Thượng Quan Đình đang ngồi đọc báo cáo thì nghe Tôn Kỳ bẩm báo Dương Nhạc cầu kiến, liền mời vào.
Kẻ yếu vạn năm cầu kiến, chuyện lạ!
Dương Nhạc mở cửa, nhưng không bước vào, chỉ đứng đó, thong thả lên tiếng.
"Đình tiểu thư, có nhã hứng ra ngoài cùng tại hạ dạo một lát?"
Thượng Quan Đình nhướng mày nhìn hắn hồi lâu, rồi mới gật đầu đồng ý.
Phía sau Hà Tiên quán có một quả đồi nhỏ. Khắp ngọn đồi trồng đầy cây bách tùng cao lớn. Trên đỉnh đồi có một cái đình nghỉ mát. Lối đi lên được trải sỏi trắng. Khung cảnh màu sắc xanh trắng đan xen như tranh, rất đẹp.
Hai người yên lặng cùng nhau đi lên.
Thượng Quan Đình đi lên đến đình nhỏ thì thấy trên bàn đặt sẵn một bàn cờ và một bộ ấm trà. Dương đại nhân xem ra đã dụng tâm chuẩn bị đây!
Dương Nhạc ra dấu mời nàng ngồi xuống.
"Hôm nay sao có nhã hứng mời ta ra đây thế? Chỗ Bạch Cáp quân không có sự vụ à?"
Lúc này cũng sắp đến hoàng hôn. Tuy nắng còn vàng cả một góc trời, nhưng trên đồi lộng gió, không khiến cho người ta có cảm giác nóng bức.
Thượng Quan Đình nhìn người thư sinh trước mặt, thấy mặt trời khuất dần sau lưng hắn, vô tình làm cho xung quanh hắn có một vầng hào quang màu vàng cam ấm áp.
Dương Nhạc là một công tử văn nhược điển hình, dáng người cao gầy, thẳng tắp. Gương mặt rất tuấn tú, đặc biệt là đôi hàng mi rất dài, làm cho hắn có thêm một chút mỹ cảm yêu kiều của cô nương gia.
Cùng là văn sĩ, nhưng Nghiêm Cẩn có dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, tác phong lại toát ra vẻ giảo hoạt, mưu mô của một đại gian thần.
Đối ngược, Dung Nhạc có dáng vẻ thư sinh trói gà không chặt, và một loại khí chất ôn hòa, hiền lành, dễ bắt nạt.
Dương Nhạc cầm lấy dụng cụ bắt đầu pha trà. Động tác chậm rãi, ung dung, nhuần nhuyễn. Đôi bàn tay của rất đẹp, ngón tay trắng nõn, thon dài, cầm lấy ly sứ xanh ngọc, có chút cảnh đẹp ý vui.
Hắn thong thả pha trà xong, đưa ly trà cho nàng, rồi mới đáp.
"Chỗ Bạch Cáp quân vẫn đang rất thuận lợi, Công chúa không cần lo lắng.
Hôm nay hẹn Công chúa ra đây là có một số việc muốn thỉnh giáo.
Mời Công chúa dùng trà."
Thượng Quan Đình tiêu sái nhận lấy ly trà, uống một ngụm.
"Mời!"
Dương Nhạc nhìn cô nương trước mặt.
Xinh đẹp quyến rũ chẳng khác nào hồ ly, nhưng tính tình lại táo bạo, phóng khoáng, hành xử quyết đoán giống như một nam tử.
Hai thứ này, nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng cùng tồn tại trên người nàng, lại tạo nên một loại sức hút độc đáo, mãnh liệt.
Hắn hạ mắt, không tiếp tục nhìn nàng, nói tiếp.
"Hiện tại, kế hoạch của chúng ta đều đang từng bước được tiến hành thuận lợi. Sớm muộn gì Công chúa cũng sẽ gây dựng được một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ.
Tuy nhiên, để Công chúa có thể danh chính ngôn thuận đạt được kết quả cuối cùng, chúng ta còn cần thêm một cánh tay nữa."
Thượng Quan Đình nhìn ra xa, đáp.
"Ta biết.
Nếu ngươi đã nói đến đây rồi, chắc cũng đã có kế hoạch giúp ta thu phục mấy người đó rồi nhỉ?"
Dương Nhạc quét dọn bàn cờ lại một lần nữa, đưa hộp cờ đen cho nàng, rồi bưng lấy hộp cờ trắng.
"Hạ quan cũng chẳng thể nói là kế hoạch lớn lao gì, chỉ là một chút chiêu trò nho nhỏ, hy vọng có thể giúp được cho Công chúa."
Thượng Quan Đình nhặt lấy một quân cờ đen, bắt đầu hạ cờ.
"Danh sách các cựu thần, quý tộc có thể tin tưởng được ta đã soạn xong rồi, ngày mai sẽ đưa cho ngươi xử lý."
Dương Nhạc không nhanh không chậm hạ xuống một quân cờ trắng, trên mặt vẫn là thần sắc ung dung, không mừng không giận.
"Hạ quan e là một mình hạ quan sẽ không thể xử lý được.
Để nắm được cánh tay đắc lực này, Công chúa cần phải tự mình ra mặt, hạ quan chỉ có thể hỗ trợ chút ít."
Hai người, ngươi tới ta đi thêm một lúc, Thượng Quan Đình mới nói tiếp.
"Được thôi! Cứ làm theo lời của ngươi!"
Lại một hồi, Dương Nhạc tiếp tục.
"Công chúa, người hãy đưa cho ta một tâm phúc, để ta có thể đích thân truyền dạy cho hắn.
Sau này khi ta về Nam Quốc vẫn sẽ có người phò trợ người.
Việc quân đã có Cảnh Lan, Trọng Âm, Kính Thập Nhất. Việc lương - ngân đã có Cảnh Dĩ và Chu gia.
Còn lại, Công chúa chỉ thiếu một quân sư đáng tin cậy."
Thượng Quan Đình khẽ chau mày.
Quân trắng thủ quá vững, quân đen chưa tìm được nơi tấn công.
"Quả thật ta cũng khá đau đầu về chuyện này.
Trong số những người sắp tới ngươi sẽ gặp, có một công tử nhà Âu Dương Thái phó, tên là Âu Dương Thành. Ngươi nhìn người này giúp ta một chút xem sao."
Ván cờ đi vào hồi căng thẳng, hai bên đều suy nghĩ đắn đo một hồi lâu rồi mới hạ cờ.
"Dương Nhạc, ngươi biết không, ta thật sự rất ghen tị với Giang Nguyên Ngọc!
Tên đáng ghét đó, xung quanh tầng tầng lớp lớp nhân tài.
Tứ đại công thần thì cũng thôi đi! Ngay cả nghĩa muội của Quận chúa, rồi cả một văn quan yếu đuối như ngươi, cũng là những anh tài mà ta có cầu cũng không được.
Phải dùng ké người của người khác, bức bối chết ta!"
Trên gương mặt của Dương Nhạc lần đầu xuất hiện một nét cười rất nhẹ.
Đừng thấy hắn ôn hòa mà lầm. Dương Nhạc tuy có vẻ dễ chịu nhưng chưa bao giờ cười nói như Tề Hoành. Hành xử lúc nào cũng rất chừng mực, nghiêm túc.
"Công chúa. Thứ cho hạ thần cả gan.
Nếu tương lai ngài có thể tâm tưởng sự thành, thuận lợi đăng cơ, ngài muốn trở thành một hoàng đế như thế nào?"
Thượng Quan Đình hơi bất ngờ, nhíu mày rất chặt, nhìn thế cờ, hạ xuống một quân, rồi nói.
"Còn có thể thế nào? Ngươi đừng tưởng ta không biết gì.
Những người mà Nghiêm Cẩn cử sang đây không chỉ đơn giản là giúp ta.
Tên hồ ly đó, là đang thông qua hiệu quả làm việc của các người, chỉ dạy cho ta, và đào tạo ta trở thành một nữ đế hợp cách, để sau này dễ bề lôi kéo ta thành đồng minh Nam Quốc.
Đáng ghét là, ta lại không thể phủ nhận, nếu ta lên nắm quyền, kế hoạch xây dựng lại Nhữ Cơ, tám phần là sẽ theo lối mà hắn đã dệt sẵn.
Ngươi yên tâm, thứ mà Nghiêm đại quân sư của các ngươi tính toán, kết quả sẽ không sai lệch đi đâu được!"
Dương Nhạc nghe được đáp án của nàng, cũng không biểu lộ cảm xúc gì.
Đột nhiên, nghe thấy nàng hỏi ngược lại hắn.
"Dương Nhạc, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
Dương Nhạc rất nhanh đáp lại.
"Hạ quan năm nay hai mươi bốn."
Thượng Quan Đình cũng rất nhanh hỏi tiếp.
"Ở Nam Quốc đã có hôn phối chưa?"
Dương Nhạc không hiểu nàng sao tự nhiên lại hỏi đến vấn đề này, nhưng cũng thành thật đáp.
"Hạ quan chưa có hôn phối".
Thượng Quan Đình nở một nụ cười rất gian manh.
"Để ta giới thiệu cho ngươi một đối tượng qua lại nhé.
Người này ngươi gặp rồi, hơn ngươi bốn tuổi, nhưng rất xinh đẹp. Không được nhã nhặn tri thức, nhưng cũng tính là thông minh lanh lợi."
Dương Nhạc càng nghe càng thấy kỳ quái.
"Thứ cho hạ quan nông cạn. Hạ quan không nhớ là đã từng gặp qua người nào như vậy."
Thượng Quan Đình hạ cờ, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người đối diện.
"Ta không phải là người sao?"
Dương Nhạc run tay, quân cờ rớt xuống một vị trí không được tính trước.
Thượng Quan Đình cười lớn. Dương Nhạc rất bất đắc dĩ lắc đầu.
"Hạ quan thua.
Công chúa, người không nên vì thắng một bàn cờ mà đem chuyện này ra đùa chứ."
Thượng Quan Đình thu liễm lại bớt, nhưng vẫn cười nhìn hắn.
"Ai nói với ngươi là ta nói đùa để phá cờ của ngươi?
Ta là đang chính thức hỏi ý ngươi đó!
Dương Nhạc, chàng suy nghĩ cho kỹ lời ta nói hôm nay. Kế hoạch kết thúc, ta sẽ đến tìm chàng nhận đáp án."
Nói xong liền đứng lên, tiêu sái rời đi.
Dương Nhạc nhìn bàn cờ, bất động hồi lâu. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy tai hắn đỏ bừng như ai đốt.
Hắn rất nhanh liền thu thập tâm tình, dọn dẹp đi xuống.
Không ngờ, trên đường đi xuống bắt gặp Thượng Quan Đình đang trò chuyện với Cảnh Lan.
Không biết Cảnh Lan nói gì với nàng, chỉ thấy Thượng Quan Đình cười lớn một cái, đưa tay lên đấm vào vai hắn.
Dương Nhạc tự dưng cảm giác tâm trạng đang tốt đẹp của hắn tiêu mất hết, có một cỗ khó chịu len lỏi vào trong.
Thượng Quan Đình đang nói chuyện thì xoay lại, thấy Dương Nhạc đang đứng từ xa nhìn bọn họ.
Nàng tinh nghịch nháy mắt với hắn một cái, rồi vượt qua Cảnh Lan đi xuống.
Đón được cái nháy mắt của nàng, tâm tình đang rơi vào đáy cốc của Dương Nhạc lại chầm chậm bay lên.
Cảnh Lan cũng nhìn thấy Dương Nhạc, hiểu lầm là hắn đang nhìn mình không chớp mắt, sau đó lại còn hơi mỉm cười, tức thì nổi da gà toàn thân.
Gì vậy? Dương Nhạc cười?
Còn cười dịu dàng như vậy với hắn! Đây là ý gì? Coi trọng hắn sao?
Đáng sợ quá!
Hắn vội vàng xoay người đuổi theo Thượng Quan Đình.
"Công chúa! Đợi thần!"