Tầng ba tổng cộng có sáu phòng, chia đều cho hai bên, mỗi phòng được xây chéo nhau, ở trước mỗi phòng đều có một cái móc khá kỳ quặc giống như ở đó đáng lẽ có treo thứ gì đó, mỗi căn phòng đều được đánh số nhưng kỳ quái là khách sạn này không có nhiều phòng nhưng lại đánh số theo tầng, giống như đây là tầng ba nên số phòng sẽ bắt đầu bằng số ba.
Mạnh Luân nhìn chìa khoá trong tay thấy con số ở trên là ba sáu sáu, có nghĩa là phòng cuối cùng nằm kế cầu thang.
Bọn họ đi ngang qua những phòng khác đều không nghe được âm thanh gì chắc là mọi người đều không có trong phòng, ba người đi thẳng tới phòng cuối cùng thì Trần Dương trực nhớ ra xoay đầu sang Túc Nhan.
"Chị không về phòng sao." Cậu vẫn nhớ không thể để lộ giới tính của cô, còn nữa cô cũng lớn tuổi hơn cậu thay vì không biết gọi thế nào thì cứ xưng chị vậy.
Túc Nhan nghe cậu hỏi thì nhún vai nói một cách đương nhiên "Không, dù gì chúng ta cũng chung đội ở chung với nhau là tốt rồi."
Mạnh Luân không nói gì chỉ đưa chìa khoá vào tay cầm rồi vặn, cánh cửa từ từ mở ra "Vào thôi."
Nền chủ đạo của căn phòng là màu xám, một màu mập mờ không rõ ràng, giường cũng được trải ga màu xám chỉ có rèm cửa sổ là màu trắng đơn sơ.
Nếu so sánh căn phòng này cùng căn phòng của họ ở khách sạn trước khi tiến vào đây thì càng cũ kỹ, cổ xưa hơn, với thời đại tinh tế hiện nay thì đã không có ai còn sử dụng giường, bàn ghế bằng gỗ như thế này rồi.
"Tìm đi." Mạnh Luân nãy giờ vẫn kìm nén sự không quen ở cổ tay, đối với một người sống ở thời đại này thì việc đeo quang não đã là chuyện đương nhiên trong cuộc sống rồi.
Anh cũng không thể hiện sự mất tự nhiên của mình nhưnh hành động không ngừng xoa cổ tay đã bán đứng điều đó.
Cửa đóng lại ba người không ai rãnh rỗi đều bắt tay vào lục tung căn phòng, Trần Dương vô tình nhìn cổ tay của mình thấy không còn quang não nữa thì cũng hơi giật mình nhưng rồi thôi không nghĩ đến nữa chỉ nhanh tay tìm kiếm các ngăn tủ trong phòng miệng thì lẩm bẩm "Không thoải mái chút nào cả, quang não của tôi, trò chơi của tôi."
"Được rồi đừng là bà lẫm bẩm nữa, nó cũng có mất thật đâu." Túc Nhan cũng đang tìm bên cạnh nghe vậy thì không chịu nỗi mà quát.
Căn phòng cũng không to ba người rất nhanh đã xoát mọi ngõ ngách, lúc đứng chụm lại liền lấy những thứ mình tìm thấy mà để lên bàn.
Mạnh Luân chỉ thấy được một cái hộp quẹt khá phổ biến hồi xa xưa, đây là kiểu bật nấp khi sử dụng, Trần Dương thì tìm được một mộc bài, bên trên không ghi gì cả chỉ là một mộc bài rỗng nhưng lại có một sơi dậy cột trên đầu, còn Túc Nhan thì không thấy gì.
Cả căn phòng cũng không tìm được thứ gì hữu dụng cả, lúc này mặt trời đã hạ nhiệt, ánh sáng chiếu qua rèm cửa sổ không còn cái nóng gay gắt nữa.
"Để em về phòng xem sao." Túc Nhan trực nhớ ra chưa xem phòng mình liền chạy ra khỏi phòng, Trần Dương thấy vậy cũng đuổi theo sau.
Mạnh Luân nhìn cánh cửa từ từ khép lại thì thở dài, không ngờ chỉ đi du lịch giải khoay thì lại gặp chuyện thế này.
Đây có lẽ là một trong những sự việc huyền bí mà chưa có ai khám phá ra cả, trên lục địa này cũng không có bất kỳ thông tin nào về hàng loạt người mất tích cả, nhưng người tử vong do tự tử, tai nạn lại rất nhiều mỗi năm đều tăng cao.
Chẳng lẽ trò chơi này có thể điều khiển được sinh mạng bên ngoài sao.
Càng nghĩ Mạnh Luân càng thấy hoang đường, chuyện này sao có thể như vậy, nếu như những điều người đàn ông tên Tử Bi nói thì trò chơi này mang lại lợi ích thiết thực cho người chơi vậy không phải sẽ gây nên hỗn loạn trong đời sống hiện thực sao.
Càng nghĩ đầu óc càng rối loạn, cũng không có đáp án, thôi không suy nghĩ vấn đề này nữa, dù sao điều anh thắc mắc về trò chơi này cũng không phải ít.
Điều thứ nhất, đây là trò chơi theo thể loại kinh dị vậy nó tuyển chọn người chơi theo mục đích nào, tuỳ ý hay phải đúng vào cơ sở lựa chọn.
Điều thứ hai, gợi ý mà nó cho có đúng với dữ kiện trò chơi hay không.
Điều thứ ba, nếu phân người chơi theo cấp bậc vậy sao người chơi có cấp bậc cao hơn có thể vào chung màn chơi với người chơi có cấp bậc thấp.
Điều thứ bốn, lợi ích của trò chơi là nhắm vào cá nhân hay toàn thể, nếu trò chơi chỉ cho tiền bạc vậy việc người chơi đánh cược mạng sống của mình có đáng hay không.
Điều cuối cùng, trong lời nhắc nhở của hệ thống có một dữ kiện khiến người chơi phải lo lắng, nó đã nhắc đến thứ gì đó đang theo dõi người chơi và xuất hiện lúc người chơi không phòng bị, vậy thứ đó là gì có liên quan đến trò chơi hay không.
"A, rối não quá, thôi không nghĩ nữa." Mạnh Luân ngã người xuống giường lầu bầu.
Thực ra những điều này sẽ không có bất kỳ người chơi cấp thấp nào nghĩ đến, trong trò chơi mỗi người chơi đều phải giành giựt từng phút từng giây để sống sót, không ai rãnh rỗi đến nỗi suy nghĩ tường tận như thế cả, bởi vì hiện giờ dù có suy nghĩ thì cũng chỉ phí công mà thôi.
Cộp, cộp, cộp.
Sự yên lặng của căng phòng khiến những âm thanh khác thường trở nên rõ ràng, tiếng đóng mở cửa, tiếng kéo lê, tiếng va đập của thứ gì đó, cùng tiếng bánh xe đang ma sát với sàn nhà.
Kéo kẹt, cửa bị mở ra Mạnh Luân nhanh chóng bật dậy cảnh giác nhìn, đến khi thấy Trần Dương cùng Túc Nhan đi vào mới thoáng thả lỏng rồi nằm trở lại.
"Anh Luân, bên phòng chị Nhan có một con dao này." Trần Dương chạy vào vui vẻ chìa con dao ra cho Mạnh Luân nhìn.
Cán dao màu đen nằm gọn trong lòng bàn tay cậu, lưỡi dao dài hai mươi xen ti mét, đây là một con dao quân dụng cổ xưa, nhưng chất liệu lại bền bỉ, không biết đã để bao nhiêu năm nhưng lưỡi dao lại không bị rỉ xét, nhìn qua chỉ hơi cũ cán dao cũng chỉ bạc màu một chút.
"Còn gì không." Mạnh Luân chỉ nhìn sơ qua rồi hỏi, cái này anh không có hứng thú lắm.
Túc Nhan đóng cửa rồi lại gần giường đưa ra một tắm ảnh, bên trong ảnh là một cô gái có mái tóc ngắn, đôi mắt to tròn đang nhìn về phía trước, khoé miệng công lên một nụ cười, nhìn vào khiến người khác thấy dễ chịu, sau đó là tấm mộc bài như đúc với tấm trên bàn.
"Chỉ có hai cái này cùng mộc bài thôi, chúng em đã lúc tung cả rồi." Trần Dương nhìn những thứ tìm được thở dài một tiếng, ngoại trừ con dao thì không có gì để sự dụng được cả.
Mạnh Luân nghe vậy cũng không để ý, nếu tìm được thứ hữu dụng trong phòng chính mình thì hai người kia chắc không ngồi yên thế rồi.
Ánh mắt Mạnh Luân không tiêu cự mà ngó nghiên, đến khi chạm đến mộc bài trên bàn thì khẽ nheo mắt lại rồi chợt hỏi.
"Hai em thấy những phòng khác có gì lạ không."
"Có." Trần Dương không nghĩ ngợi liền đáp.
Lúc họ vừa ra cửa thì thấy hai người Ngô Đoàn cùng nhóm người chơi khác chia nhau vào phòng, dường như Ngô Đoàn để bốn người kia ở cùng nhau.
Phòng của Túc Nhan là phòng đầu tiên khi bước lên tầng nên hai người sẵn tiện nghe ngóng các phòng khác, phòng của hai người Ngô Đoàn mặc dù sẽ nghe tiếng nói nhưng âm lượng rất nhỏ giống như sợ người khác nghe được vậy, còn phòng của bốn người Lư Nhân thì chỉ có tiếng nói đầy sợ hãi, họ không bàn luận về những thứ mình tìm được hay kế hoạch gì mà chỉ lo lắng cùng tiếng khóc tuyệt vọng, phòng của người đàn ôn cơ bấp thì không biết là phòng nào vì những phòng còn lại đều rất yên lặng.
Hai người cũng không nán lại lâu mà nhanh chóng vào phòng tìm đồ, đến khi trở ra thì thấy trên cửa phòng của Lư Nhân treo tấm mộc bài trên móc treo trước cửa.
"Nhưng em lại không thấy cửa phòng Ngô Đoàn có treo." Trần Dương khó hiểu.
Mạnh Luân nghe xong cũng không đáp lại mà chỉ trầm ngâm suy nghĩ, hai người kia thấy vậy cũng không lên tiếng làm phìền.
Thời gian tích tắc trôi qua, bên ngoài tiếng bánh xe lăn trên sàn nhà càng lúc càng lớn, càng gần hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT