Ba giờ sáng, Mục Tế Vân từ trong mơ tỉnh giấc, anh đi xuống phòng bếp uống nước thì thấy Kỳ Hồng vẫn đang ngồi ngẩn người ở phòng khách.

Anh kinh ngạc gọi bà: “Mẹ vẫn chưa ngủ à?”

Kỳ Hồng vừa mở mắt, đèn thông báo của laptop bỗng lóe sáng, bà khom người bật màn hình, xem nhanh qua một lượt.

Mục Tế Vân thấy bà còn đang bận thì không hỏi nữa, anh uống nước xong rồi quay trở về phòng.

Tài liệu mà trợ lý Trương gửi đến vốn đã rất đầy đủ rồi, nhưng cũng không hết được một trang A4, bởi vì gia đình này không có mấy thông tin. Kỳ Hồng nhìn màn hình mà bực bội vò đầu.

Khoảnh khắc nhìn thấy tấm ảnh cô bé kia, trong đầu bà bỗng bị một cảm giác kỳ lạ đánh vào, cảm giác hàng lông mày của con bé, đôi mắt của con bé, cái mũi của con bé đều vô cùng giống với chồng mình.

Nhưng ngay khi nhìn thấy thông tin gia đình của em, trong đầu bà dường như lại nghe thấy thanh âm vỡ vụn của hy vọng.

Hóa ra cô bé này là em gái của Sở Chiêu Chiêu, lần đầu tiên đến nhà họ Sở bà đã nghi ngờ nhà họ có một người mắc bệnh Máu chậm đông.

Hóa ra là thật.

Trợ lý Trương lại gọi cho bà: “Chị Kỳ, chị nhận được chưa?”

“Nhận được rồi.” Kỳ Hồng xoa mi tâm, “Chị xem xong rồi, bây giờ em chủ trì hội nghị đi.”

“Chỉ vậy thôi ạ?” Trợ lý Trương thấy ban nãy Kỳ Hồng kích động như vậy, còn tưởng bà đã phát hiện ra cái gì, “Chị Kỳ, có phải chị cho rằng cô bé này….”

“Nghĩ nhiều rồi.” Kỳ Hồng nói, “Con bé có bố mẹ.”

“Vậy có khi nào…”

Trợ lý Trương còn chưa kịp hỏi đã bị Kỳ Hồng ngắt lời, “Cậu sẽ vì một người không có quan hệ máu mủ với mình mà chấp nhận tán gia bại sản không?”

Trợ lý Trương trả lời chắc như đinh đóng cột: “Sẽ không.”

“Được rồi.” Kỳ Hồng chuẩn bị tắt máy, “Chị đi ngủ đây.”

*

Chớp mắt đã đến thứ bảy, Kỳ Hồng thấy Mục Tế Vân mới sáng sớm đã chuẩn bị ra ngoài, còn ăn mặc rất tùy ý, liền hỏi: “Con đi đâu vậy?”

Mục Tế Vân vừa mặc áo khoác vừa trả lời: “Em gái Chiêu Chiêu đến, con đưa hai người đi dạo.”

Cứ tưởng Kỳ Hồng sẽ cau mày khó chịu nên Mục Tế Vân cũng không định quay đầu nhìn bà.

Đến khi anh sắp đi rồi, lại phát hiện Kỳ Hồng chỉ đứng yên lặng sau lưng anh, thấy anh quay đầu, bà liền xoay người đi vào, vứt lại một câu, “Buổi tối về sớm một chút.”

Mục Tế Vân đẩy cửa, mới dợm chân bước ra ngoài, Kỳ Hồng đã gọi ngược anh lại.

“Sao ạ?” Mục Tế Vân quay đầu hỏi.

Kỳ Hồng nhìn con trai của mình, nhưng ánh mắt dường như đang xuyên qua anh mà nhìn về một người khác, mãi sau, bà cụp mắt dặn: “Đừng đi đến những nơi như công viên giải trí, người đông hỗn loạn, sẽ làm bẩn quần áo.”

