kể là bao bởi ba người còn lại đều là người bình thường tay chối gà còn không chặt thì đánh đấm gì, chỉ có Tử Bi được xem như là đối thủ chủ yếu mà thôi.
Mạnh Luân nhìn hai bên sáp vào đánh nhau liền hứng thú bừng bừng mà nhìn, anh không hề lo lắng hay chạy nhanh xuống giúp đỡ gì cả.
Đối với Trần Dương anh hiểu rất rõ, những người nghiệp dư thế này không đáng cho cậu nghiêm túc, còn về Túc Nhan mặc dù anh không biết gì nhưng sự chững chạc mà cô thể hiện ra cũng khiến anh không mấy lo lắng.
Thắng bại chỉ nhìn vào liền thấy rõ, bốn người Tử Bi bị đánh đến chật vật mà lùi về bên cạnh Ngô Đoàn, người này trước sau đều không động thủ nhưng sắc mặt ngày càng âm trầm.
Bộp, bộp, bộp.
Ngô Đoàn vừa vỗ tay vừa âm dương quái khí nói "Không ngờ, không ngờ bọn bây giỏi đến thế, đúng là tao đã quá xem thường chúng mày, nhưng mà chúng mày nghĩ chỉ với vài món võ điêu luyện ấy liền thoát khỏi đây sao, nằm mơ giữa ban ngày."
Bộp, bộp, bộp.
Ông vừa dứt lại lại vài tiếng vỗ tay vang lên nhưng lần này không phải của ông mà của chàng trai đang từ trên tầng đi xuống.
"Anh Luân." Nhìn người đi đến bên cạnh mình, Trần Dương cùng Túc Nhan đồng thanh hô.
Mạnh Luân nhẹ nhàng xoa đầu hai đứa nhỏ nhà mình rồi nhìn Ngô Đoàn thản nhiên nói "Khích tướng không có tác dụng với chúng tôi, xin lỗi chứ những trò chơi vừa cần trí tuệ lẫn sức lực thế này dù chúng tôi chỉ mới chơi nhưng vẫn dư sức, không giống như ông chỉ biết tính kế người khác."
"Hay, hay, mày nói hay lắm, để tao chóng mắt xem chúng bây sẽ làm được gì." Ngô Đoàn tức đến bật cười ông đứng dậy lách qua nhóm Mạnh Luân rồi đi lên tầng "Đi."
Tử Bi không nói hai lời liền đuổi theo, khi đi qua nhóm Mạnh Luân liền trợn mặt cười rằng "Chúng mày đợi đó."
Ba người mới thì không vội đuổi theo sau mà do dự nhìn nhóm Mạnh Luân nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi theo, đối với bọn họ người cũ lúc nào cũng có hy vọng hơn người mới, mặt dù những chuyện xảy ra trước mắt đều đang nhắc nhở bọn họ hai người này không đáng tin nhưng không còn cách nào cả, họ phải đánh cược dù bằng mạng sống đi nữa.
Nhìn nhóm người lên tầng Trần Dương không khỏi lắc đầu thở dài "Sao còn đi theo, bọn họ ngốc à."
"Không còn cách nào khác, đây là tâm lý chung của mỗi người rồi, chúng ta đã cố gắng giúp họ rồi, quyết định tuỳ thuộc vào họ." Túc Nhan cũng thở dài, nhưng cô biết bọn họ sẽ chọn thế này bởi họ không có sự lựa chọn nào tốt hơn cả, dù lý trí đấu tranh thế nào nhưng họ vẫn sẽ chọn cách cảm thấy an toàn nhất.
Mạnh Luân không cảm thấy ngạc nhiên với chuyện này, đa số con người khi sợ hãi với tử vong liền lựa chọn theo người đảm bảo sẽ giúp họ sống sót, dù lời nói đó là thật hay chỉ là một hồi lợi dụng nhưng đa phần sẽ có người quyết định tin tưởng tuyệt đối, dù cái sự giả dối đó bị vạch trần nhưng họ sẽ mang tâm lý may mắn mà tiếp tục tin vào sự lựa chọn này.
"Giờ chúng ta làm gì." Trần Dương nhìn Mạnh Luân hỏi, cả nhà trọ cũng chỉ có vài tầng cậu cùng Túc Nhan đã tìm sạch cả rồi nhưng chả có gì cả.
"Về phòng thôi, hôm nay mới ngày thứ ba không vội." Mạnh Luân xoay người rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT