Minh Châu lờ mờ đoán được, Hoắc lão thái quân đã biết chuyện Hoắc Dương có tình cảm với nàng.

Chỉ là, không biết lão Thái quân đã biết được đến đâu.

Nàng lại mỉm cười, cẩn thận đáp lại.

"Hoắc tướng quân anh dũng thiện chiến, là rường cột của nước nhà, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô nương yêu mến.

Thời gian qua, tuy là có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng mà hiện tại mọi thứ đã ổn. Vãn bối tin rằng tướng quân sẽ sớm tìm được ý trung nhân của mình."

Hoắc lão thái quân uống một ngụm trà, rồi lại thở dài.

"Ta nào mong ước gì nhiều, chỉ mong Hoắc Dương có thể tìm được một cô nương xinh đẹp, hiền lành, điềm đạm, đoan trang, ra dáng một đương gia chủ mẫu, để có thể cáng đáng cái phủ này.

Xung quanh nó bây giờ, toàn là oanh oanh yến yến, sĩ nông công thương hỗn loạn cả lên, lão thật sự rất lo lắng, sợ nó chọn sai người!"

Bây giờ thì Minh Châu đã có thể khẳng định, Hoắc Dương chưa nói cho Hoắc lão thái quân biết nàng đã từ chối hắn.

Xuân Hạnh hơi động con ngươi.

Hoắc lão thái quân đây là đang chê bai Quận chúa!

Hoắc tướng quân có tốt đến đâu, cũng chưa chắc có thể xứng với Quận chúa nhà nàng!

Vậy mà, lão thái quân lại ở đây chỉ cây dâu mắng cây hòe!

Thật đáng giận!

Minh Châu thầm suy tính một lúc, cuối cùng, quyết định thẳng thắng.

"Thưa lão thái quân, vãn bối có mấy lời, xin được phép nói riêng với lão thái quân."

Hoắc lão thái quân ngưng động tác một chút, rồi bình tĩnh cho người hầu lui ra hết, chỉ giữ lại mình nhũ mẫu.

Lúc này Minh Châu mới nói tiếp.

"Lão thái quân, vãn bối biết người đang hiểu lầm mối quan hệ của vãn bối và Hoắc tướng quân.

Vãn bối có thể lấy danh dự của Phủ Quận chúa ra bảo đảm, vãn bối và Hoắc tướng quân chỉ là bằng hữu, hoàn toàn trong sạch, không có chút tư tình riêng nào!"

Hoắc lão thái quân và nhũ mẫu giật mình.

Không ngờ Minh Châu lại thẳng thắng nói hết ra như thế!

Nhất thời lão cũng không biết phản ứng thế nào, chỉ nghe Minh Châu nói tiếp.

"Lão thái quân, Yến gia của vãn bối, có một tổ huấn quy định việc kết hôn của con cháu đời sau.

Đối tượng kết hôn của con cháu Yến gia tuyệt đối không được thuộc ba đối tượng sau:

Thứ nhất là hoàng thân quốc thích.

Thứ hai là nhà công huân – quý tộc lâu đời.

Thứ ba là các gia tộc nắm binh quyền.

Đây là tổ huấn truyền xuống, vãn bối tuyệt đối sẽ không làm sai.

Cho nên, dù thế nào thì cũng mong lão Thái quân yên tâm ạ."

Hoắc Dương, Tề Hoành và Nghiêm Cẩn vừa bước vào sảnh, kịp nghe thấy mấy câu này của Minh Châu.

Tức thời cả ba đứng hình nhìn nàng.

Minh Châu nhìn thấy ba người đi đến, cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ mỉm cười gật đầu sau đó nói cáo từ với Hoắc lão thái quân.

"Thời gian đã không còn sớm, vãn bối xin phép cáo từ!

Lần khác vãn bối sẽ qua thăm hỏi lão thái quân, cùng lão thái quân nói chuyện nhiều hơn."

Lão thái quân lập tức bối rối, chỉ nhỏ tiếng gọi nhũ mẫu tiễn Quận chúa ra cổng, nhưng bị Hoắc Dương cản lại.

"Minh Châu! Ta tiễn muội về!"

Minh Châu không nhìn Hoắc Dương, chỉ gật đầu đi thẳng. Hoắc Dương vội vã đuổi theo sau.

Tề Hoành cười cười nghiền ngẫm, còn Nghiêm Cẩn vẫn thản nhiên như không có việc gì.

Xuân Hạnh bước đến hỏi.

"Hai vị đại nhân, hôm nay có ghé Phủ Quận chúa không ạ?"

Tề Hoành vừa rồi còn ra vẻ hóng hớt, lập tức cứng người. Hắn thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Xuân Hạnh.

Nghiêm Cẩn liếc Tề Hoành, rồi trả lời Xuân Hạnh.

"Không, hôm nay bọn ta còn có việc, muội theo Quận chúa về phủ đi! Ngày mai gặp lại!"

Xuân Hạnh cúi người thi lễ rồi đi thẳng ra ngoài.

Hoắc Dương đuổi theo Minh Châu một đường, vẫn không biết mở miệng thế nào.

Mắt đã thấy cổng, Minh Châu dừng lại, quay sang nói với Hoắc Dương.

"Huynh không cần giải thích gì thêm đâu, ta hiểu. Ta không trách huynh.

Mọi chuyện đến đây xem như đã xong. Sau này chắc là sẽ không có chuyện gì khác xảy ra nữa đâu.

