Tĩnh Thu trở về phòng, yên lặng nằm xuống như người mất hồn.
Người kia, hắn nói hắn thích nàng.
Hắn nói, hắn muốn lập nàng làm Hoàng tử phi của hắn.
Tĩnh Thu vô cùng bối rối.
Trước giờ nàng chưa bao giờ có ý tưởng sẽ rời xa Minh Châu. Nàng chỉ ước có thể cả đời hầu hạ Quận chúa nhà nàng, và chung sống vui vẻ với các tỉ muội nhà nàng.
Nếu phải rời xa nơi này, nàng phải sống thế nào?
Càng nghĩ nàng càng thấy sợ hãi, nàng định sẽ từ chối người kia.
Nhưng mà...
Tứ hoàng tử của Sĩ Đạt quốc này, hắn cũng là người đáng thương.
Hắn nói cũng có phần đúng. Trước giờ hắn đều nói rõ với nàng, chỉ có chuyện thân thế là chưa cho nàng biết.
Tính ra, hắn cũng không phải lừa gạt gì nàng.
Vậy, nàng sẽ vì hắn mà rời xa Minh Châu, rời khỏi Phủ Quận chúa sao?
Không thể nào!
Tĩnh Thu cố gắng không suy nghĩ nữa. Nàng cũng âm thầm giấu chuyện này vào trong lòng, định bụng hai ngày sau sẽ từ chối người kia rồi kết thúc mọi thứ trong yên lặng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mạch Đan Hy trở về dịch quán, lại thấy Hề Lôi như âm hồn bất tán đang ngồi đợi sẵn.
"Tứ hoàng tử, thư cầu hôn đã bị trả về.
Hoàng đế từ chối nghị hôn. Nghe nói Dư Quý Quận chúa đã được Tiên đế Nam Quốc tứ hôn cho Nghiêm thượng thư từ trước."
Mạch Đan Hy thấy chẳng sao cả. Hắn đã biết trước kết quả này.
Trừ phi hoàng đế Nam Quốc hiện tại bị điên mới đồng ý gả Dư Quý Quận chúa sang nước khác.
Nếu là hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy. À không, hắn còn phải lập nàng làm phi để giữ bên mình mới phải!
Một cái cây rụng tiền như thế, chỉ có giữ bên người mới an tâm.
Hề Lôi thấy Mạch Đan Hy không lên tiếng, tiếp tục nói.
"Ta đã suy nghĩ kỹ rồi. Nếu không giành được Dư Quý quận chúa, chúng ta sẽ cướp lấy một người nắm vai trò quan trọng không kém.
Ta đã viết thư báo về với Hoàng thượng của chúng ta, sẽ gửi thư cầu hôn đến Hoàng đế Nam Quốc, chỉ hôn Xuân Hạnh cho ngài."
Mạch Đan Hy nhíu chặt chân mày.
"Ai cho phép ngươi tự ý quyết định chuyện hôn sự của ta?"
Hề Lôi cười một tiếng đầy mỉa mai.
"Mạch Đan Hy!
Ta gọi ngài một tiếng Tứ hoàng tử, không có nghĩa là ngài trở thành một vị hoàng tử thật sự mà ta phải nghe lời!
Ngài nên nhớ ý chỉ của hoàng thượng, nên nhớ mục đích ban đầu khi chúng ta tới đây!
Xuân Hạnh là một trong những cánh tay đắc lực nhất của Dư Quý Quận chúa, chưa kể, bí ẩn về Hắc Giáp quân của Nam Quốc cũng có thể nằm trên người nàng.
Đợi hoàng thượng trả lời thư của ta, chúng ta cứ theo đó mà thực hiện."
Mạch Đan Hy siết chặt hai tay, không lên tiếng.
Hề Lôi lại bồi thêm một câu.
"Tứ hoàng tử! Ngài quên mất sư phụ của ngài đã chết như thế nào trên chiến trường hay sao?
A Lý Bố tướng quân một đời kiêu dũng thiện chiến đã bị bọn chúng tính kế tử trận như thế nào, ngài quên rồi sao?"
Mạch Đan Hy chôn chân tại chỗ.
Hồi lâu, hắn mở cửa phòng, ý muốn tiễn khách.
"Cứ làm theo lời thừa tướng!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngạc Điền giật mình tỉnh lại, vội nhìn xung quanh.