Mục Tế Vân cúi đầu nhìn bộ quần áo nguyên cây đen của mình mà bất đắc dĩ cười, “Mẹ à, con đã bao lớn rồi, mẹ còn phải quản những chuyện này sao?”

“Bảo con đừng đi thì đừng đi.” Kỳ Hồng không kiên nhẫn quay người, để lại cho Mục Tế Vân một bóng lưng cô độc thẳng tắp.

Mục Tế Vân đương nhiên sẽ không đi đến những nơi như công viên giải trí, sau khi đón Sở Chiêu Chiêu và Sở Minh Minh, anh lái xe lên đường vành đai ba.

Sở Minh Minh không biết người đồng hành hôm nay là Mục Tế Vân, vậy nên lúc ngồi trên xe, em ngồi thẳng lưng, không còn dáng vẻ vô cùng hào hứng ban đầu. Sở Chiêu Chiêu dự định ngồi phía sau cùng em, nhưng bây giờ lại hướng mắt ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Chỉ có mỗi Mục Tế Vân dường như tâm trạng đang rất tốt, nhưng anh vẫn cảm nhận được hai chị em họ hình như hơi kỳ lạ: “Hai chị em sao vậy? Say xe à?”

“Ừm, có hơi hơi.” Sở Chiêu Chiêu thuận tay kéo cửa sổ xuống, một cơn gió lùa vào, dội thẳng vào cổ khiến cô hắt xì một cái.

Mục Tế Vân liền kéo cửa kính lên đồng thời giảm tốc độ, “Sắp đến nơi rồi.”

Điểm đến là một Bảo tàng Mỹ thuật, Sở Chiêu Chiêu ngồi hàng ghế sau đang định mở cửa xe bên kia thì Mục Tế Vân đã nhanh hơn một bước mở sẵn cửa xe cho cô, Sở Minh Minh vừa bước xuống xe liền đứng ngay bên cạnh Sở Chiêu Chiêu, lại cảm thấy hơi bất lịch sự nên lí nhí nói với anh: “Cảm ơn chú….à anh.”

Mục Tế Vân nhìn cô, dường như đang trầm tư điều gì, Sở Chiêu Chiêu hỏi: “Sao vậy?”

“Anh đang nghĩ…” Mục Tế Vân nói, “Sao em ấy cứ muốn gọi anh là chú.”

Sở Chiêu Chiêu kéo tay áo anh, “Trong mắt em ấy, những ai mặc vest cũng đều là chú.”

“Nhưng hôm nay anh đâu có mặc vest.”

Nghe giọng điệu của anh có vẻ rất cố chấp với cách xưng hô như vậy.

Anh lại quay đầu nhìn Sở Minh Minh, “Đói không?”

Sở Minh Minh vô thức gật đầu lia lịa rồi lại lập tức lắc đầu, “Vẫn ổn ạ.”

“Sao em lại giống y chị em vậy chứ.” Anh dẫn hai người đi vào một nhà hàng, thấp giọng lầm bầm, “Nói thẳng ra khó thế à.”

Sở Chiêu Chiêu lại kéo tay áo anh.

“Làm sao?” Mục Tế Vân quay đầu, “Anh nói sai à?”

Sở Chiêu Chiêu nhỏ giọng, “Đừng nói những lời này trước mặt em gái em.”

Mục Tế Vân vẫn còn cười, đi vào nhà hàng, vừa ngồi xuống anh đã đẩy hai cái menu đến trước mặt hai chị em Sở Chiêu Chiêu, “Bữa trưa ăn nhiều một chút, bên trong Bảo tàng Mỹ thuật không có đồ ăn đâu.”

Ban đầu Sở Minh Minh không dám đυ.ng vào, khi thấy Sở Chiêu Chiêu lật menu xem em mới mở ra xem lướt qua màu sắc các món ăn.

Nhưng một loạt các món ăn đủ sắc đủ màu trong menu lại khiến em cảm thấy hơi ngợp, “Có…. có cơm chiên Dương Châu không ạ?”

Sở Chiêu Chiêu cũng ngẩng đầu lên nhìn Mục Tế Vân, “Thầy Mục, gọi cơm chiên Dương Châu cho em ấy được không?”

Tuy nhà hàng này chủ yếu là các món Trung, nhưng lại không có cơm chiên Dương Châu, vậy nên Mục Tế Vân chỉ có thể đặc biệt dặn dò phục vụ làm một phần.

Một lúc lâu sau, phục vụ bưng lên phần cơm chiên Dương Châu, còn có cả một bát noãn vị thang khai vị.

Mắt Sở Minh Minh lấp lánh ý cười, nhưng lại dùng đũa gắp hết đậu xanh trong cơm ra. Vừa gắp được mấy hạt, Sở Chiêu Chiêu đã nghiêm giọng, “Không được kén chọn.”

Ý cười trong mắt Sở Minh Minh vụt tắt, em bĩu môi, “Vânggg….”

Cô đổi lấy cái thìa, nhìn chằm chằm cái hạt đậu xanh trong bát cơm, chậm rì rì xúc một thìa nhỏ.

Lúc này, Mục Tế Vân đột nhiên đẩy bát canh đến trước mặt em, “Uống nước canh trước đã.”

Sở Minh Minh không có thói quen uống canh trước khi ăn cơm, nhưng trước mặt là Mục Tế Vân, em luôn có một cảm giác sợ hãi kỳ lạ đối với người này, vì em với Sở Chiêu Chiêu giống nhau, đều rất sợ giáo viên.

Nghĩ thế, Sở Minh Minh chỉ đành đánh mắt nhìn vào bát canh, sau khi nếm thử một thìa, em mới phát hiện ra canh thật sự rất ngon, liền uống liên tục hết bát canh của mình.

Trong lúc em đang hăng hái uống canh, Mục Tế Vân đã kéo bát cơm chiên Dương Châu của em qua, vừa với tay lấy một đôi đũa sạch vừa nói, “Em vẫn đang trong tuổi ăn tuổi lớn, kén chọn là không tốt.”

Nói thì nói vậy nhưng đôi đũa của anh lại bắt đầu gắp từng hạt đậu xanh ra.

Động tác trên tay Sở Chiêu Chiêu sững lại, cô cứ như vậy nhìn Mục Tế Vân. Anh đang cúi đầu, những ngón tay thon dài kẹp lấy đôi đũa, tỉ mỉ gắp từng hạt đậu xanh, dáng vẻ nghiêm túc không khác gì lúc anh làm việc.

Vài phút sau, Mục Tế Vân nhặt hết đậu xanh, thuận tay đẩy bát cơm về, cũng đối mắt với ánh nhìn của Sở Chiêu Chiêu.

Sở Chiêu Chiêu vội vàng cúi đầu, gắp một miếng thịt bò đút vào miệng.

Sở Minh Minh nhìn bát cơm chiên không có lấy một hạt đậu xanh nào mà có chút thụ sủng nhược kinh*, lại không dám động thìa.

*Thụ sủng nhược kinh (受宠若惊): được cưng chiều mà sinh ra lo sợ.

Sở Chiêu Chiêu nhắc: “Mau cảm ơn đi.”

Đuôi mắt mang theo ý cười, Sở Minh Minh nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

Khóe miệng Mục Tế Vân cong lên, thong thả chậm rãi mà bắt đầu ăn cơm. Còn Sở Chiêu Chiêu từ đầu đến cuối lại không thể đặt lực chú ý lên những món ăn trước mặt được, có cứ gắp hai đũa lại không nhịn được mà nhìn qua Mục Tế Vân hoặc nhìn qua Sở Minh Minh một lần.

Mười phút trôi qua, Mục Tế Vân cũng không nhịn được nữa, anh nói: “Chiêu Chiêu, qua đây ngồi cạnh anh.”

“Hả?” Sở Chiêu Chiêu cầm đôi đũa trên tay, ngơ ngác nhìn anh.

“Qua đây ngồi.” Mục Tế Vân lặp lại.

Ban đầu Sở Chiêu Chiêu cùng phía với Sở Minh Minh đối diện anh, nhưng anh đã nói thế, cô chỉ có thể đổi sang ngồi cạnh anh.

Đúng lúc này, phục vụ bưng lên một đĩa tôm, Mục Tế Vân liền đeo bao tay vào, trong mười phút đã thuần thục bóc mấy con bỏ vào bát Sở Chiêu Chiêu.

“Lo mà ăn đi.” Anh vừa tháo bao tay vừa thấp giọng nói với cô, “Đừng nhìn anh mãi nữa.”

Sở Chiêu Chiêu: “….”

Mặc dù âm lượng không to nhưng Sở Minh Minh ngồi phía đối diện đã nghe rõ từ đầu đến cuối, cô kiềm chế không nổi mà bật cười.

Sở Chiêu Chiêu xấu hổ lại không dám làm gì, chỉ có thể lén lút thò tay xuống bàn cấu vào đùi anh.

Mục Tế Vân cũng lập tức tóm lấy cái tay phải của Sở Chiêu Chiêu, cô giật mình giãy ra, vội vàng cầm đũa ăn cơm như không có chuyện gì.

*

Ăn xong, bọn họ đi vào Bảo tàng Mỹ thuật.

Bảo tàng Mỹ thuật ba tầng lầu vô cùng rộng lớn, tuy là cuối tuần nhưng bên trong lại chỉ lác đác vài người.

Mới đầu, Sở Minh Minh còn dè dặt đi cạnh Sở Chiêu Chiêu, nhưng dần dần cô không đi cạnh Sở Chiêu Chiêu nữa mà tự mình đi nhìn ngó khắp nơi, chủ động tìm kiếm những thứ khiến mình thích thú, bỏ mặc Sở Chiêu Chiêu và Mục Tế Vân phía sau.

Khu vực trưng bày tranh sơn dầu đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Sở Minh Minh, còn Mục Tế Vân và Sở Chiêu Chiêu lại cảm thấy có chút buồn chán, bọn họ đều không hiểu những thứ trừu tượng như vậy, nên ở một bên nói chuyện câu có câu không với nhau.

“Ngày mốt phải đi công tác, em đi với anh đi.”

“Ở đâu vậy?”

“Thành Đô.” Mục Tế Vân nói.

“Nhưng cuối tuần là lần đánh giá chất lượng dữ liệu định kỳ cuối cùng rồi, liệu có kịp không?”

“Giao cho A Lục đi.”

Sở Minh Minh lại rẽ vào hướng khác, Sở Chiêu Chiêu và Mục Tế Vân vội vàng đi theo.

“Phải đi mấy ngày?” Sở Chiêu Chiêu hỏi.

Mục Tế Vân nắm tay cô đi, thong dong tựa như đang đi dạo, “Hai hoặc ba ngày.”

Sở Chiêu Chiêu gật gù, suy tư bắt đầu bay đến nơi khác. Mấy ngày trước, lúc tìm hiểu về Quỹ từ thiện của Kỳ Hồng, cô phát hiện ra thông tin của bố Mục Tế Vân, bây giờ lại bát giác nhắc đến, “Thầy Mục, bố của anh…”

“Bố của anh làm sao?” Mục Tế Vân hỏi.

“Không có gì….” Sở Chiêu Chiêu nhìn Sở Minh Minh đang hào hứng phía trước, “Chỉ là chưa nghe thấy anh nhắc qua bao giờ, nên có chút hiếu kỳ.”

“Bố anh mất vì bệnh.” Mục Tế Vân nói, “Căn bệnh giống bệnh của Minh Minh.”