Huynh đừng lo lắng!"

Hoắc Dương chau mày.

Sao bây giờ lại thành ra nàng phải an ủi hắn rồi?

Cuối cùng, chỉ có thể thở dài, trầm giọng.

"Minh Châu, chuyện hôm nay, ta thành thật xin lỗi muội!"

Minh Châu chỉ mỉm cười, hơi nghiêng đầu nhìn hắn.

Chỉ qua một chút, Xuân Hạnh đi đến. Hai chủ tớ liền lên xe ngựa ra về.

~~~~~ Ta là đường phân cách ngày hai mươi ba tháng chạp~~~~~~

Ngày hai mươi ba tháng chạp năm Vĩnh Khánh thứ nhất, Phủ Dư Quý Quận chúa, lần đầu tiên sau bốn năm, chính thức mở cổng tiếp khách.

Hôm nay Khánh Niên Trang đóng cửa. Tất cả mọi người được điều động về tiếp đón khách tại phủ Quận chúa.

Minh Châu mặc cung trang màu hồng nhạt, đầu cài trâm khổng tước, uy nghi cao quý.

Hôm nàng quyết tâm làm một con búp bê bằng sứ, khách khứa tùy tiện bọn Xuân Hạnh lăn lộn. Nàng chỉ cần ngồi ở đại sảnh, ung dung uống nước lê của nàng, rồi tiếp đón đầu não là được.

Hạ Quả mặc một bộ váy màu vàng nhạt, thêu hoa bách hợp trắng, tóc vấn phi tiên kế. Mặt tròn như trăng rằm, đôi mắt cười cong cong.

Tiểu cô nương mũm mĩm năm nào đã trở thành một đại cô nương yêu kiều, bớt đi một phần hoạt bát, nhiều thêm ba phần nũng nịu đáng yêu.

Bên cạnh, Tĩnh Thu lại là một vẻ đẹp khác.

Tĩnh Thu toàn thân một bộ váy tím nhạt thêu hoa cúc, cũng tóc vấn phi tiên, gương mặt thanh tú, khí chất dịu dàng, mang đến một cảm giác mộc mạc, dễ chịu.

Tiểu cô nương đã không còn dáng vẻ rụt rè sợ hãi, trải qua mấy năm huấn luyện, giờ đây luôn mang dáng dấp một chưởng sự trầm ổn điềm tĩnh.

Xuân Hạnh là người trực tiếp tiếp đón khách ở cổng phủ.

Tiếng tăm của nàng ở kinh đô, có thể nói là không ai không biết.

Đại chưởng sự của Khánh Niên trang, Kinh đô đệ nhất mỹ nhân, ổn trọng khéo léo, nhưng cũng là tiếu diện tu la khét tiếng của Khánh Niên trang.

Hôm nay nàng mặc trang phục của Thất phẩm nữ thái y màu mận chín, thêu thất thải tường vân, đầu cài trâm hoa mai bạch ngọc. Tiếp đón khách khứa lễ nghĩa chu toàn, gương mặt xinh đẹp động lòng người luôn treo một nụ cười ôn hòa, giọng nói hay như hoàng oanh, trông rực rỡ chói mắt.

Tất cả khách khứa nhìn thấy Xuân Hạnh, ai cũng phải cảm thán.

Cô nương này, trước kia đã danh tiếng vang dội, bây giờ là một trong hai vị nữ quan duy nhất của triều đình, lại còn là nghĩa nữ của Yến gia.

Quả thật phải nói, giá trị của con người bây giờ, chạm tay là phải bỏng.

Mộc Đông dẫn đội hộ vệ đi tuần tra liên tục khắp phủ. Càng là những buổi tiệc như thế này, càng phải đề cao cảnh giác.

Mộc Đông trái ngược hoàn toàn với Xuân Hạnh, luôn một gương mặt nghiêm túc không biểu tình.

Một bộ Quan phục thất phẩm hộ vệ xanh lam đậm, cũng thêu thất thải tường vân, kết hợp với dáng người mảnh khảnh cao ráo, mái tóc cột cao gọn gàng được cố định bằng một cây trâm dương chi bạch ngọc thượng đẳng, cả người toát ra anh khí của một nữ võ tướng.

Nếu nghiễm nhiên chạm mặt, sẽ làm cho người khác cảm thấy có chút đang sợ. Nhưng mà, về mặt lễ nghĩa, nàng so với Xuân Hạnh, cũng không kém chút nào.

"Công Bộ Thượng thư Nghiêm đại nhân tới!"

Xuân Hạnh đang tiếp đón mấy vị thương nhân, lập tức cáo lỗi, đi về phía cổng tiếp đón Nghiêm Cẩn.

"Nghiêm đại nhân mạnh khỏe!"

Nghiêm Cẩn cười cười chào lại Xuân Hạnh.

"Yến thái y mạnh khỏe!"

Xuân Hạnh bật cười khúc khích.

"Đại nhân chê cười!

Mời đại nhân vào, nhất định Quận chúa nhìn thấy người sẽ rất vui. Tiểu nhân còn có khách khứa phải tiếp đón, mong đại nhân thứ lỗi!

Hạ Quả! Muội giúp ta dẫn đường cho Nghiêm đại nhân vào đại sảnh!"

Chỉ một lát sau, Hạ Quả xuất hiện, tươi cười ra hiệu mời với Nghiêm Cẩn.

"Nghiêm đại nhân cát tường! Mời đi lối này!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play