Trạm 22

Từng tốp sinh viên vừa tốt nghiệp lần lượt rời khỏi trường, những căn phòng của tòa kí túc xá cũng dần quay về dáng vẻ trống trải ban đầu.

Sở Chiêu Chiêu tiễn Tần Thư Nguyệt và Trương Khả xong thì một mình ở trong phòng ký túc xá thu dọn hành lý. Cam Điềm không có đồ đạc gì để thu dọn nên chỉ ngồi ở mép giường nhìn theo từng hành động của cô.

“Chiêu Chiêu, cậu tìm được chỗ ở chưa?” Cam Điềm đột nhiên lên tiếng.

Sở Chiêu Chiêu cúi đầu dọn drap trải giường, nhàn nhạt nói: “Ừm… tớ vẫn ở nhà của chị họ.”

“Thế khi nào thì cậu lại có kỳ nghỉ dài ngày? Chuyến du lịch sau tốt nghiệp lần trước chúng mình bàn vẫn chưa có cơ hội đi.”

Những chuyến du lịch sau khi tốt nghiệp như vậy, thời còn học năm hai năm ba ai mà chẳng khao khát mong ngày mong đêm để được đi. Nhưng đến lúc có thể đi được rồi thì đa số mọi người đều sẽ vì thực tập quá bận quá mệt không thì vì những việc khác mà chậm trễ, có khi là bỏ lỡ.

“Chắc chỉ có một kỳ nghỉ vào tháng mười một.” Sở Chiêu Chiêu nói tiếp, “Dù sao cũng chẳng còn được nghỉ hè nữa.”

Cam Điềm “ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa.

Mới đầu, đa số các sinh viên mới tốt nghiệp vẫn còn chìm đắm trong trạng thái hào hứng khi chân ướt chân ráo bước vào xã hội, lòng ngập tràn những hiếu kì về tương lai phía trước. Mãi cho đến khi thật sự phải rời khỏi trường học, nỗi buồn khi phải tốt nghiệp mới dâng lên.

Bởi vậy mà sáng nay sau tiễn Tần Thư Nguyệt và Trương Khả, tâm trạng của Cam Điềm và Sở Chiêu Chiêu đều trùng xuống.

Sửa soạn xong xuôi mấy thứ linh tinh, Sở Chiêu Chiêu nhét hết chúng vào vali của mình. Khoảnh khắc kéo dây khóa lại, trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh của bốn năm đại học, nhưng những hình ảnh ấy chỉ kéo dài trong chớp mắt như một cái thoáng qua, dư âm còn lại chính là cuộc sống sau này.

Cũng vào lúc này, lo lắng trong lòng Sở Chiêu Chiêu đã nhẹ đi không ít. Cô ngồi xuống cạnh Cam Điềm nói: “Điềm Điềm, có một chuyện tớ luôn muốn nói cho cậu biết.”

Cam Điềm gật đầu: “Cậu nói đi.”

Sở Chiêu Chiêu sắp xếp từ ngữ trong đầu rồi bình tĩnh nói: “Phương Trạch có những mối quan hệ không rõ ràng với mấy cô gái khác, không phải chỉ là mối quan hệ tình cảm mà còn có mối quan hệ về thân xác.”

Cam Điềm chớp chớp mắt, “Cái gì?”

“Thì là anh ta qua lại với những cô gái khác sau lưng cậu.” Sở Chiêu Chiêu nghĩ, nói như vậy đã đủ rõ ràng rồi.

Quả nhiên, nét mặt của Cam Điềm rất nhanh đã cứng lại. Ánh mắt cô cũng thay đổi thất thường, ban đầu là chấn động, rồi phẫn nộ, sau cùng là bối rối, nhưng lại không thốt ra được lời nào.

Sở Chiêu Chiêu nhìn đồng hồ, lên tiếng: “Bố của cậu chắc đến rồi? Cậu mau xuống đi.”

“Đợi đã!” Cam Điềm đứng bật dậy, kéo tay Sở Chiêu Chiêu, “Cậu nói vậy là có ý gì?”

“Phương Trạch, hắn ta, ở sau lưng cậu lăng nhăng với mấy cô khác.” Sở Chiêu Chiêu lặp lại lần nữa, gương mặt vô cùng chắc chắn.

“Làm sao cậu biết được chuyện này?”

“Tớ tận mắt chứng kiến.”

“Chứng kiến ở đâu?”

“Quán bar.”

Cam Điềm hé miệng, cả người bất động tại chỗ. Lúc này cô cũng chẳng quan tâm đến chuyện Sở Chiêu Chiêu sao lại có mặt ở quán bar.

“Điềm Điềm, tớ không nói chuyện này cho cậu biết ngay từ đầu là lỗi của tớ.” Sở Chiêu Chiêu nói ra được lời đã giấu trong lòng bấy lâu, sự áy náy cũng vơi bớt, những suy nghĩ trong đầu cũng rõ ràng hơn nhiều, “Nhưng mà bất luận Phương Trạch là loại người như thế nào, tớ vẫn hi vọng cậu không bao giờ sống thẹn với lương tâm của mình. Mối quan hệ của cậu với nam sinh kia, thật sự vượt quá mức rồi.”

Nói nhiều như vậy, Sở Chiêu Chiêu cảm thấy bản thân không còn gì để tiếp tục nữa. Cam Điềm đối xử tốt với cô là sự thật, Cam Điềm là một cô gái lương thiện cũng là sự thật. Sở Chiêu Chiêu trước giờ không thích dài tay quản chuyện tình cảm của bạn bè, nhưng cô cũng đang do dự, cô không biết có nên lấy thái độ của một người đối với chuyện tình cảm ra để đánh giá nhân phẩm của họ hay không.

Tạm vứt Phương Trạch qua một bên không xét tới, chỉ riêng việc làm lần này của Cam Điềm thôi cũng đủ thấy cô ấy là người vô trách nhiệm, lại còn đào hoa lăng nhăng.

Nhưng cô đối đãi với bạn bè tốt như vậy, cứ giống như hai người hoàn toàn khác nhau. Sở Chiêu Chiêu khó mà lý giải được rõ ràng con người Cam Điềm, vậy nên cô chỉ có thể nói đến đấy rồi chờ xem cách cô ấy giải quyết.

Một khúc nhạc đệm, khiến hai cô gái rời khỏi ký túc xá với những tâm sự nặng nề.

Sở Chiêu Chiêu tiễn Cam Điềm lên xe của bố cô ấy, rồi một mình đi đến trạm xe buýt chờ như mọi lần.

Về đến nhà, Sở Chiêu Chiêu dọn dẹp lại hành lý, toàn bộ sách vở mang về cũng lôi ra hết. Trên bàn có một chỗ bị đống đồ trang điểm chiếm mất, Sở Chiêu Chiêu dọn hết bỏ vào trong một cái hộp nhỏ, định bụng sẽ cất lên nóc tủ quần áo.

Đúng lúc này Khưu Tứ Ca gọi điện cho cô.

“Mấy ngày rồi không thấy mặt mũi mày đâu, rốt cuộc là có định đi làm nữa không?”

Sở Chiêu Chiêu thoáng nhìn chiếc hộp kia, “Tứ Ca, em không làm nữa.”

Tất cả mọi vướng mắc trong lòng cô đều đã được gỡ bỏ, cô không còn lý do gì phải đến đó làm việc nữa.

Lần này Khưu Tứ Ca vẫn như cũ, không hề có ý ngăn cản cô, nhưng trong lời nói đã có hơi mất kiên nhẫn.

“Được được được, vậy lát nữa mày đến kết toán.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play