Cho dù tin tức trên mạng đã vô cùng rõ ràng, nhưng khi nghe từ chính miệng anh nói ra, Sở Chiêu Chiêu vẫn khó mà kiềm chế được nỗi chấn kinh.

Thấy Sở Chiêu Chiêu sửng sốt bất động, Mục Tế Vân cười nói, “Em yên tâm đi, di truyền gen lặn liên kết X*, chỉ truyền nữ không truyền nam.”

*Di truyền gen lặn liên kết X (x隐性遗传): Di truyền gen lặn liên kết X có nghĩa là một gen liên quan đến một tính trạng hoặc bệnh di truyền nằm trên nhiễm sắc thể X. Bản chất của các gen này là lặn và được truyền cùng với hành vi của nhiễm sắc thể X. Phương thức di truyền được gọi là di truyền lặn liên kết với X. Kế thừa (di truyền lặn liên kết với X, XR). Các bệnh di truyền lặn liên kết X thường gặp bao gồm: bệnh máu khó đông, mù màu đỏ lục, loạn dưỡng cơ giả phì đại, v.v.

Không nói thì không sao, anh vừa nói câu này càng khiến Sở Chiêu Chiêu thêm sững sờ.

“Hôm nay em sao vậy?” Mục Tế Vân hỏi, “Khó chịu chỗ nào à?”

“Thầy Mục….” Sở Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn anh, nhịp tim đập mạnh như gióng trống lại không biết nên nói gì.

Mục Tế Vân yên lặng đợi cô nói, mãi sau, Sở Chiêu Chiêu mới hỏi, “Em có thể xem ảnh của bố anh không?”

Mục Tế Vân: “Sao lại đột nhiên muốn xem cái này?”

Sở Chiêu Chiêu: “Em chỉ muốn xem xem bố anh trông như thế nào thôi.”

Mục Tế Vân cũng không nghĩ nhiều, anh lấy điện thoại, lướt mãi mới tìm thấy một tấm ảnh trông đã có từ rất lâu.

Đó là một người đàn ông mặc vest mang kính, trông vô cùng tuấn tú, nhìn bối cảnh phía sau lưng ông, tấm ảnh này chắc cũng phải chụp từ cách đây mười mấy năm rồi.

Người ta thường bảo, con gái giống cha, con trai giống mẹ, Sở Chiêu Chiêu nhìn thật kỹ tấm ảnh này, thì thầm: “Thầy Mục, anh có cảm thấy bác trai và Minh Minh khá giống nhau không?”

Mục Tế Vân nhìn Sở Minh Minh đang đi phía trước, đôi mắt híp lại, “Đúng là có hơi giống.”

Sở Chiêu Chiêu cũng nhìn về phía Sở Minh Minh, dần dần thẫn thờ.

“Thầy Mục, em muốn nói cho anh biết một chuyện.” Tuy rằng cô đang nói cho Mục Tế Vân nghe nhưng ánh mắt vẫn rơi trên người Sở Minh Minh.

Mục Tế Vân hỏi: “Chuyện gì?”

Sở Chiêu Chiêu vẫn nhìn em, dường như đã quên mất bản thân đang nói chuyện với anh.

Mục Tế Vân khom lưng cúi gần xuống khuôn mặt cô, chiếm hết tầm nhìn của Sở Chiêu Chiêu, “Em muốn nói chuyện gì?”

Trong lòng Sở Chiêu Chiêu vẫn luôn có gì đó khiến cô do dự, cô chậm rãi ghé sát đến bên tai anh, muốn nói cho anh nghe suy nghĩ hoang đường trong lòng mình.

Nhưng điều đó thật sự quá hoang đường, nó hoang đường đến nỗi, cô cảm thấy chỉ cần nói cho người khác nghe, họ nhất định sẽ bảo cô bị điên rồi.

Nhưng người trước mắt cô bây giờ, không phải cũng cùng cô có một đoạn duyên phận hoang đường hay sao?

Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đặt lên vành tai anh một nụ hôn mà không nói lời nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play