“Ở đây hình như không có khách sạn, hay nhà nghỉ nào cả.” Mạnh Luân thở dài nhìn xung quanh.
Đi suốt cả quãng đường cuối cùng cũng thấy khu dân cư, nhưng xung quanh cũng chỉ có những ngôi nhà trệt, không có bất kỳ nhà lầu hay nhà cao tầng, cả những nơi bán hàng hoá hay dụng cụ thường nhật cũng không treo bảng hiệu, chỉ đơn giản bày sạp trước nhà.
“Ừm, tôi đã sắp sếp rồi, chúng ta sẽ ở nhờ nhà dân, có một ngôi nhà nhỏ ở cuối đường, ăn uống sẽ tự lo, tiền nhà đã trả.” Trần Phong kéo Mạnh Luân, vừa đi vừa nói.
“Anh sắp xếp hồi nào vậy.” Mạnh Luân ngạc nhiên.
“Hôm qua tôi có gọi điện nhờ người hỏi thăm dùm, dù sao ở tiểu cầu này cũng sắp có một dự án cần tiến hành nên họ cũng nể mặt một hai.” Trần Phong thản nhiên nói.
“Đến rồi.”
Hai người dừng lại ở một căn nhà nhỏ, mở cửa nhìn vào trong liền thấy được toàn bộ căn nhà, đồ đạc đơn sơ, nhà bếp cùng nhà vệ sinh chỉ chiếm một diện tích nhỏ vừa đủ một người vào, giường được đặt ở gần cửa sổ, giữa nhà có một cái bàn cùng hai cái ghế.
“Xin lỗi, tối nay chỉ đành phiền cậu chen chúc với tôi rồi.” Trần Phong vẻ mặt đầy hổ thẹn, nhưng trong lòng thì vui như mở tiệc.
Mạnh Luân lắc đầu “Không sao, như vậy cũng tốt hơn ngủ ngoài trời rồi.”
Cả nữa ngày hai người giành thời gian lau dọn nhà, rồi dùng bữa, ở đây chỉ mua được chút rau dưa, thịt thì không có nhiều nên không ai bán, trời vừa sập tối liền lên giường ngủ, mạng ở đây kém không thể sử dụng điện thoại, bởi vì không thể sử dụng nên hai người cũng không có hoạt động giải trí nào.
Sáng hôm sau mặt trời vừa ló dạng liền thức dậy, thu dọn hành lý một chút rồi ra ngoài, dựa theo địa chỉ trên diễn đàng hai người liền đi theo, nó dẫn đến một mảnh đất trống bằng phẳng, có vài bia mộ được dựng lên nhưng không khắc tên, mảnh đất này nằm khá xa khu có người sinh sống, mặc dù không có người dọn dẹp nhưng không mộc cành cây hay ngọn cỏ nào.
Mạnh Luân quan sát xung quanh: “Chúng ta đi lên chứ.”
“Chưa đến giờ, chờ thêm một chút.” Trần Phong lắc đầu kéo một cục đá hơi vuông vức lại rồi nói: “Ngồi đi.”
“Còn anh.” Mạnh Luân nghe lời ngồi xuống.
Trần Phong lắc đầu nhìn mảnh đất trước mặt.
“Mạnh Luân.” Đang nhìn chằm chằm Trần Phong thì Mạnh Luân nghe có người gọi liền giật mình nhìn sang.
Ở phía sau anh đang có hai người bước đến, một người cười tủm tỉm còn một người lạnh nhạt, tay hai người nắm vào nhau đung đưa.
“Xin chào, lâu rồi không gặp.” Mạnh Luân gật đầu mỉm cười.
“Cũng không lâu lắm, lần này anh đi một mình sao.” Ngọc Quan nhìn không thấy Túc Nhan cùng Trần Dương mà chỉ thấy người đàn ông lạ mặt đứng ở kế bên Mạnh Luân liền tò mò hỏi.
“Ừm, chúng tôi chia nhóm, đây là Trần Phong.” Mạnh Luân giới thiệu.
“Trần, Trần Phong.” Ngọc Quan lắp bắp, Kỳ Việt cũng nhìn sang ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Ừm, người đứng trong bản xếp hạng đó, đồng thời cũng là anh trai Trần Dương.” Mạnh Luân khẽ cười.
