Tiểu Âu Dương vừa được đón đến doanh trại liền được nghe Tề Hoành ngắn gọn phân tích tình hình.
Tề Hoành nhíu mi.
"Hiện tại chưa biết được bên kia có bao nhiêu quân. Không nắm được tương quan lực lượng, chúng ta sẽ rất khó có kế hoạch tác chiến tốt."
Âu Dương Thành liền đưa ra đáp án.
"Thành Vân Tụ diện tích không tính là lớn. Đô Đốc Thương Châu đặt phủ tại đây, nhiều lắm là nắm mười đến mười lăm vạn quân.
Chỗ này cách điểm đóng quân của Đô Đốc Hàn Châu cũng khá xa. Chi viện cũng phải đi ít nhất ba ngày đường mới tới nơi.
Để đưa quân an toàn thâm nhập để do thám, ta có cách. Nhưng mà Trọng Âm tướng quân phải giúp một chút."
Tề Hoành còn đang khó hiểu, Trọng Âm đã cười đáp lại.
"Quân sư cứ chỉ đạo! Ta sẽ cố hết sức!"
Tiểu Âu Dương cười híp mắt. Tề Hoành nhéo tai nhỏ của vị tiểu quân sư.
"Ngươi đừng có mà học đòi cái nết úp úp mở mở của mấy tên quân sư kia! Có gì mau nói!"
Tiểu Âu Dương gạt tay của Tề Hoành, cười phẩy quạt, trông có chút dáng vẻ ông cụ non.
"Tề tướng quân có lẽ không biết, Trọng tướng quân xuất thân từ một danh tộc Nhữ Cơ nhiều đời làm Tư tế, có thể dự đoán thời tiết, hô mưa gọi gió."
Tề Hoành mở to mắt nhìn hai người.
"Lợi hại vậy sao!"
Tiểu Âu Dương gật gật đầu, bắt đầu bày mưu tính kế.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phía bên thành Vân Tụ, tướng Lã Thượng và Cách Nhĩ Tân cũng đang bàn kế đối phó quân Đồng Tước.
"Theo như quân do thám báo cáo, doanh trại bên kia có mười lăm vạn quân. Chúng ta chỉ có mười một vạn, trước phải tìm cánh thủ".
Cách Nhĩ Tân liền đáp.
"Quân tiếp viện của Lã Oai tướng quân ba ngày nữa sẽ đến, chúng ta sẽ có thêm năm vạn quân, phải cầm chân được chúng trong khoản thời gian này. Đợi quân ta hợp lực, lập tức tiến công qua sông."
Bỗng nhiên, nghe lính gác hấp tấp xông vào báo.
"Tướng quân! Không hay rồi! Có mười thuyền chiến của địch đang băng qua sông, tiến công về hướng chúng ta!"
Cách Nhĩ Tân và Lã Thượng liền đứng lên, vội vàng lao ra cổng thành.
Mười thuyền lớn của quân Đồng Tước đang lấy tốc độ xé gió băng sang. Trên thuyền đen cả quân, ước tính phải cỡ năm vạn quân đang đến.
Cách Nhĩ Tân đổ mồ hôi lạnh.
"Sao thuyền của chúng đi nhanh quá vậy!"
Lã Thượng nhìn cờ hiệu bay trong gió.
"Mẹ kiếp! Đêm nay gió thổi ngược! Chúng nó mượn sức gió tiến công!
Nhanh! Đưa quân ứng chiến!"
Quân Sĩ Đạt lập tức huy động ba vạn quân tiễn và năm vạn thủy quân ra ứng chiến.
Đợi đến khi thuyền lớn tiến đến phạm vi công kích, Lã Thượng liền ra lệnh bắn tên.
Tức thì, một loạt tên được châm lửa, như một trận mưa rơi xuống thuyền quân Đồng Tước. Các thuyền liền bốc cháy một số nơi.
Cách Nhĩ Tân dẫn đầu thủy quân xông lên, đánh lên thuyền lớn của quân Đồng Tước.
Nhưng khi lên thuyền, Cách Nhĩ Tân cùng quân Sĩ Đạt chết sững.
Trên thuyền làm gì có bóng người nào! Tất cả chỉ là những hình nhân bằng rơm được làm ướt.
Cách Nhĩ Tân chạy về hướng đuôi thuyền, thấy Tề Hoành đang chỉ đạo tầm chục cái thuyền con rút về bờ bên kia.
Tề Hoành đứng trên đầu thuyền, cười lớn với hắn.
"Tưởng là ai! Hóa ra là người cũ!
Cách Nhĩ Tân! Đã nếm mùi thất bại một lần mà vẫn tự tin dẫn binh. Ông đây sẽ cho ngươi nếm mùi thất bại thêm lần nữa!
Lần tới gặp, ta nhất định sẽ đích thân tiễn ngươi đi gặp A Lý Bố và Mạch Bổn Lao!"
Cách Nhĩ Tân tức điên người, gào lên.
