Bị người chỉ mặt nói khùng nói điên có kẻ sẽ đâm mông nhỏ cậu, xong rồi còn có thể như vậy thành thành thật thật mà hồi người khác một câu ' không dám ' sao?
Thẩm Thừa Ngộ trong lúc nhất thời không biết tên mặc vest trước mặt là kẻ hay là Hoài Giảo - người bị tên ngu ngốc mặc vest này uy hiếp bắt nạt – ai biến thái hơn.
——Tốt lắm, vợ tôi đúng là ngốc.
——Tôi có cảm giác như bé con tôi chỉ sợ giọng điệu của gã đàn ông biến thái mặc vest, nhưng thực ra bé con không hiểu anh ta đang nói gì =)))
——Dingding, cho dù Tiểu Giảo ngốc nghếch bị đàn ông đâm lạn nhiều lần, cậu ấy vẫn sẽ là một cậu bé ngây thơ.
Nghiêm Thù cũng nghĩ rằng với tính cách như Hoài Giảo, dù tính tình tốt đến đâu, nếu nói ra những lời như vậy, cậu sẽ có chút tức giận.
Chẳng hạn như trước đây, cậu cau mày mắng hắn với khuôn mặt đỏ bừng, "lão già biến thái".
Hoặc thông minh hơn thì sẽ hỏi: "Làm sao anh biết người đó cao hơn tôi?"
Nghiêm Thù thậm chí đã soặn sẵn câu trả lời trong đầu.
"Tôi chỉ ước lượng thôi, vì tôi cao hơn em rất nhiều nên tôi ** thì em chỉ có thể bị tôi nắm thắt lưng, ngón chân thậm chí còn không chạm nổi mặt đất."
Hoài Giảo ngốc lắm, có lẽ cậu sẽ đáp lại hắn: "Ồ, thì ra chính là như vậy."
Nghiêm thù, một người đàn ông trưởng thành với vẻ ngoài thành thục và vẻ ngoài thanh dục lãnh đạm, đã tự tạo ra một cuộc hội thoại vớ vẩn trong đầu, trái tim anh ta thậm chí còn đập loạn nhịp, rìa tai bị che phủ bởi mái tóc đen thoắt hiện một màu đỏ kỳ lạ.
Loại khí chất biến thái độc nhất này cũng chỉ có thể tồn tại ở một xử nam.
"Vậy bây giờ tôi phải làm sao đây..." Hoài Giảo nói như thể đã được dạy dỗ, lúc này cậu càng bất lực trước tình hình hiện tại, ý định chuyển đi ban đầu vào buổi chiều dường như chỉ là biện pháp tạm thời chứ không triệt tiêu được gốc rễ.
Hoài Giảo đang ngồi trên giường, cảm thấy lo lắng vô cùng, bỗng nhiên Thẩm Thừa Ngộ hỏi.
"Cậu chưa check cam à?"
Hoài Giảo sửng sốt một chút, trả lời: "Không, tối qua rửa tay xong tôi trực tiếp chạy ra ngoài trốn, không có thời gian nhìn..."
Thẩm Thừa Ngộ lại hỏi: "Trước đó ở đâu?"
"Tôi mới trang bị được hai ngày... Tôi chỉ xem một lần." Sợ bị 'kẻ đột nhập' phát hiện, cậu trốn ra ngoài xem trong giờ nghỉ trưa.
"Không tìm thấy gì à?"
Hoài Giảo cẩn thận suy nghĩ rồi nói: "Không, sau khi ngủ thiếp đi không phát hiện có chuyện gì, hai ngày đó rất bình thường." Cho nên cậu mới thả lỏng cảnh giác đến mức có người trốn trong phòng tắm mà không để ý.
Hoài Giảo nhớ lại chuyện tối qua cảm thấy thật kinh hoàng.
Trong phòng tắm nhỏ như vậy, phía sau có người đứng im lặng, trong nhà lại mất điện nên dù có mở mắt cũng không phát hiện ra điều gì kỳ lạ.
Lúc đó cậu đang nói chuyện với 8701, khi cậu nhắm mắt lại tắm rửa, hắn có thể hay không trên tay còn cầm dao, chỉ cần cậu sơ ý, khoa tay múa chân gì đó sẽ bị đâm cho một nhát luôn không?
Hoài Giảo nghĩ đến lại càng rét lạnh.
