CHỈ ĐĂNG TẠI Quát pát và wordpress chính chủ, CHỖ KHÁC LÀ REUP.
Máy điều hòa trong phòng ngủ hơi cũ, bề mặt thân vỏ ố vàng, khi vận hành có tiếng máy móc "ù ù".
Rõ ràng trước khi đi ngủ đã tắt máy, nhưng bây giờ lại bị người lạ bật lên. Nhiệt độ được đặt hơi cao nên Hoài Giảo cho dù ngủ sâu vẫn cảm thấy nóng.
Chỉ là cậu đã bất tỉnh đến mức tay chân yếu ớt, thậm chí nhấc ngón tay lên một chút cũng không thể cử động được.
Tấm chăn nặng nề che trên người hắn nhẹ nhàng được nhấc lên, tay người đàn ông nặng trĩu nhưng hắn biết cách dùng ít lực hơn khi chạm vào cậu.
"Nóng lắm sao." nói một câu không ai phản ứng, một ngón tay thon dài vuốt ve đôi gò má thanh tú của cậu, đặt lên vùng cổ áo.
Chủ nhân căn phòng đang nằm bất tỉnh trên giường đã bị lột chăn ra và bị ôm rất mạnh. Cơ thể hít phải thuốc mê trở nên yếu ớt tựa không xương, khập khiễng ngã vào vòng tay của một người đàn ông xa lạ.
Bộ đồ ngủ sọc bảo thủ và kém tình thú dường như thay đổi diện mạo khi cởi bỏ một chiếc cúc, để lộ một chút đường nét ở vai, cổ và xương đòn trắng mỏng.
Có người ghé vào cần cổ của cậu, hít một hơi thật sâu làn da đầy mê hoặc, nói......
"Thơm quá đi mất."
Vốn hắn tự cho rằng bản thân có thể kiềm chế khi nhìn thấy cảnh tượng trong xe ở tầng dưới. Khi hắn phát hiện ra một kho báu độc nhất vô nhị mà cho rằng phải là của mình, khó tránh khỏi cảm thấy nôn nóng.
Thay đổi bàn chải đánh răng liên tục, thật không vâng lời.
Em có khó chịu không khi dùng cái tôi đã dùng?
Nhưng tôi thậm chí còn nếm thử nước bọt của em, rất ngọt và thơm.
Trong phòng ngủ tối tăm, người đàn ông không nhìn rõ mặt nắm lấy gò má Hoài Giảo, ép cậu há miệng, đồng thời ôm cậu, hăng hái mút đầu lưỡi lộ ra của cậu.
Nụ hôn càng gấp gáp, không ngăn được nước chảy ra thấm vị ngọt tràn ra từ khóe môi đỏ mọng.
Khi những giọt nước sắp rơi xuống, lại bị người nâng lên mặt, ngậm lấy cằm cậu mút sạch sẽ.
"Đã hôn thằng nào khác chưa?" Dù biết người trong lòng mình không thể đáp lại nhưng hắn vẫn ấn vào quai hàm của người đang ngủ kia và hỏi.
"Giống tôi, hôn miệng em như thế này..." Chạm nhẹ từ bên ngoài môi rồi rút từng chút một mút vào trong miệng.
"Tôi đã đối xử với em quá tốt."
"Thằng khác đã từng làm chuyện này chưa?" Hắn tự làm ra một so sánh chua chát mà không hề hay biết, giống như một con chó hư muốn tranh giành sủng ái, cắn vào ống quần của chủ nhân, quấy rầy quanh chân chủ nhân. "Tên đàn ông trong xe cũng muốn hôn em? Hắn cũng muốn ôm em à?"
Sau đó hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, hung hăng cảnh cáo: "Không được làm như vậy với người khác!"
"Có nghe thấy tôi nói không?!"
Nhưng người trên giường không có phản ứng gì, dường như là nguyên nhân khiến người đàn ông càng tức giận hơn, y nắm lấy cổ tay Hoài Giảo, một tay túm gấu quần áo của Hoài Giảo quấn chặt.
Dưới bộ đồ ngủ sọc xanh xám bảo thủ, hai đường rãnh yếu ớt lộ ra khi nằm thẳng, với điều hòa 30 độ trong phòng ngủ, thân thể cậu đổ mồ hôi đầm đìa.
Có người ôm cậu một cách trìu mến, lúm đồng tiền nông nhô ra một bên má sát vào má, con chó hư đang bám vào người chủ đang ngủ say, xoa xoa và đánh hơi trong khi người chủ nhân ngoan ngoãn ngủ say.
Đôi cánh tay mềm mại buông thõng như không xương.
Hơi thở của cậu nặng nề hơn bình thường một chút, hòa lẫn với bụi bặm trong không khí, tạo ra một âm thanh cuối cùng ngắn và nghèn nghẹt dưới ánh trăng trắng sáng.
Một lúc lâu sau, người đàn ông trên giường mới háo hức quỳ xuống bên cạnh Hoài Giảo.
Bàn tay ôm lấy khuôn mặt run rẩy như không thể cầm được, đôi mắt của đối phương nhắm nghiền, lông mi cong lên đón nhận ánh trăng, tạo ra một mảng nhỏ bóng tối dày đặc, đôi môi xinh đẹp hơi hé mở, ngoan ngoãn mặc người bài trí.
Mồ hôi nóng dưới nhiệt độ cao theo đường cong mịn màng của cơ bụng run rẩy rơi xuống má người đang ngủ, làm vỡ ra một tia nước nhỏ, trong không khí tràn ngập mùi thơm của một loại thực vật nào đó trong phòng.
Hắn ôm đầu Hoài Giảo, bình tĩnh hồi lâu, nhẹ nhàng nói: "Tôi muốn em luôn ngoan ngoãn như vậy." Nói xong, anh cảm thấy có gì đó không đúng, liền tự trách mình: "Nhưng em cũng rất dễ thương khi thức dậy."
"Trông em ngốc vậy mà cũng biết gọi cảnh sát cơ đấy?"
Người đàn ông cười, vuốt ve chóp mũi Hoài Giảo một cách trìu mến, cười nửa miệng nói: "Tôi cũng biết thay bàn chải đánh răng."
Một ngụm nước đổ vào miệng, bàn chải đánh răng màu đen chưa được thay thế có chút không hợp với chủ nhân sử dụng, người đàn ông có đôi lông mày sắc nhọn lúc này động tác tay đặc biệt nhẹ nhàng, hắn ôm người mềm mại vào trong cánh tay của mình và cẩn thận đánh răng cho cậu.
"Màu đen không hợp với em." Hắn nghiêm túc nhận xét.
Sau khi mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhẹ nhàng véo mặt Hoài Giảo, lại gần, cẩn thận ngửi mùi thơm bạc hà trong miệng hắn.
Như tiếc nuối, hắn ôm Hoài Giảo thân mật hôn cậu, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: "Mùi của tôi đã nhạt rồi."
"Mùi thơm quá..."
...
Khi Hoài Giảo thức dậy, cậu cảm thấy hôm nay mình khó chịu vô cùng.
Cổ họng thì đau nhức, cậu cau mày nuốt khan, giọng khàn khàn: "Hôm nay tôi phải lắp đặt camera giám sát."
Vì lý do nào đó, lần này 8701 không đáp gì cả, nó chỉ "Ừm" rồi ngừng nói.
Khi cậu bước xuống giường, Sự ma sát vô tình giữa hai đùi của Hoài Giảo khiến bắp chân của cậu nhũn ra và cậu gần như khuỵu xuống. Cậu ôm chặt lấy giường, đầu óc đã choáng váng, bây giờ đi lại càng khó khăn hơn.
Bàn chải đánh răng trên bồn rửa một lần nữa được thay thế bằng màu trắng hoàn toàn mới.
Hoài Giảo khó khăn nuốt nước bọt, đang tắm rửa, cậu mím môi, không hiểu sao lại cảm thấy trong miệng có mùi tanh nhàn nhạt, mùi thơm thoang thoảng nhưng không hăng hắc. Cậu cau mày, đưa tay ngậm miệng, nuốt một ngụm, thở dài, thấp giọng nói: "Lạ thật..."
【Có ai đã đến đây sao? 】 Hoài Giảo lại hỏi những lời không chắc chắn.
8701 trầm mặc một lát, hệ thống thiết lập nhân vật liên quan đến cốt truyện chính, không thể tiết lộ cho người chơi, một chút gợi ý đã vượt quá giới hạn, chỉ có Hoài Giảo là không biết.
Buổi sáng không có lớp, Hoài Giảo vốn định sáng sớm đi chợ điện tử, trước khi ra ngoài lại nhận được một cuộc gọi WeChat từ Tần Dã, cậu đặt một chân lên giày, đứng không vững mà nghe trước sự phấn khích của Tần Dã qua điện thoại. Lời mời nghe như thể họ muốn đưa cậu ấy đi xem một trận bóng rổ nào đó một lần nữa.
"Hôm nay tôi thật sự không rảnh lắm, tôi có việc phải làm, xin lỗi."
Nếu từ chối, đối phương sẽ tra hỏi cặn kẽ, Hoài Giảo đang đi trên đường trong tiểu khu, chiếu lệ đáp lại Tần Dã, một bên đứng bên đường dừng xe.
Giọng nói của thiếu niên bị nhiễu qua điện thoại, có chút không rõ ràng, Hoài Giảo ra ngoài quên mang theo khăn quàng cổ, lúc nói chuyện gió lạnh thổi qua, cổ họng vốn đã đau rát lại càng khó chịu hơn.
"Tôi định mua thứ gì đó ở chợ điện tử..."
Tần Dã nói: "Tôi đi cùng cậu, tôi dẫn cậu đi nha, tôi biết rõ nhất về sản phẩm điện tử đó!" Sợ Hoài Giảo không đồng ý, hắn càng đưa ra những lời thuyết phục nặng cân hơn: "Tôi còn có người quen. Cậu muốn gì? Mọi thứ có thể đều được giảm giá!"
Đối phương quá nhiệt tình và chân thành, Hoài Giảo không giỏi từ chối, hơn nữa lời nói của Tần Dã quả thực rất thuyết phục nên cậu ngập ngừng đồng ý.
Hai người hẹn gặp nhau ở một ngã tư cách nhà Hoài Giảo không xa.
Tần Dã cũng đến rất nhanh, thậm chí còn tự mình lái xe, ngay lúc Hoài Giảo đang run lên vì lạnh, sự chú ý của cậu bị chiếc xe dừng trước mặt thu hút. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt điển trai đầy nắng của Tần Dã.
Vừa lên xe, cậu đã được đưa cho một tách cà phê ấm.
"Trời rất lạnh, uống chút gì ấm trước đã, ăn cơm chưa?" Tần Dã hỏi.
Hoài Giảo nhận lấy và nói "Cảm ơn". Cổ họng cậu đau rát, lúc này cậu thật sự không muốn ăn nên nói dối: "Tôi ăn rồi."
Tần Dã vừa lái xe vừa hỏi anh: "Cậu đã ăn gì?"
Hoài Giảo thản nhiên nói: "Xúc xích."
"Ồ." Tần Dã cũng đáp lại, hỏi: "Ăn đủ no chưa?"
Hoài Giảo có thể nhìn ra, người đàn ông này đang lúng túng tìm chủ đề để bắt chuyện, mím môi nói: "Tôi chưa no, nhưng tôi không muốn ăn."
"Được." Tần Dã nói.
Chợ điện tử nằm trong một trung tâm mua sắm cũ ở vòng ngoài thành phố S. Hoài Giảo đi theo Tần Diệp, rẽ trái để tìm một địa điểm chuyên bán camera giám sát.
"Cậu muốn mua một cái ẩn, hay một cái bình thường?" Ông chủ giới thiệu thiết bị hơi hói đầu, vừa nói vừa nhìn về phía Hoài Giảo với nụ cười trên môi.
Tần Dã cũng chặn ở trước mặt cậu, cau mày hỏi: "Có khác biệt gì không?"
Ông chủ đầu trọc cười hắc hắc nói: "Có khác biệt lớn đấy, cậu bạn kia dùng hay là cậu dùng? Lắp đặt ở đâu?"