"Tề Hoành!!!"
Bất chợt, gió đổi hướng, mấy con thuyền liền trôi rất nhanh về hướng ngược lại.
Cách Nhĩ Tân thất kinh.
"Nhanh! Xuống thuyền! Bên kia có tập kích!"
Sự thật chứng minh Cách Nhĩ Tân nghĩ nhiều.
Âu Dương Thanh nhờ Trọng Âm đổi chiều gió mang thuyền về chỉ nhằm mục đích không cho quân Sĩ Đạt hưởng lợi thôi.
Hơn nữa, trên thuyền có nhiều tên như thế, quân ta lại tự dưng được một món hời.
Thuyền cập bến trở về, Trọng Âm liền dẫn binh cẩn trọng tra xét từng thuyền, sau đó nhanh chóng gỡ tên xuống, phát cho đại quân.
Về tới trướng, ba người liền lập đối sách.
Tề Hoành cởi bỏ giáp, cười đến đắc ý.
"Liên hoàn kế của tiểu Âu Dương thật là hay không có chỗ nào chê được!
Dùng thuyền chở người rơm, vừa thu hút sự chú ý của địch, làm cho địch phải ứng chiến, quân ta lại chẳng hao tổn lông tóc gì.
Sau đó, nhân lúc quân địch rối loạn, tập trung đối phó với quân ta, thuyền nhỏ chở quân do thám của ta thuận lợi thâm nhập, thuận lợi quay về."
Âu Dương Thành lập tức hỏi.
"Tướng quân, hiện tại địch có bao nhiêu quân?"
"Cao nhất là mười hai vạn."
Âu Dương Thành liền nói với Trọng Âm.
"Trọng tướng quân, chúng ta phải chọn một ngày gió thổi ngược để đại tấn công"
Trọng Âm và Tề Hoành liền thắc mắc.
Âu Dương Thành liền chậm rãi phân tích, tuy giọng điệu mang theo sự non nớt của thiếu niên, nhưng suy nghĩ lại vô cùng thấu đáo.
"Qua trận này, bọn chúng nhất định sẽ nhận ra yếu tố thời tiết sẽ đóng góp một phần quan trọng. Chúng nhất định sẽ tìm một tế tư hoặc ít nhất là một ngư dân giàu kinh nghiệm để tính cách phòng thủ, đợi quân viện trợ..."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hai ngày sau, đêm tối lộng gió, Tề Hoành một mình chỉ huy ba mươi thuyền chiến tiến công sang quân Sĩ Đạt.
Lã Thượng cười lớn.
"Cũng may chúng ta sớm có chuẩn bị!
Tề Hoành là đồ ngu! Chỉ chốc nữa đây gió sẽ đổi chiều, lúc đó hắn sẽ phải nếm trái đắng!"
Cách Nhĩ Tân lại có chút lo lắng.
"Chúng ta trước cứ đánh chặn, nhưng cũng cần phải cẩn thận.
Tề Hoành không phải người dễ chơi!"
Lã Thượng và Cách Nhĩ Tân cũng huy động ba mươi tàu chở thủy quân nghênh chiến.
Kẻ thù gặp nhau liền đỏ mắt.
Tề Hoành cười lớn.
"Cách Nhĩ Tân! Ngày tàn của ngươi đã đến!"
Cách Nhĩ Tân nghiến răng.
"Tề Hoành! Hôm nay ta sẽ liều chết để đấu với ngươi!"
Hai bên lao vào chiến đấu. Thuyền chiến của hai bên do bị tên lửa bắn trúng, cũng bắt đầu bốc cháy.
Chừng nửa khắc chung, gió đột ngột đổi chiều.
Hướng gió làm cho đám cháy nghiên về phía quân Đồng Tước, bên này nhanh chóng rơi vào rối loạn.
Lã Thượng cười đắc ý.
"Tề Hoành! Ngươi xem! Trời cũng giúp ta!"
Tề Hoành không nói gì, chỉ ra lệnh thu quân.
Cách Nhĩ Tân và Lã Thượng cũng không phải đèn đã cạn dầu, liền cho quân vây lại.
Nhất thời, có mười thuyền của quân Đồng Tước bị vây lại, không thể thoát ra.
Tề Hoành lui về phía đuôi thuyền, ném ra một cái pháo hiệu, sau đó nhìn Lã Thượng và Cách Nhĩ Tân, cười nhếch một bên.
"Trời giúp ai, còn chưa biết!"
Nói xong liền nhảy ùm xuống biển.
Lã Thượng và Cách Nhĩ Tân sắc mặt liền đại biến. Cách Nhĩ Tân hô lớn.
"Nhanh! Tản thuyền ra!!!"
Nhưng tất cả không còn kịp nữa.
Mười con thuyền chiến của Đồng Tước quân bị vây giữa tàu Sĩ Đạt lần lượt phát nổ, dầu loan khắp nơi, bốc cháy dữ dội.
Quân Sĩ Đạt còn đang kinh hoàng, thì phát hiện gió lại đổi chiều từ lúc nào.
Tức thì, trận cháy lớn lan ra khắp các thuyền của Sĩ Đạt.
Tề Hoành được vớt lên thuyền khác, lập tức chỉ đạo đại quân.
"Bắn tên!"
Quân Sĩ Đạt vừa bị cháy, vừa bị cung tên tấn công, lập tức ăn thiệt.
Cách Nhĩ Tân và Lã Thượng cắn răng chống trả, mắt thấy quân sắp vỡ trận, cả hai đều tính mấy vòng đến phương án bỏ chạy.
Ngay lúc đó, từ xa bỗng dương có mười thuyền chiến xông đến, bắn tên về phía quân Đồng Tước, giải vây cho Sĩ Đạt.
Lã Oai đứng trên đầu thuyền, hét to.
"Tề Hoành! Chớ có vội mừng!"
Tề Hoành nhìn đoàn quân đang tiến đến, không hề nao núng, cho quân tiếp tục tấn công nhánh quân của Cách Nhĩ Tân.
Cách Nhĩ Tân và Lã Thượng như người chết đuối vớ được cọc gỗ, âm thầm thở ra.
Nhưng mà, quân Sĩ Đạt còn chưa vui mừng được bao lâu, liền thấy phía bên trái của thuyền quân Lã Oai, mười lăm thuyền chiến do một tiểu cô nương dẫn đầu rẽ sóng băng lên.
"Quân Sĩ Đạt! Ngươi mới là người đừng vội mừng!
Phóng tên!!!"
Tiểu Âu Dương đã dự liệu tình huống xấu nhất, viện binh của Sĩ Đạt tới kịp.
Không hề gì! Chúng ta cũng có viện binh!
Cảnh Ý đánh chặn, dùng số lượng áp đảo quân chi viện của Lã Oai.
Lã Oai tức xanh cả mặt. Do thám báo Tề Hoành chỉ có mười lăm vạn quân, tại sao nửa đường lại xuất hiện thêm một Trình Giảo Kim thế này!
Hắn càng nghĩ càng tức, gươm trong tay sắc lạnh liên tục chém về phía Cảnh Ý.
Cảnh Ý chật vật chống trả. Dù gì Lã Oai cũng là một tướng quân nhiều năm kinh nghiệm chiến đấu, đánh tay đôi, Cảnh Ý liền không phải đối thủ.
Lúc hung hiểm, một mũi tên bay xẹt đến, cắm thẳng vào đầu Lã Oai.
Cảnh Ý giật mình quay lại đằng sau, thấy Tề Hoành cầm cung, cười với nàng.
(P/s: khúc này giống hồi đầu truyện, lúc Minh Châu với bốn nha hoàn lên kinh gặp thích khách, Tề Hoành cũng bắn một tên như vậy giúp bọn họ).
Lã Oai trợn trừng mắt, ngã xuống, chết ngay tại chỗ.
Một trận này là đến gần sáng, quân địch còn lại một số ít, tướng lĩnh đều đã chết, liền đầu hàng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trên bờ, Trọng Âm sắc mặt âm u, tiểu quân sư Âu Dương Thành cũng đi qua đi lại.
Theo tính toán của nó thì hẳn giờ này cũng phải xong rồi chứ! Sao còn chưa nghe động tĩnh gì!
Chỉ một lát sau, nghe quân canh gác mừng rỡ reo lên.
Một đoàn hai mươi thuyền chiến của quân Đồng Tước xuyên qua màn sương mù từ từ tiến lại. Đứng trên đầu thuyền là Tề Hoành và Cảnh Ý.
Cả hai người ướt như chuột, toàn thân dính đầy máu và tro than, nhìn chật vật không chịu nổi.
Nhưng mà, trên mặt Tề Hoành là một nụ cười rất lớn, rất đắc ý, có chút đáng ghét.
Cảnh Ý đứng bên cũng cười nhẹ nhàng, gật đầu với bọn họ.
Trọng Âm vui mừng gật đầu đáp lại, sau đó liền quay lại phó quân sĩ chuẩn bị cứu chữa người bị thương.
Tề Hoành xuống thuyền, đến trước mặt tiểu quân sư, đặt tay lên vai hắn, cười lớn.
"Giỏi lắm tiểu Âu Dương! Sau này cứ thế phát huy!"
Âu Dương Thành cắn chặt môi, rốt cuộc khóc ra.
Tề Hoành cười ha ha, vỗ bộp bộp mấy cái.
"Khóc cái gì! Đàn ông ai lại khóc!"
Tiểu Âu Dương quệt nước mắt, cố gắng cười, cao giọng hô.
"Chúc mừng Tề Tướng quân, Cảnh tướng quân thắng trận trở về!"
Sau đó, tiếng hô lần lượt vang lên trong doanh, không có hồi kết.
"Chúc mừng Tề Tướng quân, Cảnh tướng quân thắng trận trở về!