"Có thể cho tôi xem đoạn video giám sát tối qua được không?" Nghiêm Thù lịch sự cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người, hắn hơi nâng cằm, liếc nhìn về hướng phòng tắm, hỏi Hoài Giảo: "Ngoài phòng tắm ra, còn ở đâu được lắp cam nữa?"
Hoài Giảo gật đầu, nhỏ giọng nói với hắn: "Tôi cũng lắp cam trong phòng ngủ, bởi vì ban đêm tôi luôn không thể ngủ ngon..."
Nghiêm Thù "Ừm", không để ý đến câu trả lời của Hoài Giảo đối với câu hỏi đầu tiên của anh, trực tiếp sắp xếp: "Notebook thì sao, lấy ra xem."
"Nhưng mà, tòa nhà này tối hôm qua mất điện nên chắc là không ghi lại được cái gì..."
Hơn nữa Hoài Giảo còn không có chuẩn bị gì cả, nếu cho người khác xem video đời tư của cậu sẽ cảm thấy xấu hổ...
"Trước khi cúp điện, chắc cũng quay được gì đó đi. Ví dụ như làm sao người kia vào được? Chẳng lẽ người đó đột nhiên xuất hiện trong phòng tắm của cậu." Thẩm Thừa Ngộ hơi nhướng mày, quay đầu lại liếc nhìn người đang ngồi, Hoài Giảo đang bất lực dùng ngón tay ôm chăn ở đầu giường, tựa hồ kỳ quái hỏi: "Biểu tình gì đấy? Cậu đang thẹn thùng hả?"
Hoài Giảo: "..."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cậu, bất cứ màu sắc nào cũng hiện rõ, Hoài Giảo không biết rằng khi xấu hổ mặt mình sẽ đỏ bừng, cậu vẫn cố gắng bình tĩnh lại, vặn lại: "Xấu hổ? Cậu nghĩ tôi xấu hổ sao? Bây giờ không phải lúc xấu hổ, tôi không biết cậu đang nói cái gì..."
"Đúng vậy, có gì đáng xấu hổ? Chúng ta đều là đàn ông, mông của cậu tròn hơn của chúng tôi một chút, hay là cậu có rốn dài hơn chắc? Đội bóng rổ của tôi sau khi thi đấu lúc tắm còn không thèm kéo rèm, đều là mấy tên đàn ông, đẹp đẽ gì đâu mà nhìn, cậu có nghĩ vậy không?
Hoài Giảo lắp bắp nói: "Ừ, ừ."
Hoài Giảo lớn lên ở miền Nam, lớn như vậy còn chưa bao giờ vào nhà tắm công cộng, huống chi là loại địa phương tắm rửa không kéo mành kia.
Cậu đã gặp qua mấy đồng đội của Thẩm Thừa Ngộ, bình quân cao 185 trở lên, ngày thường huấn luyện gấp gáp, cả đoàn mỗi người đều là sáu khối cơ bụng, cao to, đen.
Đừng nói là Thẩm Thừa Ngộ, người cao nhất đẹp trai nhất đội, Hoài Giảo ngày hôm đó bị chặn ở sân bóng rổ bên ngoài khu dân cư, hắn bắt Hoài Giảo như bắt mèo. Sức mạnh cánh tay của hắn thật đáng sợ, nhấc cậu một tay còn được.
Hoài Giảo, một thanh niên có làn da trắng ngần, tay chân nhỏ, dường như họ là hai loài khác nhau, nếu tắm cùng họ và không mặc quần áo, cậu trông sẽ giống như một chiếc bánh quy Oreo.
Hoài Giảo chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi cũng thấy choáng váng.
Cậu chậm rãi từ trong ba lô lấy cuốn sổ ra, trong phòng ngủ ngoại trừ một chiếc giường, không còn chỗ nào khác để ngồi, Hoài Giảo đành phải dẫn hai người ra phòng khách.
Đồ ăn trên bàn cuối cùng cũng bị ném vào thùng rác, cậu vốn đã nghèo rồi, bây giờ vẫn đang lãng phí, khi vứt nó đi, lòng cậu run rẩy, lương tâm bất an.
"Tối qua chưa ăn gì à?" Nghiêm Thù hỏi, lúc này mới mở điện thoại, kết nối tín hiệu.
Hoài Giảo cúi đầu nói "Ừm".
"Tối nay tôi sẽ dẫn em đi ăn đồ ăn ngon."