" Không phải đang nói nhảm sao? Đương nhiên là lắp trong nhà, tôi cạn lời..." Lời còn chưa dứt đã bị Hoài Giảo kéo lại phía sau.
Hoài Giảo từ phía sau đi vòng qua, lúc tới cũng không nói cho Tần Dã biết cậu muốn mua camera giám sát, đối phương cũng không hỏi quá nhiều, cho nên lúc này cậu cũng không biết.
Bước vào bên trong, các loại thiết bị giám sát, thiết bị điện tử được đặt khắp phòng.
Tần Dã cũng đi theo cậu, sau đó thấp giọng hỏi cậu: "Cậu muốn mua đồ gì? Muốn lắp trong nhà riêng của sao?"
Hoài Giảo nói: "Ừm", khi ông chủ đi theo, cậu quay người nói: "Khu dân cư cũ nơi gia đình tôi sinh sống gần đây thường xuyên xảy ra trộm cắp. Trước đó có vài gia đình đã gọi cảnh sát nhưng không ai bị bắt cả."
Tần Dã nghe vậy dừng lại, hỏi: "Cậu có nghĩ trong nhà có kẻ trộm không?"
Hoài Giảo nói: "Ừ." Cậu nhìn Tần Dã nói: "Mấy đêm nay tôi cứ nghe thấy âm thanh binh binh bang bang, ngủ không ngon."
"Vậy cậu phải lắp camera ẩn thôi, trong phòng ngủ hay phòng khách lắp được không?" Ông chủ hỏi.
Hoài Giảo mím môi đáp: "Phòng ngủ cũng được." Nói xong liền nhớ tới bàn chải đánh răng ở nhà, bổ sung: "Phòng tắm cũng cần."
Tần Dã liếc nhìn về phía cậu, khẽ cau mày.
...
Ông chủ hành động nhanh chóng và gọi thợ lắp đặt đến cùng họ sau buổi trưa ngày hôm đó.
Tần Dã mang Hoài Giảo về, suốt đường đi hai người cũng không nói chuyện nhiều.
Hoài Giảo đang suy nghĩ nhiệm vụ, Tần Dã lại đang suy nghĩ... "Cậu lắp đặt camera không phải vì ăn trộm đâu nhỉ."
Hoài Giảo sững sốt một chút, quay đầu hỏi hắn: "Có ý tứ gì?"
Tần Diệp lái xe cũng không quay đầu lại nhìn cậu, chỉ lộ ra một bên mặt, lông mày hơi nhíu lại, bình tĩnh nói: "Mấy ngày trước khi chúng ta đi ăn, có nhìn thấy dấu vân tay trên gáy cậu. "
Hoài Giảo đã sớm quên mất chuyện này, nghe xong chỉ dừng lại một chút rồi nói: "Đó là sự thật, nhưng..."
"Hẳn là ai đó đã làm khi cậu ngủ quên, vẻ mặt lúc đó của cậu giống như không hề hay biết." Tay cầm vô lăng có chút bực bội siết chặt nói: "Sau đó tôi đã để ý trên người cậu, còn có những dấu vết khác."
"Giọng của cậu hôm nay rất khàn. Đây..."
Dái tai bị tóc che phủ bị một ngón tay chạm vào, Tần Dã cũng rút tay lại, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Hình như có người nhéo ra."
"Còn không định nói cho tôi biết sao? Tại sao lại lắp camera giám sát?" Xe chạy vào khu dân cư dưới lầu, dây an toàn không được cài, Hoài Giảo sững sờ, bị một tay kéo ra khỏi xe.
"Tôi không đáng tin cậy như vậy sao? Ngày nào tôi cũng muốn giúp cậu, muốn cùng cậu làm mọi việc. Cậu không thể nói cho tôi biết điều này sao?"
Trong hành lang tối tăm, ngay cả đèn kích hoạt bằng giọng nói cũng bị Tần Dã quát đến bật lên vào ban ngày.
Hoài Giảo đi theo hắn, nhìn thấy người đi qua không nói một lời, cậu thấp giọng nhắc nhở: "Ở tầng ba, nhà tôi..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT