Sau khi nghe xong, Xuân Hạnh suy nghĩ một hồi, rồi đáp.

"Ta đã nghe xong ý tưởng của hai vị.

Ta sẽ góp ý thẳng.

Qua cách Đan công tử trò chuyện với ta, cộng với tài nguyên mà công tử đã báo, ta thấy công tử hoàn toàn có thể tự đứng ra thành lập một trang viên độc lập..."

Xuân Hạnh chỉ ra rất rõ lợi thế dựa trên những gì hắn đã nói; đồng thời chỉ ra các hạn chế và bất lợi về mặt truân chuyển hàng hóa, quản lý,...

Hề Lôi ban đầu còn không để Xuân Hạnh vào mắt, cho rằng Xuân Hạnh chỉ là một cái gối thêu hoa, hiện tại phải ghé mắt nhìn nàng mấy lần.

Mạch Đan Hy vẫn bình tĩnh lắng nghe, trong ánh mắt lại toát lên vẻ tán thưởng.

Đại quản sự của Khánh Niên Trang, quả nhiên không hề đơn giản.

Nói đoạn, Xuân Hạnh ngừng một chút, gọi tiểu nhị vào, nói nhỏ gì đó với hắn.

Chỉ thấy tiểu nhị vâng một tiếng rồi lui ra, sau đó ngay lập tức trở lại, trên tay nhiều thêm một quyển sổ.

Xuân Hạnh mở quyển sổ ra, kiểm tra lại một chút rồi đưa cho Mạch Đan Hy.

"Đan công tử, đây là bản kế hoạch kinh thương mà năm xưa Quận chúa nhà ta đã soạn ra để thành lập nên Khánh Niên Trang. 

Công tử cứ mang về đọc kỹ. Nếu có chỗ nào chưa rõ, hoặc cần trợ giúp cứ đến Khánh Niên trang gặp Đại quản sự, bọn ta sẽ giúp hết sức trong khả năng."

Lúc này cả hai thật sự giật mình nhìn Xuân Hạnh.

Dễ dàng như vậy sao?

Xuân Hạnh đọc được sự ngạc nhiên lẫn ngờ vực trong mắt hai người, tiếp tục ung dung cười nói.

"Nhị vị không phải thương nhân đầu tiên đến, tất nhiên không phải là thương nhân đầu tiên bọn ta hỗ trợ. Phần kế hoạch này bổn trang đã trợ giúp cho không ít thương nhân ở tứ phủ, nhị vị không cần ngạc nhiên.

Quận chúa của chúng ta nói, miễn là người muốn làm ăn chân chính, Khánh Niên trang sẽ hỗ trợ hết mình, không giấu giếm điều gì.

Chư vị không cần ngại. Biết đâu sau này còn có chỗ cần chư vị trợ giúp!"

Lúc này Mạch Đan Hy mới phát hiện ra chỗ không đúng.

"Cô nương nói là, Quận chúa?"

Xuân Hạnh cười cười gật đầu.

"Không sai! 

Lẽ nào, chư vị không biết, trang chủ của bọn ta chính là Dư Quý quận chúa?"

Mạch Đan Hy và Hề Lôi đưa mắt nhìn nhau.

Xuân Hạnh ban đầu còn có chút nghi ngờ, hiện tại có thể khẳng định chắc chắn, hai người này không phải người Nam Quốc.

Trò chuyện khách sáo thêm một hồi, hai người tìm lý do rời đi.

Đợi hai người ra khỏi phòng bao, Xuân Hạnh gọi một gia đinh đến, dặn dò.

"Ngươi theo dõi hai người đó, xem bọn họ đi đâu.

Có gì bất thường thì nhanh chóng báo lại với ta."

Mạch Đan Hy và Hề Lôi không trở về lập tức, mà dạo một vòng Khánh Niên trang.

Vòng vèo một hồi, hai người đi sâu vào trong viện lúc nào không hay. 

Vừa đến sân một viện nhỏ, thấy cổng vào khắc một chữ "Tĩnh", liền có người lên tiếng.

"Các ngươi tìm ai?"

Mạch Đan Hy nương theo tiếng hỏi xoay lại, nhìn thấy một cô nương đang từ từ tiến đến.

Tiểu cô nương ước chừng mười bảy, mười tám. Nàng vận một bộ y phục trắng thêu hoa lan tím, bên ngoài khoác thêm một lớp sa mỏng màu tím nhạt. Đầu tóc vấn cao, cài trâm hoa lan. 

Điều làm cho Mạch Đan Hy vô cùng ấn tượng là khí chất của nàng.

Từ lúc đến Nam Quốc, hắn chỉ gặp qua hai vị cô nương làm hắn phải ấn tượng sâu sắc ngay từ lần gặp đầu tiên.

Người đầu tiên chính là Xuân Hạnh hắn gặp lúc nãy. 

Xuân Hạnh là kiểu xinh đẹp rực rỡ gây chấn động thị giác, là kiểu mĩ nhân cổ điển điển hình, trong nét dịu dàng mang theo một chút cứng cỏi toát ra từ trong xương cốt.

Cô nương này chính là người thứ hai.

Đối lập với Xuân Hạnh, tiểu cô nương này là kiểu xinh đẹp nội liễm. Vẻ đẹp của nàng chậm rãi thu hút người nhìn. Nàng mang một loại khí chất nhã nhặn thanh tao, lại còn có một chút trong trẻo tự nhiên. Tổng kết lại chính là hai từ, dễ chịu.

Lúc này, trên gương mặt thanh tú của nàng đang hiện rõ vẻ nghi hoặc.

Tĩnh Thu chầm chậm bước tới, đứng trước mặt hai người, lần nữa lên tiếng.

"Các người tìm ai?"

Mạch Đan Hy liền mỉm cười, chắp tay chào nàng.

"Chào cô nương.

Bọn ta là khách đến trang, lần đầu tham quan đi lạc đến đây lúc nào không hay. Nếu có chỗ nào mạo phạm mong cô nương thứ lỗi."

Tĩnh Thu thấy hai người ăn vận chỉnh tề, lại không có ác ý, liền chào lại.

"Chào nhị vị!

Nếu hai vị tham quan, để ta gọi gia đinh dẫn đường cho hai vị.

Bên trong này là phòng sổ sách của trang chúng ta, không thể đi vào."

Mạch Đan Hy đảo mắt một cái, đáp lại.

"Tại hạ thất lễ!

Nếu cô nương là người của Khánh Niên Trang, chi bằng, làm phiền cô nương dẫn ta đi tham quan một vòng, không biết có tiện không?"

Tĩnh Thu nhìn hai người một lần nữa, chợt thấy trên tay vị công tử này cầm bản Kế hoạch kinh thương, liền biết là thương nhân đến học hỏi kinh doanh.

Nàng liền gật đầu, đáp.

"Được, ta dẫn các người đi xem một vòng. Có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi ta."

Mạch Đan Hy tươi cười xán lạn, sau đó quay đầu nói với Hề Lôi.

"Ngươi quay về trước. Ta đi tham quan một vòng rồi sẽ vê sau."

Hề Lôi nhìn hắn một cái, hơi gật đầu rồi rời khỏi.

Mạch Đan Hy ra dấu mời, Tĩnh Thu gật đầu dẫn đường.

"Không biết cô nương xưng hô thế nào?"

Tĩnh Thu không nhìn hắn, nàng tranh thủ quan sát người làm trong trang, qua loa đáp lời.

"Ta tên là Tĩnh Thu. Công tử có thể gọi trực tiếp tên ta cũng được."

Mạch Đan Hy tự nhận bản thân cũng đứng vào hàng mỹ nam của Sĩ Đạt, nhưng hết lần này đến lần khác, các cô nương ở cái trang viên này nhìn hắn, trong mắt chẳng có chút ý tứ nào, làm cho hắn có chút đả kích trong lòng.

"Ta họ Đan. 

Không biết, Tĩnh Thu cô nương làm việc ở trang được bao lâu rồi?"

Tĩnh Thu vẫn tiếp tục đều bước. Ý của nàng là, để hắn tự nhìn, chỗ nào không hiểu thì hỏi.

"Ta ở đây từ lúc thành lập trang, tương đối hiểu rõ các hoạt động của trang. 

Đan công tử cứ tự nhiên tham quan. Chỗ nào không rõ hoặc nghi vấn cứ hỏi."

Nói xong, cũng giữ yên lặng, cứ vậy dẫn hắn đi, không hề có ý tứ trò chuyện.

Mạch Đan Hy đi song song với nàng, thỉnh thoảng nhìn sang. Càng nhìn càng có cảm giác yêu thích tiểu cô nương này.

Bất chợt, có gia đinh đi tới, nhìn thấy Tĩnh Thu, hành lễ một tiếng.

"Tĩnh Thu tiểu thư mạnh khỏe!"

Tĩnh Thu gật đầu, mỉm cười xem như đáp lại. 

Gia đinh hành lễ với Tĩnh Thu xong, cũng gật đầu xem như chào hỏi với Mạch Đan Hy, sau đó không nhiều lời, tự nhiên đi thẳng.

Thỉnh thoảng trên đường tham quan sẽ gặp tì nữ và gia đinh hành lễ như thế.

Mạch Đan Hy liền biết, cô nương này, thân phận không nhỏ.

"Thì ra Tĩnh Thu cô nương là nhân vật lớn ở trang. Thất lễ! Thất lễ!"

Tĩnh Thu cũng không để ý, bình thản trả lời.

"Ta là một trong tứ đại quản sự ở đây. 

Tham quan đến đây là xong rồi. Ta không thể dắt ngươi qua Nhã viên, vì bên đó là khu vực dành riêng cho khách nữ.

Nếu ngươi muốn học hỏi thì dẫn một nữ chưởng sự đến đây, ta sẽ cho người dẫn nàng đi nhìn."

Mạch Đan Hy lần đầu trải nghiệm cảm giác thất bại sâu sắc.

Tiểu cô nương này, trông thì có vẻ dễ chịu, thực chất lại thật khó tiếp cận a!

"Cô nương đã tốn công dẫn tại hạ đi tham quan một vòng, tại hạ không có gì báo đáp, không biết có thể mời cô nương dùng bữa xem như đa tạ, có được không?"

Tiểu Tĩnh Thu bây giờ mới nhìn kỹ lại người này.

Người này, vừa nhìn đã biết không phải người Nam Quốc.

Hắn cao lớn như Hoắc tướng quân, mũi cao, mày rậm, da ngâm, có thể đoán là người thường xuyên sống ở bên ngoài.

Tĩnh Thu từ lúc làm ở trang, gặp không ít người cố tình tiếp cận nàng, cũng đã có không ít kinh nghiệm xử lý.

Tuy nhiên, người này cũng không tính là sỗ sàng. Thái độ nói chuyện với nàng cũng có chút phong phạm của thế gia công tử. 

Vậy nên, nàng cũng không muốn là đối phương quá mất mặt.

"Đa tạ công tử có nhã ý.

Nhưng mà, ta bộn bề công sự, thật sự không thể nhận lời.

Khi khác, ta sẽ phụng bồi. Thật sự xin lỗi công tử."

Mạch Đan Hy cũng đã có chuẩn bị tâm lý nghe nàng từ chối. Nghe nàng nói xong, cũng chẳng hề nao núng, liền cười hỏi tiếp.

"Vậy, cô nương có thể sắp xếp cho ta chút thời gian vào ngày mai được không?

Bản thân ta đến đây, cũng không có nhiều công vụ, thời gian tương đối rảnh rỗi.

Chỉ cần cô nương có thời gian, ta nguyện ý sắp xếp phụng bồi".

Ngừng một chút, nhìn vào bản kế hoạch trong tay, lại nói thêm.

"Ta sẽ về, đọc kỹ bản kế hoạch này và ghi chú lại tất cả những thắc mắc của ta, sẵn tiện nhờ cô nương giải đáp."

Tĩnh Thu hơi chau mày.

Vừa mới đánh giá hắn là người lịch sự, sao lại thành ra người không hiểu ý thế này?

Nhưng mà, Quận chúa có dạy, phàm là thương nhân ham học hỏi, cần giúp đỡ, chúng ta nên giúp hết sức.

Nàng hơi do dự, cuối cùng gật đầu.

"Trưa mai ngươi hãy chuẩn bị các câu hỏi cần giải đáp đến gặp ta. Ta sẽ giúp đỡ hết khả năng."

Mạch Đan Hy thấy nàng đồng ý thì vô cùng vui vẻ trong lòng, mặt lại dày thêm một chút, tiếp tục hỏi.

"Nhưng mà, nếu ngày mai ta đến đây không thể liên lạc với cô nương thì biết làm sao?

Cô nương cũng thấy đó, ta là người ngoại quốc, thật sự rất khó cho ta."

Tĩnh Thu lấy trong tay áo ra một cái bái thiếp màu tím, bên trên có con dấu và tên Khánh Niên Trang đưa cho hắn. Đây là bái thiếp chuyên dụng của nàng thường dùng để mời chưởng sự và đối tác khi cần làm việc.

"Khi ngươi đến chỉ cần đưa cái này cho gia đinh. Bọn họ sẽ tự biết sắp xếp."

Mạch Đan Hy đạt được mục đích, cũng không làm phiền nàng thêm, cáo từ ra về.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play