"Nhỏ gầy như vậy còn ăn như mèo." Hai người đồng thanh nói bằng hai giọng khác nhau.
Hoài Giảo: "..."
Chiếc laptop mà nguyên chủ sử dụng không phải là mẫu mới nhất, nhưng đối phương có vẻ thích chơi game nên đã từ bỏ chiếc laptop của mình và mua một chiếc laptop chơi game có cấu hình tốt hơn.
Độ phân giải cực rõ 1080P trên màn hình laptop 15,4 inch (khoảng 40cm).
Cảnh đang chiếu bây giờ là cảnh Hoài Giảo cởi quần để thay.
Thoạt nhìn, có thể thấy màu trắng chói lóa.
Hoài Giảo vội vàng phóng to hình ảnh, vội vàng hỏi: "Xem, xem từ chỗ nào?"
Hai người bên cạnh cậu không hiểu sao lại im lặng.
Sau đó có người đứng lên.
Ngón tay che chuột khẽ run lên, Hoài Giảo nghiêng đầu nhìn theo người đứng bên cạnh, ngẩng đầu lên với vẻ mặt vừa lo lắng vừa bối rối.
"Sao không kéo rèm lại?" Nghiêm Thù nói.
"A, muốn kéo rèm sao?"
Bộ vest đen được ủi phẳng phiu của y khi quay người lại lộ ra vài nếp nhăn nhỏ, Nghiêm Thù đi hai bước đến phía cửa sổ phía sau, bình tĩnh đáp: "Đóng lại đi, cửa sổ sẽ phản chiếu ánh sáng, không thấy rõ ràng."
"À."
Căn hộ cũ không được trang bị rèm cản sáng hai lớp, cho dù rèm cửa bình thường cùng màu xám xanh có được kéo chặt cũng có thể lộ ra một chút quầng sáng, ánh sáng này không thể chiếu sáng căn phòng, nhưng nó lại cho phép Thẩm Thừa Ngộ lấy cớ nhìn xung quanh, nhìn phòng khách đột nhiên tối sầm, hắn thản nhiên nói: "Không cần bật đèn, trời đang sáng, dù sao cũng có thể nhìn thấy."
Hoài Giảo đang định bật đèn, nhưng Nghiêm Thù đã quay người lại nhẹ nhàng ấn vào vai cậu, ngồi xuống.
"Bắt đầu từ đâu?" Hoài Giảo ngồi xuống thấp giọng hỏi.
Thẩm Thừa Ngộ nói: "Sớm, sáng sớm đi ra ngoài, trước khi tôi đưa cậu về." Không biết có phải là cố ý hay không, nhưng hắn cũng cố ý nhắc đến việc đưa Hoài Giảo về trước mặt Nghiêm Thù.
Đúng như dự đoán, Nghiêm Thù liếc nhìn họ thêm hai lần nữa.
Hoài Giảo bị kẹp giữa hai người giống như lúc cậu ở trên xe sáng hôm đó. Nghiêm Thù bên trái, Thẩm Thừa Ngộ bên phải, ghế sofa rộng hơn ghế sau xe rất nhiều, nhưng Hoài Giảo vẫn có cảm giác chật chội, như thể cả hai người đều cố ý muốn ở bên cạnh cậu. Cái chân trái mặc quần tây, cái chân phải mặc quần jean, cậu uỷ khuất bị hai cái chân dán sát người.
Màn hình hiển thị được chia làm hai, hiển thị hai bộ hình ảnh giám sát khác nhau cho phòng ngủ và phòng tắm.
Sau khi Hoài Giảo dọn dẹp xong và đi ra ngoài vào buổi sáng, trong căn phòng vắng lặng và im lặng hiện ra một cảnh dài, Hoài Giảo bật tốc độ gấp đôi, ngày trôi qua rất nhanh trên màn hình giám sát, nếu không có sự thay đổi ánh sáng do mặt trời mọc và lặn,, màn hình thoạt nhìn hoàn toàn giống như một bức tranh tĩnh.
"Hắn hẳn là không 'sống' trong nhà em." Chữ "sống" trong lời Nghiêm Thù chính là tình huống tồi tệ nhất Hoài Giảo từng tưởng tượng, bị lẻn vào nhà ăn cơm chung mà không hề hay biết.
Như loài ký sinh trùng.
May mắn thay, hắn chỉ thỉnh thoảng lẻn vào nên tình hình không đến nỗi tệ nhất.
Đồng hồ hiển thị, khoảng năm giờ chiều, chủ nhà trở về nhà, trong phòng khách vang lên tiếng mở khóa, sau đó cửa phòng ngủ mở ra, Hoài Giảo xách túi đi vào.
Hai người đang thản nhiên ngồi cạnh đột nhiên tiến lại gần hơn một chút vì lý do nào đó.
"Tốc độ gấp đôi có thể tắt đi, đừng bỏ sót chi tiết nào." Nghiêm Thù nghiêm túc nói.
"Ồ......"
Cậu đã co ngón chân lại khi nhìn thấy bóng dáng của chính mình trên màn hình, tuy nhiên, Nghiêm Thù và Thẩm Thừa Ngộ đều có vẻ mặt ngay thẳng và nghiêm túc, đôi lông mày tuấn tú và mạnh mẽ hơi nhướng lên, họ nhìn vào màn hình như thể đang nghiên cứu học thuật gì trọng đại lắm. Hoài Giảo đặt tay lên đầu gối xấu hổ đến mức không nhịn được vò quần mình.
Hoài Giảo trở về phòng có vẻ mệt mỏi, sau giờ học giống như một học sinh bình thường, cậu vứt cặp sách đi, nằm xuống giường một lúc, trong ống kính, đôi chân đi tất trắng của cậu hiện lên, đặt lên trên mép giường.
"Cậu vui vẻ sao? Vì cái gì bắt chéo chân?" Thẩm Thừa Ngộ đột nhiên hỏi.
Hoài Giảo đã không nói nên lời khi bị người khác quan sát trên camera giám sát, Thẩm Thừa Ngộ còn hỏi cậu một số câu vô nghĩa, Hoài Giảo mím môi, trơ trẽn nói: "Thích thì bắt chéo chân thôi......"
"Giống như con gái vậy." Thẩm Thừa Ngộ liếc nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Đeo tất trắng, để lộ mắt cá chân, trông giống chân con gái lắm."
Hoài Giảo: "!" Cậu vừa sợ vừa tức giận, không nhịn được mắng Thẩm Thừa Ngộ là một tên đàn ông thẳng thắn ngu ngốc, hôi hám, cứ nói toẹt cậu yếu đuối đi, sao phải chọc cậu tức giận chứ?
—— lần này không phải ta, thật sự là Thẩm cẩu lần này ngu ngốc rồi.
——Đàn ông sì trây ngu ngốc, hôi hám, xem ảnh bí mật đời tư của vợ mình rồi lại nói cậu ấy giống con gái!
——Thật ra, mắt dán màn hình như vậy còn không hiểu sao? Đó chỉ là ảo tưởng của một người sì trây về việc cosplay đồ nữ mà thôi. (câu này mình không hiểu lắm, nên mình bịa, bản QT: kỳ thật đôi mắt đều xem thẳng, còn không hiểu sao, thẳng nam の trong nhà nữ trang tính / ảo tưởng thôi.)
Hoài Giảo trong màn hình nằm trên giường mấy phút, bên ngoài hai người nghiêm túc nhìn mấy phút.
Như thể không biết chán là gì.
Chỉ có Hoài Giảo lo lắng hoảng sợ, hai chân không khỏi run rẩy.
"Có muốn nhanh chóng tua đi không..."
Cậu còn chưa nói xong, Thẩm Thừa Ngộ đã ngắt lời: "Tại sao phải tua? Cả ngày trong video đều không thấy gì, hiện tại chúng ta vừa mới đến thời điểm cần thiết, tại sao lại phải tua?"
"Đúng." Ngay cả Nghiêm Thù cũng trầm giọng phụ hoạ.
"Được rồi."
Tâm trạng lo lắng vừa xấu hổ của Hoài Giảo mãi không thấy khá hơn cho đến khi trong màn hình cậu bắt đầu đứng dậy đi đến tủ lấy quần áo.
Tuy nhiên, trước khi cậu có thể thở phào nhẹ nhõm hoàn toàn, khoảnh khắc tiếp theo, cậu nhìn thấy mình đang đứng trước tủ, kéo khoá định cởi quần...
Vẻ mặt Hoài Giảo chợt cứng đờ.
Cậu, cậu có thói quen cởi quần áo trước khi vào phòng tắm.
Edit: Mấy lát khoai tây này, lát nào cũng simp vợ mà chối đây đẩy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT