Hạ Quả và Ngạc Điền tiến vào đại sảnh Đại lý tự, thấy Thái tử ngồi ở ghế chủ vị. Bạch đại nhân ngồi ở ghế phụ bên tay trái.
Dãy bên trái ngồi lần lượt là Nhị hoàng tử và Thất hoàng tử. Dãy bên phải lần lượt là Tam hoàng tử, Cửu hoàng tử và Lục hoàng tử.
Bát hoàng tử vẫn chưa khỏe, được miễn tiếp nhận điều tra.
Ngạc Điền dẫn Hạ Quả hành lễ.
"Tham kiến Thái tử điện hạ!"
Thái tử tư thế đoan chính lên tiếng.
"Miễn lễ!
Ngũ đệ, Ngũ đệ muội! Hôm nay mời các ngươi đến đây, vì các ngươi là nhân chứng lớn nhất của Vụ án Thu săn.
Các ngươi hãy kể lại cho ta nghe tình cảnh ngày hôm đó mà các ngươi đã chứng kiến, không được gian dối, giấu giếm!
Nếu để ta phát hiện có bất kỳ lời khai nào trái sự thật, các ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm."
Hạ Quả lên tiếng đáp lại.
"Thái tử!
Trước khi bọn muội cung cấp lời khai, ta muốn tố cáo Tào công công càng rỡ, bất kính, lấy cớ thực hiện công vụ, dẫn binh tấn công phủ Ngũ hoàng tử!"
Thái tử nghe Hạ Quả tố, trong lòng liền buồn bực, lên tiếng.
"Tào công công, có thật như vậy không?"
Tào công công bùm một tiếng quỳ xuống, khóc lóc.
"Bẩm Thái tử điện hạ! Thật là oan cho nô tài!
Chính Ngũ hoàng tử phi mới là người hung hăng càng quấy! Nô tài đã cho mời nhưng ngài ấy liên tiếp kháng lệnh, còn đánh nô tài chảy máu.
Nô tài bất lực, chỉ đành nhờ sự hỗ trợ của quan binh, mới có thể mời được hai vị quý nhân đến đây! Thật là oan uổng cho nô tài!"
Thái tử liếc nhìn Hạ Quả, thấy nàng dửng dưng nhìn lại hắn, trong lòng liền nhớ bài của nàng, cảm giác khó chịu lần nữa kéo đến.
Con nha đầu này! Nếu bây giờ làm khó nó, nó nhất định sẽ lại ca bài ca thân thế, không khéo lại kinh động đến bên kia, lại càng rắc rối hơn!
Tên Tào Ngụy này đúng là vô dụng! Đi mời người một chuyến mà lại gây ra chuyện!
Hắn bây giờ có chuyện quan trọng hơn phải làm, không thể gây phiền phức với nhà lão Ngũ.
Ngạc Điền lúc này lên tiếng.
"Bẩm Thái tử điện hạ!
Sáng nay thái độ của Tào công công đúng là có chút gấp gáp, nương tử của đệ lại sợ ảnh hưởng đến sức khỏe, nên giữa hai người mới gây ra tranh cãi.
Nương tử của đệ trước giờ nóng tính, tin rằng cả kinh thành ai cũng biết. Vết thương của Tào công công, chẳng qua là một chút tai nạn.
Nhưng nói cho đến cùng, việc Tào công công dẫn binh vào phủ của đệ, cũng là không đúng. Thái tử trước giờ khoan dung, chưa bao giờ hành sự thô lỗ với bọn đệ. Hắn làm vậy, truyền ra ngoài sợ là sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Thái tử.
Xét thấy hắn chỉ một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ, lại phạm lỗi lần đầu, hay là chỉ phạt nhẹ hai mươi trượng, coi như cảnh cáo, chuyện này, cứ như vậy mà cho qua đi ạ!"
Tào công công đổ mồ hôi lạnh. Thái tử được Ngạc Điền cho một bậc thang đi xuống, cầu còn không được.
"Ngũ hoàng tử nói rất đúng ý ta.
Tào công công trong lúc thi hành nhiệm vụ, mạo phạm Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử phi, phạt cảnh cáo hai mươi trượng. Sau này phải biết cẩn trọng trong lúc làm việc!"
Tào công công ngã ngồi xuống, bị quan binh lôi ra ngoài hành hình.
Lúc này, Hạ Quả mới tiếp tục lên tiếng.
"Thái tử điện hạ, ta sẽ thay mặt Ngũ hoàng tử cho lời khai.
Xin Thái tử cho phép tướng công ta được ngồi. Sức khỏe của chàng ấy không tốt, không thể đứng lâu hầu việc."
Thái tử ân chuẩn.
Hạ Quả đỡ Ngạc Điền qua ngồi bên cạnh Thất hoàng tử, sau đó mới lui về giữa điện, bình tĩnh thuật lại.
"Ngày hôm đó, sau khi tiến vào bãi săn, ta nhìn thấy một con nai. Tính của ta nóng, nhìn thấy con mồi lập tức quên hết mọi sự đuổi theo. Tướng công của ta bị tuột lại phía sau. Thế là hai người bọn ta bị tách ra một chút.
Ta đuổi theo con mồi đến giữa rừng, nghe tiếng đánh nhau, liền chạy đến, thì thấy Bát hoàng tử đã ngã xuống, Lục hoàng tử bị một đám thích khách bao vây, đang trong tình cảnh hung hiểm, ta liền ra tay trợ giúp.
Sau khi giải vây cho Lục hoàng tử, ta mới nhận ra tướng công bị lạc, liền vội vã đi tìm.
Đến nơi, liền thấy một đám thích khách khác bao vây tướng công ta cùng Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử. Ta lại tiếp tục xông vào. Qua một lát đám thích khách này thấy sự không thành, cũng bỏ chạy.
Ta và tướng công lập tức cùng mấy người Tam hoàng tử rút chạy về trại, thì lại tiếp tục bị phục kích giữa đường. Bọn ta liền yểm trợ cho Tam hoàng tử rút trước.
Ta ở lại giao chiến, suýt thì bắt sống được người, thì Cửu hoàng tử xuất hiện. Thích khách nhân lúc ta phân tâm, bỏ chạy, bị ta làm bị thương chân trái.
Đáng lẽ đã bắt được người, thì lại có một tên thích khách khác xuất hiện, tung bột phấn độc về phía bọn ta, cứu tên kia bỏ chạy mất.
Sau đó, ta hộ tống Cửu hoàng tử rút về trại.
Đó là tất cả những gì đã diễn ra. Ta có thể dùng danh dự của Phủ Dư Quý Quận chúa Nam Quốc ra đảm bảo, từng câu từng chữ đều là thật!"
Thái tử gật gật đầu, nhìn về phía Lục hoàng tử.
"Lão Lục! Những gì Ngũ hoàng tẩu của đệ nói có đúng không?"
Lục hoàng tử liền đáp.
"Bẩm Thái tử điện hạ, những lời mà Ngũ hoàng tẩu nói về việc giải cứu cho đệ là sự thật.
Đệ cùng lão Bát đang đuổi theo con mồi thì có một đám thích khách xông ra tấn công bọn đệ. Lúc đệ sắp thất thủ, may có Ngũ hoàng tẩu kịp đến giải vây, nếu không, sợ là mạng của đệ cũng khó giữ."
Thái tử lại nhìn Tam hoàng tử.
"Lão Tam! Những lời Ngũ đệ muội kể, có chính xác?"
Tam hoàng tử không mặn không nhạt, lên tiếng xác nhận.
"Bẩm Thái tử, là sự thật.
Ta cùng lão Tứ đuổi theo một con hổ, thì bị thích khách bao vây. Ngũ đến trước, xông vào giúp một tay. Một lát sau Ngũ đệ muội đuổi tới, bọn ta mới được giải nguy.
Trên đường về, bọn ta rơi vào phục kích, Tứ đệ vì vậy mà bỏ mình."
Thái tử gật đầu, ra vẻ đã tiếp nhận đầy đủ thông tin.
"Bản thân ta cũng bị tập kích. Ta cùng lão Thất tiến vào trường săn trước, đuổi theo con mồi thì bị phục kích.
Lúc đó, mẫu hậu có chút không khỏe, lão Nhị quay về đưa mẫu hậu về chủ trướng, sau đó mới tham gia. Cũng mau có đệ ấy giải vây cho ta cùng lão Thất kịp thời.
Lão Cửu! Trong lúc những việc này xảy ra, đệ đang làm gì? Ở đâu?"
Cửu hoàng tử bị gọi tên, đưa mắt nhìn Thái tử, lạnh lùng.
"Ta một mình đi dạo trong trường săn. Ta vốn không thích săn bắn. Lần này tham gia cũng chỉ để góp cho đủ mặt."
Nhị hoàng tử liền cười một tiếng.
"Lão Cửu! Tức là suốt cả buổi đi săn, không có ai đi cùng đệ, mà đệ cũng không có gặp ai hay sao?
Một đám bọn ta bị đuổi giết chạy trối chết, đệ lại bình yên thanh thản như thế, ta có chút ngạc nhiên."
Cửu hoàng tử nhìn Nhị hoàng tử, không khách khí, đáp.
"Hành tung của ta, nói thế nào cũng không thể khó xét bằng Thái tử, Nhị hoàng huynh và Bát hoàng huynh!
Phu thê Ngũ hoàng huynh lạc nhau, đi loạn gần hết trường săn, cứu hết cả Lục hoàng huynh và Tam hoàng huynh, nhưng lại không đụng mặt nhóm Thái tử.
Ba người, vốn là huynh đệ ruột thịt, nếu bao che cho nhau, cũng không phải là không thể!"
Thái tử liền phát giận.
"Lão cửu! Đệ nói vậy là ý gì! Đệ dám nghi ngờ cả ta?"
Tam hoàng tử liền lên tiếng.
"Thái tử! Lời của lão Cửu tuy có chút bất kính, nhưng cũng là có căn cứ.
Cả bọn trầy trật, duy chỉ có Nhị hoàng huynh lành lặn, ba người lại còn đi chung với nhau, không có người khác làm chứng, khó tránh khỏi bọn đệ thắc mắc."
Nhị hoàng tử liền đáp lại, trong lời nói vô cùng ác ý.
"Ta đâu phải người duy nhất lành lặn!
Ngũ đệ muội tả đột hữu xung, nhưng cả người không có lấy một vết thương kia!"
Hạ Quả chép miệng, con chó điên Ngạc Duyên này sơ hở là cắn nàng!
Nàng liền lên tiếng.
"Ta lợi hại, không được sao?"
Cả bọn nhớ tới cảnh tượng giết người đầy máu me của Hạ Quả, lập tức cảm thấy lạnh lẽo từ đầu tới chân.
Thái tử hắn giọng, tiếp tục lên tiếng.
"Trong lúc giao chiến với thích khách, lão Nhị đã lấy được vật này từ trên người thích khách. Các đệ nhìn một chút, xem có nhận nhận ra là đồ của ai?"
Tức thì có một thái giám bưng một cái khay gỗ lên.
Trên khay gỗ là một miếng bạch ngọc hình tròn, lớn bằng bàn tay. Chất ngọc có thể nói là thượng đẳng, vô cùng quý giá.
Tam hoàng tử nhìn thấy miếng ngọc, phản ứng đầu tiên là đưa mắt nhìn Cửu hoàng tử.
Cửu hoàng tử nhìn miếng ngọc, nhắm mắt một hồi.
"Là của ta."
Tất cả mọi người cũng đưa mắt nhìn về phía hắn.
Nhị hoàng tử liền cười khảy một tiếng.
"Đây là đồ ta lấy được từ trên người thích khách, sao lại là đồ của lão Cửu rồi?"
Cửu hoàng tử im lặng không đáp.
Thất hoàng tử lúc này mới lên tiếng.
"Thái tử điện hạ! Lão Cửu hành tung đáng nghi, lại có vật chứng, đệ nghi ngờ hắn chính là người đứng sau vụ án này!"
Tam hoàng tử liền đứng ra.
"Lão Thất! Chỉ một miếng ngọc này mà ngươi kết tội lão Cửu, liền quá vội vàng!"
Nhị hoàng tử hừ một tiếng.
"Lão Tam! Ngươi không được bao che cho hắn! Vật chứng đã có, hắn không thoát khỏi có liên quan!"
Thái tử lúc này lại ra vẻ rất bất đắc dĩ.
"Lão Tam! Lão Nhị nói không sai, hiện tại lão Cửu là người có hiềm nghi lớn nhất.
Lão Cửu, đệ ở lại Đại lý tự, phối hợp với Bạch đại nhân điều tra thêm đi!"