Trên xe ngựa, Thượng Quan Đình nghiêng người dựa vào gối dựa, chống tay tựa đầu, nhắm mắt, mày đẹp khẽ nhíu.
Dương Nhạc ngồi bên tay trái của nàng, nhẹ nhàng rót cho nàng một ly trà giải rượu Xuân Hạnh đã chuẩn bị sẵn.
"Bệ hạ uống thêm một ly đi!
Sao ngài lại đi đọ rượu với con ma men Tề Hoành chứ! Thật là..."
Thượng Quan Đình nhận cái ly, đặt lên bàn nhỏ, rồi đưa tay chụp lấy tay Dương Nhạc, kéo mạnh một cái, văn nhược thư sinh liền ngã vào đệm kế bên nàng.
Nàng khẽ cười, dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào ngực hắn.
"Ngươi! To gan! Dám chỉ trích trẫm!"
Dương Nhạc khẽ đẩy tay nàng trở về, lại bưng ly trà giải rượu lên, đưa tới trước mặt nàng, nhìn nàng không chớp mắt.
Thượng Quan Đình khiêu mi, chậm chạp nhận lấy cái ly, uống ực một cái, rồi thẳng tay vứt cái ly xuống sàn.
Dương Nhạc nhìn hành động bất nhã của nàng, còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở, đã bị nàng ép người hôn qua.
Gương mặt xinh đẹp của nàng phóng đại trước mắt hắn. Dương Nhạc cảm giác tim muốn nhảy khỏi lồng ngực, người căng cứng.
Thượng Quan Đình rời môi hắn, nhíu mày, tâm tình vô cùng bực bội.
"Đầu gỗ! Thả lỏng ra! Nhắm mắt lại!
Đến hôn nữ nhân mà cũng không biết! Tên trai tân đáng ghét!"
Dương Nhạc bật cười, đưa tay ôm lấy nàng, kéo người qua hôn lại.
Hoàng cung mới ở Thanh Trì còn đang xây dựng. Thượng Quan Đình tạm thời ở lại trong Phủ Quốc sư để trống trên danh nghĩa.
Nàng cho cung nhân lui xuống hết, cùng Dương Nhạc ngồi xuống xích đu trong viện ngay trước phòng ngủ.
Thượng Quan Đình dựa vào vai Dương Nhạc, giọng hết sức khó chịu.
"Chàng a! Có gan đi thì đừng có trở lại!
Ta ở đây sẽ thú mấy chục tên nam sủng! Trước sau gì cũng quên luôn chàng!"
Dương Nhạc thở dài.
"Bệ hạ đừng như vậy!
Người thân phận cao quý. Ta chỉ là một viên quan Nam Quốc nho nhỏ. Thật sự không xứng với người.
Người hãy tìm một hôn phu thật tốt và sống hạnh phúc, có vậy ta mới an lòng."
Thượng Quan Đình lôi hắn xuống khỏi xích đu, hai người đứng đối diện nhau, nàng dùng tay ép Dương Nhạc đối mắt với mình.
"Chàng! Nhìn thẳng vào mắt ta! Lặp lại những lời vừa rồi!"
Dương Nhạc nhìn sâu vào trong đôi mắt đẹp của nàng, chỉ thấy đáy mắt nàng phản chiếu hình ảnh của hắn, nhất thời không thể mở miệng nói thành lời.
Thượng Quan Đình bình tĩnh, nói từng lời rõ ràng.
"Dương Nhạc! Ta yêu chàng!
Chàng nói cho ta biết, chàng có yêu ta hay không?"
Dương Nhạc cảm giác mặt nóng bừng, tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Tận sâu trong lòng, một cảm xúc vui sướng dâng lên cuồng cuộng không gì ngăn được.
Tuy nhiên, lý trí của hắn lại nói cho hắn biết, nàng và hắn, không thể nào.
Dương Nhạc khép mắt, ôm lấy nàng, không đáp.
Thượng Quan Đình thấy Dương Nhạc không đáp lời, liền giãy khỏi vòng tay của hắn, đẩy mạnh hắn ra một cái.
Nàng nheo mắt nhìn hắn. Dương Nhạc liền hiểu, nàng thật sự, thật sự rất tức giận.
Cuối cùng, nàng hừ mạnh một tiếng, xoay người vào trong phòng ngủ, đóng cửa rầm một cái rõ to.
Dương Nhạc nhìn theo bóng nàng, mấp máy môi mấy lần, không nói nên lời.
Hắn đứng đó hồi lâu, cuối cùng cũng xoay người trở về phòng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng sớm hôm sau, Dương Nhạc và Tề Hoành cưỡi ngựa xuất phát về Nam Quốc.
Xuân Hạnh và Cảnh Lan đến tiễn hai người.
Đến cửa khẩu Thanh Trì, Dương Nhạc xoay người lần cuối, nhưng ngoài hai người Xuân Hạnh, cũng không có người khác xuất hiện.
Khi mọi người đã chuẩn bị xuất phát, bỗng nghe tiếng người gọi với.
"Tề đại nhân! Dương đại nhân! Xin đợi một chút!"
Người tới là Chu Vinh - con trai của Chu tam gia, hiện tại đang giữ chức tứ phẩm ở Lễ bộ.
Kỳ lạ là, Chu Vinh còn mang theo tay nải.
Đợi đến gần, mới thấy hắn cười lau mồ hôi, nói với hai người.
"Tề đại nhân! Dương đại nhân!
Hạ quan phụng mệnh bệ hạ, trở thành sứ giả Nhữ Cơ, mang theo thư nghị hòa và mật chỉ của bệ hạ, theo hai người đi Nam Quốc.
Trên đường đi mong được sự chiếu cố của hai vị."
Mọi người chưa kịp hiểu, chỉ thấy Dương Nhạc cong môi thành một đường cong rất nhẹ, ra hiệu xuất phát.
Ba người đi mất mười hai ngày đường để về đến kinh đô Nam Quốc.
Nghe Tề Hoành và Dương Nhạc đã về, hoàng đế Nam Quốc liền cho nghỉ ngơi một ngày, hôm sau liền bày tiệc nhỏ ở Phủ Quận chúa, đón gió tẩy trần.
Lần này đến Phủ Quận chúa, không khí có phần vắng lặng hơn nhiều.
Vĩnh Khánh đế và hoàng hậu ngồi ở ghế chủ vị. Kế bên là Minh Châu và Nghiêm Cẩn. Còn có thêm hai người lạ mặt, một nam, một nữ.
Tề Hoành liền hỏi Minh Châu.
"Hoắc Dương và Mộc Đông đâu?"
Minh Châu thong thả đáp.
"Bọn họ đến biên giới phía Bắc rồi. Vừa xuất phát tuần trước.
Lâu rồi không gặp! Thấy huynh an toàn trở về, ta rất yên lòng.
Xuân Hạnh có khỏe không?"
Tề Hoành cười vô cùng đắc ý.
"Nàng ấy rất khỏe!
Hiện tại nàng đã là đường tỉ muội của hoàng hậu nương nương a! Trưởng nữ của Chu gia, tên gọi Chu Ngưng Hương.
Lại còn được sắc phong Hộ bộ Thị lang của Nhữ Cơ, oai phong không cần bàn cãi!"
Vĩnh Khánh đế liếc Tề Hoành, trong lòng cười hắn một trận.
Vui sướng vậy sao!
"Thượng Quan Đình thuận lợi đăng cơ, cũng chẳng thấy báo đáp ta!
Nha đầu đáng ghét đó, vẫn đáng ghét như vậy!"
Chu Vinh vội vàng đứng lên.
"Khởi bẩm hoàng thượng! Thần phụng mệnh Nhữ Cơ đế, mang theo thư tín gửi đến ngài!"
Vĩnh Khánh đế nhìn nhìn, tiếp nhận.
Hai cái sổ con, một lá thư tay.
Vĩnh Khánh đế mở thư tay ra đọc trước.
"Giang Nguyên Ngọc hoàng đế,
Đầu tiên vẫn là đa tạ ngươi!
Lần này may có ngươi ra tay trợ giúp, ta mới có thể hoàn thành nghiệp lớn.
Ta đã soạn xong minh ước, ngươi hãy đọc kỹ, có ý kiến gì thì nói với Chu Vinh.
Ân tình này sau này ta nhất định sẽ hồi đáp!
Còn một việc nữa.
Dương Nhạc này, ta đã chọn trúng. Ta gửi kèm thư cầu hôn, chỗ bằng hữu, không được gậy đánh uyên ương! Có biết chưa!
Ta lấy đi của ngươi một viên quan tứ phẩm, ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi một người.
Đám người dưới trướng của ta toàn là một lũ cẩu độc thân trẻ tuổi, sau này cô nương gia của phía ngươi tùy ý lựa chọn, ta tuyệt không nuốt lời!
Ngươi a! Hôn kỳ hạnh phúc, thì nên rộng lượng một chút a!
Lần nữa, đa tạ!
Bằng hữu, chúc ngươi sống lâu một chút, khỏe mạnh một chút, cùng ta làm thịt Sĩ Đạt!
Thượng Quan Đình kính bút."
Vĩnh Khánh đế giật giật khóe môi, đưa hết qua cho Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn mở ra cho Minh Châu cùng xem.
Sau đó, hai người cùng nhìn Dương Nhạc cười ẩn ý.