Đây là đâu?
Hắn đang nằm trên một chiếc giường đơn, một gian phòng rất bình thường, bên ngoài phòng cũng vô cùng yên tĩnh.
Hắn vừa ngồi dậy, thì có người đẩy cửa bước vào.
Một cô nương mảnh khảnh cao ráo, mặt mũi lạnh lùng, tay cầm thương, nhìn hắn với vẻ mặt không cảm xúc.
Hắn biết người này - một trong tứ đại cô nương của Phủ Quận chúa - Yến Mộc Đông.
Nàng chỉ nhìn hắn một cái rồi đóng cửa đi ra.
Là ý gì?
Hắn cố nhớ lại mọi chuyện.
Hắn đang đột nhập vào trong cung, thấy bọn người Hoàng đế Nam Quốc đang đi về hướng một cung điện, hắn lập tức đi theo.
Đang định nghe ngóng tình hình thì chợt hắn cảm thấy đau rát trong ổ bụng, liền rời đi tìm chỗ trốn.
Xui xẻo thế nào lại đụng phải Yến Hạ Quả.
Đôi mắt hắn trở nên sắc bén, nàng ta vậy mà biết võ công!
Chưa kịp định thần, cánh cửa lại mở ra.
Lần này người đến còn có thêm Minh Châu và Xuân Hạnh.
Hắn muốn xuống giường, nhưng cảm giác đau rát ở ổ bụng như có hàng ngàn con côn trùng đang gặm cắn bên trong liền xuất hiện trở lại.
Minh Châu vẫn thái độ bình thản, nàng kéo ghé ngồi xuống, rồi gật đầu với hắn.
"Ngũ hoàng tử mạnh khỏe!"
Hắn đã đau đến túa mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố gắng duy trì thanh tỉnh, không nhanh không chậm đáp.
"Ta đã rơi vào tay Quận chúa, người cần gì phải giả vờ hữu lễ với ta nữa!
Muốn chém muốn giết, tùy Quận chúa!"
Minh Châu không đáp, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.
Xuân Hạnh là người đầu tiên phát hiện hắn có chỗ không đúng.
Nàng đưa mắt nhìn Minh Châu.
Minh Châu thấy Xuân Hạnh nhìn mình, lại nhìn Ngũ hoàng tử Chiêm Du, cũng nhận ra điểm dị thường, gật đầu với Xuân Hạnh một cái.
Xuân Hạnh đánh mắt với Mộc Đông, cả hai cùng tiến lên.
Ngạc Điền thấy mấy cô nương gia chỉ yên lặng nhìn hắn, rồi lại đưa mắt nhìn nhau, không nói một lời nào, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Chợt thấy Mộc Đông và Xuân Hạnh bước đến.
Xuân Hạnh nhìn hắn cười đến dịu dàng.
"Ngũ hoàng tử, đắc tội!"
Tứ thì, Mộc Đông liền giơ tay chế trụ hắn.
Nhưng, tiếp đó lại thấy Xuân Hạnh cầm lấy cổ tay hắn bắt mạch.
Hắn chỉ hơi bất ngờ, nhưng không vùng vẫy.
Cơn đau dữ dội kéo đến làm hắn không thể tiếp tục suy nghĩ thêm.
Xuân Hạnh bắt mạch cho hắn một chút, liền xoay người báo với Minh Châu.
"Quận chúa! Là kỳ độc của Chiêm Du - Bách trùng tam thập độc"
Minh Châu hỏi lại.
"Có cứu được không?"
Xuân Hạnh để tay hắn xuống, ung dung cười.
"Tuy có hơi phức tạp, nhưng có thể cứu."
Nói đoạn, nàng đi ra ngoài, chỉ một lát đã trở lại, tay cầm theo một cái lọ nhỏ.
Lúc này Ngạc Điền đã lả đi, Xuân Hạnh liền nhét cho hắn một viên thuốc.
Thuốc vừa nuốt xuống một chút, cơn đau liền từ từ lui đi.
Xuân Hạnh thấy biểu hiện của hắn, ra hiệu cho Mộc Đông buông hắn ra, rồi cùng quay lại đứng phía sau Minh Châu.
Qua một chung trà, Ngạc Điền đã tỉnh táo trở lại, liền nhìn Minh Châu bằng đôi mắt khó hiểu.
Người lên tiếng lại là Xuân Hạnh.
"Ngũ hoàng tử, ngài trúng độc.
Bách trùng tam thập độc - người trúng độc cứ mỗi hai canh giờ sẽ có cảm giác đau rát như bị hàng ngàn con côn trùng gặm cắn bên trong. Ban đầu cơn đau sẽ xuất hiện từ ổ bụng, sau đó từ từ lan rộng ra toàn bộ cơ thể.
Đến ngày thứ ba mươi chắc chắn sẽ bỏ mạng.
Đây là kì độc của Chiêm Du, ta nghĩ ngài chắc là phải biết nhiều hơn ta."
Hắn kinh ngạc nhìn nàng một cái, rồi bật cười, tâm thế hòa hoãn hơn, nói với Minh Châu.
"Người của Quận chúa, quả nhiên đều là kỳ tài."
Minh Châu mỉm cười.
"Ngũ hoàng tử quá khen!
Ta sẽ không vòng vo thêm nữa.
Ngũ hoàng tử Chiêm Du, ngươi không ở dịch quán, lại cải trang thành thích khách đột nhập vào hoàng cung Nam Quốc, ngươi có mục đích gì?"
Ngạc Điền nhìn nàng, rồi lại nhìn ra hướng cửa sổ, im lặng.
Minh Châu cũng không hối thúc hắn, bình tĩnh uống trà.
Chừng một khắc chung, Hạ Quả gõ cửa bước vào.
"Quận chúa! Nghiêm đại nhân đến!"
Minh Châu gật đầu.
"Em mời Nghiêm Cẩn vào đây.
Xuân Hạnh em về nghiên cứu thêm thuốc giải độc nhé!"
Xuân Hạnh tuân lệnh lui ra.
Nghiêm Cẩn và Hạ Quả bước vào phòng. Nghiêm Cẩn bước đến kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Minh Châu.
Hạ Quả theo sau, nhìn Ngạc Điền một cái, lên tiếng.
"Người sắp chết! Ngươi tỉnh rồi à?"
Ngạc Điền kinh dị nhìn nàng một cái. Minh Châu bật cười.
"Cái gì mà người sắp chết! Em không nhận ra hắn sao?"
Hạ Quả rất bức xúc.
"Tất nhiên là em nhận ra hắn rồi! Hắn là Ngũ hoàng tử của Chiêm Du nè! Cái tên có vẻ ốm yếu bệnh tật lúc nào cũng trông như sắp chết đến nơi ấy!
Nhưng mà hôm qua hắn kề dao vào cổ em, còn uy hiếp em!
May là Hạ Quả ta võ công cao cường, nếu không đã bị hắn thủ tiêu rồi!"
Mí mắt của Ngạc Điền giật giật, hắn muốn thủ tiêu nàng lúc nào?
Nghiêm Cẩn bây giờ mới lên tiếng.
"Ngũ hoàng tử.
Ta biết ngươi là người làm đại sự.
Ngươi, nghĩ thế nào về việc hợp tác với Nam Quốc bọn ta?"
Ngạc Điền bật cười, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt.
"Nghiêm đại nhân! Ngươi đánh giá ta quá cao rồi!
Ta đây chỉ là một hoàng tử không có thực quyền, quanh năm bệnh tật quấn thân.
Chiêm Du quốc bây giờ thì chẳng khác gì thuộc địa của Sĩ Đạt.
Ta chẳng có gì cần để hợp tác với các ngươi hết!"
Nghiêm Cẩn cũng không hề tỏ thái độ, chỉ bình tĩnh nói tiếp.
"Thục Dung đại phi của Chiêm Du quốc bị định tội hành thích Thái tử, đang chịu phạt canh giữ hoàng lăng.
Ngạc Thụy công chúa của quý quốc gả sang Sĩ Đạt, ngày ngày trải qua nghe nói cũng không an ổn.
Hoàng thượng Chiêm Du tuổi cao, ham mê tửu sắc. Tất cả thực quyền đều nằm trong tay Thái tử Ngạc Chuẩn.
Ngoài ra, người còn có tám huynh đệ cùng cha khác mẹ khác, lúc nào cũng lăm le tranh giành ngai vị như rắn rình mồi. Người nào cũng thủ đoạn khôn lường, ra tay tàn nhẫn.
Ngũ hoàng tử, thông tin của ta, có chỗ nào sai sót không?"