“A.” Ngọc Quan từ kinh ngạc chuyển sang bừng tỉnh “Chào anh, tôi là Ngọc Quan xin được chiếu cố.”
“Xin chào, tôi là Kỳ Việt.” Khẽ gật đầu Kỳ Việt cũng giới thiệu.
“Xin chào.” Trần Phong cũng gật đầu đáp, ánh mắt luôn vô ý mà lia qua hai bàn tay nắm chặt của hai người đầy ghen tị, không biết lúc nào Mạnh Luân mới cùng anh ấy tay nắm tay như vậy.
Trong lòng Trần Phong đang đầy sự ghen tị nhưng anh ấy đã quên Mạnh Luân với anh ấy tay trong tay là chuyện như cơm bữa không có gì đáng để ghen tị cả.
“Mấy giờ rồi.” Mạnh Luân khẽ hỏi.
“Tám giờ rồi, chúng ta vào thôi.” Trần Phong nhìn đồng hồ rồi đưa tay ra trước mặt Mạnh Luân, sau khi anh để tay lên thì dùng sức kéo.
“Đi thôi.” Ngọc Quan nhìn hỗ động của hai người khẽ cười rồi kéo Kỳ Việt đi.
[Chào mừng mọi người đến với hệ thống trò chơi.
Tên trò chơi: Lâu đài của quỷ.
Điều kiện qua ải: Sống sót.
Gợi ý:
Sinh tồn trong lầu đài, đừng để chúng nó phát hiện sơ thở của bạn.
Từ khi nào mà nơi này trở nên đáng sợ như vậy.
Điều kiện để kích hoạt tử vong không nhất định.
Nếu muốn ở lại chỉ cần ngoan ngoãn hoặc tìm ra bí mật đằng sau lâu đài để được rời đi.
Thời gian: Bốn ngày.
Cảnh báo:
Chúng nó luôn ở gần các bạn và xuất hiện những lúc các bạn không hề phòng bị
Bởi vì người chơi đã vượt qua màn thăng cấp một cách hoàn hảo nên bạn đã đủ điều kiện vào màn chơi trung cấp.
Chúc bạn có một trải nghiệm vui vẻ].
Tiếng thông báo chấm dứt trước mắt vẫn không có một tia ánh sáng nhưng Mạnh Luân có thể nhìn thấy chính mình cũng cảm nhận được ba người khác đang đứng bên cạnh, trong không gian toàn màu đen này bốn người đều nhìn thẳng về phía trước, ngón tay lướt trên không trung.
[Tinh, người chơi thân mến, hệ thống thương nhân của bạn đã sẵn sàng, bạn có đồng ý mở.]
“Có.” Mạnh Luân tò mò không biết nó bán những thứ gì.
Trước mặt hiện lên một màn hình trong suốt, bên trên hiện lên từng dòng chữ, hình minh họa cùng giá tiền, Mạnh Luân chăm chú nhìn từng cái, tổng cộng có mười loại vật phẩm, trong đó tám loại là vật phẩm bình thường ba loại là vũ khí còn một cái là vật phẩm hiếm.
Nhìn sơ qua công dụng một lượt Mạnh Luân liền không động đậy, những thứ này không cần thiết cho màn chơi của anh.
[Thời gian thương nhân đã hết, chúc người chơi có một trải nghiệm vui vẻ.]
Tiếng hệ thống vừa dứt, trước mắt liền một mảnh sáng rực. Mạnh Luân híp nhẹ đôi mắt để có thể thích ứng với ánh sáng.
Tiếng gió rì rào, xung quanh là một rừng cây xanh tốt, những cành cây lất phất, tiếng chim hót líu ríu.
“Luân.” Trần Phong gọi khẽ.
“Sao vậy.” Mạnh Luân nhìn sang đầy khó hiểu.
“Đây đúng là màn chơi siêu nhiên, mọi sự hãy cẩn thận.” Trần Phong dặn dò, mặc dù chắc chắn có thể bảo vệ tốt cho Mạnh Luân, nhưng thứ gì cũng có ngoại lệ, không thể bảo đảm được.