Hoàng đế Chiêm Du ngồi trên thư án, nghe Tấn công công báo cáo.
"Ngũ nha đầu thật sự nói với bọn Thái tử phi như vậy?"
Tấn công công gật đầu, kính cẩn thưa vâng.
"Vâng thưa bệ hạ.
Ám vệ thuật lại, Ngũ hoàng tử phi đối xử với cả ba vị hoàng phi thái độ đều như nhau. Duy chỉ có, nàng tận tay nhận cặp lồng quà tặng từ phía Tam hoàng tử phi."
Hoàng đế nghe vậy thì cười lớn.
"Lại là một nha đầu tham ăn!"
Bỗng dưng, hoàng đế ho lớn một hồi, ho ra một búng máu. Tấn công công hốt hoảng đỡ lấy hoàng đế.
Hoàng đế Chiêm Du hớp một ngụm trà, hồi lâu sau mới thở lại được bình thường.
Hắn trầm ngâm nhìn khăn tay đầy máu, lại nhìn lên thư án, rồi lại nhắm chặt hai mắt hồi lâu. Đến khi mở mắt, đã thấy trong mắt là một mảnh quyết tuyệt.
Hắn mở tráp, lấy ra một phong thư, đưa cho Tấn công công.
"Ngươi đích thân xuất ngoại một chuyến, mang thư này, giao tận tay hoàng đế Nam Quốc."
Tấn công công bình tĩnh nhận mệnh xuất cung.
Hoàng đế lại ra lệnh.
"Người đâu!
Truyền Khánh Hoàng quý phi đến gặp trẫm!"
Chỉ qua một khắc, Khánh Hoàng quý phi đã đến. Bà quy củ hành lễ.
"Hoàng thượng vạn tuế!"
Hoàng đế nhàn nhạt gật đầu.
"Miễn lễ. Người đâu! Bày cờ!"
Bàn cờ được dọn ra, hoàng đế liền cho tất cả cung nhân lui xuống.
Đợi trong điện chỉ còn hai người, hoàng đế mới lên tiếng.
"Hoàng tẩu dạo này thế nào?"
Khánh Hoàng quý phi thong thả hạ cờ.
"Vẫn tốt! Đa tạ bệ hạ!
Dạo này trong cung có nhiều việc xảy ra, nhưng xem chừng lại là theo ý bệ hạ nhỉ?"
Hoàng đế cười một tiếng, cũng hạ cờ.
"Hoàng tẩu, tẩu thật sự không thay đổi quyết định?"
Khánh Hoàng quý phi mặt không đổi sắc, bình thản đáp.
"Hoàng thượng, Ngạc Chiếu (Tam hoàng tử) và Ngạc Duệ (Cửu hoàng tử) đều không ham hoàng vị. Chúng nó đều có lý tưởng riêng, ta cũng không thể ép."
Hoàng đế nghe xong, thở dài một hơi.
"Trẫm nợ ân tình của hoàng huynh, lại không thể trả lại ngôi vị cho con trai huynh ấy, thật lấy làm hổ thẹn."
Khánh Hoàng quý phi liền mỉm cười.
"Nếu năm đó không có bệ hạ đưa ta và Ngạc Chiếu vào cung, không chừng bọn ta đã không sống sót nổi. Bao nhiêu năm qua, ngài bảo vệ ba mẹ con bọn ta, đã đủ rồi.
Ta tin, Tiên Thái tử có linh thiêng, cũng sẽ không trách ngài."
Hồi lâu, Hoàng đế lại hỏi.
"Vậy, hoàng tẩu giúp ta nhìn một chút.
Đám con trai của ta, liệu có đứa nào xứng đáng gánh vác Chiêm Du quốc?"
Lúc này, Khánh Hoàng quý phi mới có chút ngạc nhiên nhìn hoàng đế.
"Người còn khỏe mạnh, không vội. Sao tự nhiên lại nói đến cái này rồi?"
Hoàng đế cười khổ.
"Năm đó Bạch Thái hậu tính kế với Tiên hoàng, trẫm chẳng may trúng chiêu, nhiều năm qua vẫn là gắng gượng.
Nay, e là thời gian còn lại không quá nửa năm."
Khánh Hoàng quý phi kinh ngạc, mắt nhìn bàn cờ, hồi lâu mới lên tiếng.
"Bạch Thái hậu, cả một đời mưu tính cho người, không ngờ lại cũng tận tay hủy đi người."
Hoàng đế hạ cờ, đáp.
"Bạch hoàng hậu bây giờ, cũng y như Bạch Thái hậu năm đó.
Bạch Thái sư, Bạch gia, đúng là không biết đủ!
Càng là như vậy, trẫm lại càng không thể giao Chiêm Du quốc lại cho Bạch gia!"
Khánh Hoàng quý phi thở dài. Hồi lâu, đặt cờ, giọng điệu bình tĩnh.
"Như vậy, cũng chỉ còn lại Tứ hoàng tử của Hiền phi, cùng hai vị nhà Tề quý phi.
Hoàng thượng định cất nhắc người nào?"
Hoàng đế nhìn Khánh Hoàng quý phi, cười đến ho khan.
"Hoàng tẩu! Bao nhiêu năm rồi, cách nói chuyện thích đánh đố người khác của tẩu vẫn không thay đổi!
Trẫm chưa đến mức mất trí mà hai tay dâng Chiêm Du cho Sĩ Đạt!
Sao tẩu không nhắc đến đứa nhỏ Mạnh gia?"
Khánh Hoàng quý phi mỉm cười, cầm ly trà lên, uống một ngụm, thong thả chiêm nghiệm ván cờ.
"Nói đến cũng là buồn cười.
Bạch Thái hậu năm lần bảy lượt ám hại Mạnh Thái hậu, hại chết Tiên Thái tử và không biết bao nhiêu người.
Tất cả cũng chỉ để đưa người lên kế vị, để Bạch gia sừng sững không đổ.
Trải qua sóng gió, cuối cùng đời này, người lại cất nhắc đứa nhỏ của Mạnh Uyên muội muội, à không, phải gọi là Thục Dung phi.
Đúng là người tính không bằng trời tính!"
Hoàng đế cũng cười nhạt.
"Tiên đế để lại cho Trẫm một giang sơn chia năm xẻ bảy, thế cục hỗn loạn. Trẫm vô năng, chỉ có thể từng bước từng bước thu dọn cục diện này.
Trẫm rất muốn để lại cho con trai trẫm một Chiêm Du thống nhất, mạnh mẽ, tiếc là lực bất tòng tâm!
Đứa nhỏ Ngạc Điền, đã chịu nhiều cực khổ. Nếu trẫm không may đi trước, kính nhờ hoàng tẩu thay trẫm, giúp đỡ cho đứa nhỏ này."
Khánh Hoàng quý phi hạ cờ.
"Hoàng thượng chớ có tự trách. Người đã làm hết sức mình rồi!
Người đưa Thục Dung phi đi hoàng lăng, cốt là để bảo vệ muội ấy. Gả Ngạc Thụy đi, người cũng đau khổ mấy ngày liền. Trong tối còn phải âm thầm bảo vệ cho Ngạc Điền, cho ba mẹ con ta. Thật sự không dễ dàng.
Bổn cung hứa vời người, nếu ngài có bất trắc gì, Khánh tướng phủ sẽ đứng sau chống đỡ cho Ngũ hoàng tử đăng cơ."
Hoàng thượng lúc này mới thở ra một hơi.
"Đa tạ hoàng tẩu!"
Khánh Hoàng quý phi nhìn quân cờ của mình đã bị dồn đến thế bí, không hiểu sao lại vui vẻ.
"Nương tử của Ngũ hoàng tử, là một nha đầu thú vị!"
Hoàng đế bật cười.
"Nha đầu đó, là tay trong của Nam Quốc hoàng đế. So cả về thực lực lẫn tài lực, là hồng nhân của lão Ngũ."
Khánh Hoàng quý phi đã tìm ra lối thoát, liền hạ cờ.
"Nam Quốc hoàng đế có ý gì? Gióng trống khua chiên đưa người qua, muốn chơi dương mưu à?"
Chiêm Du đế trầm ngâm hồi lâu, cầm quân cờ do dự.
"Nam Quốc hoàng đế là một tiểu tử có dã tâm, tuổi trẻ tài cao.
Mấy tháng này, hắn đã đưa tay qua tới Nhữ Cơ rồi. Trong lúc âm thầm đã cấu kết với Đại công chúa Thượng Quan Đình của Nhữ Cơ, sắp xếp thế cục, chuẩn bị giải phóng Nhữ Cơ khỏi Sĩ Đạt.
Ta đã cho người đi xác thực. Quân Nam Quốc hành sự đúng là kín kẽ. Nếu không phải ta được hoàng đế Nam Quốc cho biết, thì cũng không thể nào tin được, trong tối bọn họ đã xây dựng được một thế lực như thế!
Hắn đưa Minh Hòa Quận chúa qua đây, muốn cùng chúng ta kết minh, tiêu diệt Sĩ Đạt."
Khánh Hoàng quý phi đã từng kinh qua biết bao sóng gió, lúc này cũng phải giật mình cảm thán.
"Nam Quốc hoàng đế lợi hại vậy sao!
Nhưng mà, liệu hắn có đáng tin? Liệu rằng sau khi kết minh, tiêu diệt xong Sĩ Đạt, hắn sẽ tha cho chúng ta?"
Hoàng đế hạ quân cờ, chiếu tướng.
"Nam Quốc hoàng đế là một tiểu tử có dã tâm, nhưng cũng không phải là kẻ háo chiến.
Sĩ Đạt đã chạm đến nghịch lân của hắn, nên hắn muốn diệt trừ tận gốc mầm tai họa này.
Ngược lại, Thượng Quan Đình của Nhữ Cơ và lão Ngũ lại được hắn xếp vào hàng bằng hữu.
Hoàng tẩu phải biết, hắn lựa chọn nâng đỡ Thượng Quan Đình, là một canh bạc rất lớn. Nếu là trẫm, trẫm tuyệt đối không dám chơi lớn như vậy!
Ngạc Điền có thể kết giao với đám người Nam Quốc, cũng là cơ duyên của nó."
Khánh Hoàng quý phi gật đầu. Sau đó, như nghĩ ra điều gì, bà lại cười.
"Vậy thì Ngũ nha đầu, không thể đánh giá thấp nó rồi!"
Hoàng đế nhớ lại đứa con dâu ngang ngược của mình, cười bất đắc dĩ, lắc đầu.
"Tuy không biết hồ lô của nó bán thuốc gì, nhưng mà nó biểu hiện thật là làm ta thấy thú vị!
Càng rỡ, cậy mạnh, kiêu căng, không nể nang, sợ hãi bất kỳ ai. Đến cả Thái tử cũng bị nó làm nghẹn mấy lần.
Ha ha! Nó vậy mà giống Mạnh Thái hậu năm xưa đến tám phần!"
Khánh Hoàng quý phi cũng cười lớn.
"Ngài nói ta mới nhận ra!
Thảo nào, ta thấy nó là thấy thân quen! Thêm cả cái tính thích ăn ngon của nó, đúng là giống Mẫu hậu không sai đi đâu được!"
Hai người cùng ôn lại chuyện cũ một hồi lâu nữa mới ra về.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khánh Hoàng quý phi hồi cung, liền cho truyền Tam hoàng tử và Cửu hoàng tử đến dùng bữa tối.
Bà gắp thức ăn cho cả hai, rồi mới lên tiếng.
"Ngạc Chiếu, con thấy Ngũ đệ và Ngũ đệ muội của con thế nào?"
Tam hoàng tử nghĩ một hồi, liền đáp.
"Mẫu phi, Ngũ đệ là người thông minh, lại còn kiên nhẫn. Điểm này con tự thấy không bằng.
Ngũ đệ muội, là một cô nương thẳng thắn, hoạt bát, nhưng xem ra cũng không đơn giản."
Khánh Hoàng tử phi gật đầu, sau đó lại nhìn hai con trai của mình.
"Các con, sẽ không hối hận chứ?"
Tam hoàng tử và Cửu hoàng tử nhìn nhau một cái, rồi cùng bỏ đũa xuống.
Cửu hoàng tử đáp trước.
"Mẫu phi, từ nhỏ con đã bị vây trong cung, chưa từng được tự do. Sau này con muốn làm một người tiêu diêu tự tại, không muốn lại bị trói buộc bởi hoàng cung này nữa!"
Tam hoàng tử nắm lấy tay bà.
"Hoàng thượng đã che chở cho ba mẹ con chúng ta suốt thời gian qua. Hoàng vị này, nên là để cho con của người. Con không muốn lại xảy ra cảnh tranh đoạt đẫm máu như phụ thân."
Khánh Hoàng quý phi gật đầu.
"Nếu các con đã có quyết định, ta cũng không cần lo lắng gì nữa.
Sau này, thuận tay thì giúp đỡ Ngũ hoàng tử một chút."
Cả hai đều gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Sau khi tiễn hai hoàng tử ra về, Khánh Hoàng quý phi liền cho người đi gọi Hiền phi.
Cha đẻ của Hiền phi là tướng dưới trướng của Khánh tướng quân. Hiền phi từ nhỏ đã đi theo làm thư đồng cho bà.
Sau khi trải qua cung biến, Hiền phi theo Khánh Hoàng quý phi nhập cung, trở thành nha hoàn thiếp thân của bà.
Năm đó hoàng thượng trúng chiêu của Bạch hoàng hậu, lúc cấp bách, Hiền phi lấy thân giải nguy, không để cho hoàng thượng và Khánh Hoàng quý phi xảy ra chuyện trái với đạo đức.
Tứ hoàng tử cũng do sự kiện năm đó mà có.
Hoàng đế không yêu bà, nhưng thương tiếc bà, nâng bà lên làm Hiền phi.
Từ đó, hai người liên minh, trực tiếp thành một phe kiềm chế Bạch hoàng hậu, trong tối ngoài sáng bảo vệ lẫn nhau.
Khánh Hoàng quý phi còn đang chìm trong hồi ức, nghe cung nữ báo Hiền phi đã đến.
Hiền phi vừa thấy bà, liền cười một tiếng, gọi bà "tiểu thư".
Đêm đó, Khánh Hoàng quý phi cùng Hiền phi trò chuyện đến hết canh ba.