Dương Nhạc cảm giác có một luồn khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Tên Nghiêm Cẩn đó, mỗi lần hắn cười như vậy, chắc chắn là có chuyện!
Nghiêm Cẩn hắn giọng nhẹ, bắt đầu nội dung chính của buổi tụ họp.
"Để ta giới thiệu sơ lại một chút.
Vĩnh Khánh đế và Nguyên Khánh hoàng hậu của Nam Quốc ta.
Dư Quý Quận chúa - Yến Minh Châu.
Vĩnh An Hầu Tề Hoành và Dương Nhạc đại nhân.
Ta, tổng chỉ huy của chiến dịch lần này, Thừa tướng Nam Quốc, Nghiêm Cẩn."
Tề Hoành ngạc nhiên.
"Ngươi thăng lên Thừa tướng rồi à!"
Vĩnh Khánh đế gật đầu.
"Sau khi chiến dịch Nhữ Cơ và Chiêm Du đồng thời thành công, ta đã thăng chức cho hắn."
Nghiêm Cẩn lại chỉ vào Chu Vinh, giới thiệu.
"Sứ giả của Nhữ Cơ - Lễ bộ Thị lang Chu đại nhân Chu Vinh!"
Chu Vinh gật đầu với mọi người một cái, xem như chào hỏi.
Nghiêm Cẩn đưa tay về phía một nam một nữ lạ mặt.
"Sứ giả của Chiêm Du - Mạnh Kỳ tướng quân và phu nhân, cũng là Thái phó của tân hoàng đế Chiêm Du - Ái Liên phu nhân".
Dương Nhạc lên tiếng.
"Tân hoàng đế Chiêm Du?"
Minh Châu gật đầu, trên mặt toàn là vui vẻ.
"Tháng trước, Ngũ hoàng tử Chiêm Du Ngạc Điền đã thành công lên nắm quyền, xưng Nhiếp Chính vương, đưa con trai của Tam hoàng tử Ngạc Chấn Đông mười ba tuổi lên ngôi hoàng đế.
Chắc huynh không biết đâu! Hạ Quả cô nương nhà ta bây giờ đã trở thành Nhiếp Chính vương phi rồi, vô cùng oai phong nha!"
Tề Hoành trợn mắt, vẻ mặt không tin nổi.
"Này! Khoan đã!
Ta nhớ, theo kế hoạch, Hạ Quả chỉ là giả vờ thành thân với Ngạc Điền, chờ hỗ trợ Ngạc Điền lên nắm quyền thì ai về nhà nấy mà!
Sao bây giờ diễn kịch thành thật luôn rồi?"
Ái Liên phu nhân nhẹ nhàng lên tiếng.
"Tề đại nhân không biết, tình cảm của Vương gia và Vương phi vô cùng tốt.
Tính tình Vương phi hoạt bát, lần nàng đáng ra đã theo bọn ta trở về Nam Quốc, nhưng nàng được chẩn ra đã có thai hơn hai tháng, nên Vương gia bọn ta không cho nàng theo về."
Tề Hoành đứng bật dậy.
"Gì? Hạ Quả có cả con luôn rồi!
Trời đất ơi! Xuân Hạnh của ta ơi! Chúng ta bị bọn họ qua mặt rồi!"
Minh Châu cười ác ý, bồi thêm.
"Không chỉ Hạ Quả thôi đâu! Hoàng hậu nương nương của chúng ta cũng có hỷ rồi đó!"
Tề Hoành dáng vẻ sống không còn gì hối tiếc.
Chợt, hắn bật thẳng người dậy, cười nham hiểm với Nghiêm Cẩn.
"Ha ha! Nghiêm Cẩn! Còn ngươi ở lại với ta a!
Minh Châu! Muội tuyệt đối không được gả đi trước ta! Huynh đây không cho phép!"
Nghiêm Cẩn cười gian nhìn Tề Hoành.
"Ngươi đừng lo! Từ đầu Minh Châu đã định sẵn là không gả đi đâu hết.
Chính ta sẽ gả sang phủ Quận chúa làm Quận mã!"
Tề Hoành gào lên.
"Hoàng thượng! Nghiêm Cẩn ức hiếp thần!"
Vĩnh Khánh đế chậc chậc mấy tiếng, ra vẻ ghét bỏ.
"Trước mặt sứ giả hai bên, không ra thể thống gì!"
Dương Nhạc lúc này mới lên tiếng tiếp.
"Mạnh tướng quân, có thể kể tóm tắt tình hình Chiêm Du cho ta nghe được không?"
Mạnh Kỳ đặt ly rượu xuống, khách sáo đáp lời.
"Dương đại nhân quá lời!
Mọi chuyện bắt đầu kể từ sau đại hôn của Hoàng đế Nam Quốc...."