Sáng sớm hôm sau, trong không khí vẫn còn mùi hương mát dịu của nước mưa, nhưng nhiệt độ lại cao hơn khoảng thời gian trước nhiều.
Mùa thu đến nhanh như chớp, khi Chúc Ôn Thư ra khỏi cửa, còn phải đổi sang bộ đồ mát mẻ mùa hè, nhưng vẫn thấy có chút nóng hầm.
Tối qua cô ngủ không ngon nên hôm nay dậy hơi muộn, gần như đến giờ vào học cô mới đến trường.
ngôn tình hoànKhi đi qua cửa phòng học, học sinh hầu như đều đến đông đủ cả rồi.
Tiết đầu tiên là môn Anh văn, Chúc Ôn Thư không lên tiếng mà chỉ đứng ở cửa sổ nhìn vào.
Mấy chục đứa trẻ chạy loạn khắp nơi, còn Lệnh Tư Uyên lại mặc một bộ đồ vest, vô cùng nổi bật trong đám trẻ.
Tâm trạng của cậu bé dường như rất tốt, cầm lấy một đống đồ ăn vặt chia sẻ với các bạn học.
Nhìn bóng dáng chạy nhảy tung tăng của Lệnh Tư Uyên, trong lòng Chúc Ôn Thư vẫn có chút hoảng hốt.
Từ tối qua đến nay, cô vẫn chưa hiểu ra được, rõ ràng bản thân chỉ đến thăm hỏi gia đình học sinh bình thường thôi, nhưng sao lại phát hiện ra bí mật động trời của đại minh tinh rồi.
Hơn nữa, đại minh tinh này còn là bạn học cùng lớp suốt ba năm cấp ba của cô.
Nghĩ đến đây, Chúc Ôn Thư cười chế giễu mình.
Cô nhớ ra tối hôm qua bản thân giới thiệu từng chữ từng chữ tên của mình, Lệnh Sâm mới miễn cưỡng nhớ ra cô.
Hơn nữa, rõ ràng anh không có ấn tượng đặc biệt gì về cô cả. Hai người ngại ngùng nhìn nhau một lúc cũng chẳng nói được gì.
Cũng thật là thời thế thay đổi thật đấy.
Trước đây Lệnh Sâm không hề nổi bật, còn Chúc Ôn Thư lại được rất nhiều người khen ngợi ở trường học.
Hiện giờ, Lệnh Sâm nổi tiếng, còn Chúc Ôn Thư lại trở thành một người vô cùng bình thường.
Trong lớp có người nhìn thấy Chúc Ôn Thư, bèn kêu lên, phòng học bỗng im phăng phắc, ai nấy đều chạy về chỗ ngồi của mình.
Lệnh Tư Uyên cũng quay đầu nhìn, khi chạm vào ánh mắt của Chúc Ôn Thư, cậu bé còn nở nụ cười với cô.
Lúc này Chúc Ôn Thư mới lấy lại tinh thần, vẫy tay với cậu bé, gọi cậu đến hành lang lớp học.
Cô khom người, xoa đầu Lệnh Tư Uyên.
"Thế nào? Hôm qua sau khi cô đi khỏi, bố có mắng em không?"
"Không có ạ." Lệnh Tư Uyên nở nụ cười, để lộ ra hai má lúm đồng tiền: "Hôm nay bố còn đưa em đến trường đấy ạ."
"Sao cơ?"
Chúc Ôn Thư quay đầu nhìn cánh cổng trường to lớn theo bản năng.
Tuy mới sáng sớm, nhưng là thời gian vào học nên bên ngoài trường rất đông phụ huynh.
Lệnh Sâm cũng to gan thật đấy, không sợ bị người ta phát hiện sao?
"Thật đó!" Lệnh Tư Uyên nói: "Ông ấy còn dậy sớm làm đồ ăn sáng cho em nữa cơ!"
Xem ra cuộc nói chuyện của cô với anh ngày hôm qua vẫn có tác dụng đấy chứ.
"Ừ, cô biết rồi, em trở về lớp chuẩn bị vào học đi."
Vào đến phòng làm việc, đúng lúc tiếng chuông chuẩn bị vào tiết một vang lên.
Chúc Ôn Thư đặt túi xách xuống, cầm sổ ghi chép, vội vàng chạy đến phòng họp.
Hôm nay đột xuất có buổi họp nghiên cứu và giảng dạy của tổ ngữ văn, vì vậy cô đã đổi tiết với giáo viên dạy toán.
Buổi họp này kéo dài hơn một tiếng đồng hồ. Sau khi tan họp, cô không về thẳng phòng làm việc, mà vòng qua lối đi đến phòng học.
Nào ngờ vừa mới đi đến chỗ hành lang đã nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đứng ở cửa sổ, có không ít đứa trẻ vây xung quanh, không biết đang làm gì.
Chúc Ôn Thư tiến lại gần, thấy bà ta nắm tay Vương Tiểu Bằng thì hiểu ra. Người này là mẹ của cậu bé.
Mà lúc này, bà ta đang nhăn mày, nhìn chằm chằm Lệnh Tư Uyên trước mặt, nói: "Gọi điện thoại cho bố cháu ngay."
Cả người Lệnh Tư Uyên co rúm lại, trong tay đang cầm điện thoại của bà ta, run rẩy bấm phím, gọi đi.
"Sao thế?" Chúc Ôn Thư tách nhóm người ra, đi vào: "Xin chào, cô là mẹ của Vương Tiểu Bằng phải không? Tôi là chủ nhiệm lớp tạm thời của em ấy. Xin hỏi cô có chuyện gì sao?"
Mẹ Vương còn chưa nói gì, Lệnh Tư Uyên đã chạy đến, kéo lấy vạt áo Chúc Ôn Thư: "Cô Chúc.."
"Cô chính là cô Chúc à?"
Mẹ của Vương Tiểu Bằng đeo cặp mắt kính viền đỏ, đầu tóc được buộc gọn, bước đi chậm rãi, trên mặt còn nở nụ cười.
"Là thế này, hôm qua Vương Tiểu Bằng đi học bị người ta đánh, nên hôm nay tôi đặc biệt đến đây tìm nhà trường nói chuyện."
Chúc Ôn Thư: "..."
"Hôm qua tôi đã gọi điện thoại nói rõ tình hình với bố của Vương Tiểu Bằng rồi, chúng tôi đã nói chuyện, cũng đã phê bình hai đứa.."
"Phê bình?"
Mẹ Vương cắt ngang lời Chúc Ôn Thư, đôi lông mày dựng lên: "Người ra tay trước là Lệnh Tư Uyên, tại sao lại phê bình Tiểu Bằng?"
"Tôi không phê bình mỗi Tiểu Bằng.."
"Được rồi, cô không cần nói nữa đâu." Mẹ Vương nhấc tay, thô lỗ ngăn lại lời giải thích của Chúc Ôn Thư: "Chồng tôi không quản chuyện này, cô đừng nghe lời ông ấy. Bây giờ tôi muốn phụ huynh của Lệnh Tư Uyên xin lỗi tôi, nếu không sao tôi có thể yên tâm cho con mình học chung một lớp với người bạn thô lỗ và bạo lực như vậy được? Sau này bị hư hỏng theo thì phải làm sao?"
Là một giáo viên mới tốt nghiệp không bao lâu nên Chúc Ôn Thư vẫn chưa từng gặp qua kiểu phụ huynh như vậy.
Khuôn mặt cô đầy vẻ khó hiểu, không biết mẹ Vương lấy lô-gíc này ở đâu ra. Cô nghiêng người muốn hỏi Vương Tiểu Bằng hôm qua trở về nhà nói như thế nào.
Nhưng Vương Tiểu Bằng vừa thấy ánh mắt của cô liền tránh ra phía sau mẹ mình.
Đúng lúc này, cú điện thoại của Lệnh Tư Uyên đã có người nghe máy.
"Bố ơi.." Giọng nói yếu ớt của Lệnh Tư Uyên vang lên: "Bố có thể đến trường.."
Vậy mà có thể gọi được dễ dàng như thế sao?
Mà một giây sau, Lệnh Tư Uyên "dạ" hai tiếng, sau đó chớp mắt, run rẩy nắm chặt lấy điện thoại.
"Ông ấy tắt máy rồi.."
Chúc Ôn Thư: "Tắt rồi?"
"Con người gì thế này?"
Mẹ Vương Tiểu Bằng tức giận, nói: "Gọi tiếp! Mở loa ngoài!"