Lúc này ở kinh đô, Minh Châu, Nghiêm Cẩn và các vị Thượng thư đang cùng nhau nghị sự ở Phủ Quận chúa.
Trong đại sảnh, Minh Châu ngồi ở phía chủ vị. Hai bên ngồi lần lượt là Nghiêm Cẩn và năm vị Thượng thư và Binh bộ Thị lang Kính đại nhân.
Minh Châu mặc cung trang tím nhạt thêu hải đường bằng chỉ vàng. Toàn bộ mái tóc được bới cao lên, cố định bằng một bộ diêu hoa hải đường cũng bằng vàng vô cùng tinh xảo. Gương mặt luôn treo một nụ cười thản nhiên, đoan trang quý khí.
Theo tục lệ của Nam Quốc, phụ nữ có chồng rồi thì mới được bới tóc lên. Lần đầu Minh Châu bới tóc tham dự nghị sự đã bị các vị đại nhân góp ý dữ dội.
Minh Châu bình tĩnh đáp lại, trận này mà không thắng, có khi nàng còn phải cạo đầu xuất gia chứ đừng nói tới bới tóc.
Được rồi, bây giờ ở Kinh đô ngài là lão đại, ngài nói cái gì thì là cái đó!
Suốt mấy ngày qua, bảy người bọn họ bận tới chân không chạm đất, ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên. Sắc mặt người nào cũng tiều tụy thấy rõ.
"Hạ đại nhân! Việc lập thông báo dời kì thi Hội, ngài đã làm tới đâu rồi?"
Lễ bộ Thượng thư Hạ đại nhân vội lên tiếng.
"Bẩm Quận chúa, trước mắt sẽ ra thông báo dời kỳ thi Hội ba tháng so với thời gian thường niên. Khi nào kỳ thi xác định được cử hành, triều đình sẽ có thông báo chính thức khác."
Minh Châu gật đầu.
"Trước mắt cứ như vậy đã.
Ta có chủ ý này. Nếu quân ta thắng trận trở về, chúng ta nên có một chính sách, gọi là tạo sự châm chước cho các chiến sĩ đã tham gia trận chiến này trong cuộc thi tuyển võ trạng nguyên.
Hạ đại nhân và Nguyễn đại nhân thấy sao?"
Lễ bộ thượng thư Hạ đại nhân và Lại bộ thượng thư Nguyễn đại nhân nhất thời đưa mắt nhìn nhau.
Minh Châu mới nói tiếp.
"Hai vị đại nhân không cần trả lời ngay. Các vị cứ cân nhắc thêm.
Tuy nhiên, ta thật sự mong muốn, những người anh hùng đã không tiếc mạng sống xả thân ở chiến trường, sẽ có được sự tôn trọng và ủng hộ tuyệt đối khi trở về."
Nguyễn đại nhân vội lên tiếng.
"Bẩm Quận chúa! Chúng thần sẽ cân nhắc kỹ lưỡng về việc này. Tuy nhiên, hiện tại tình hình chiến trường chưa rõ, chúng thần nhất thời cảm thấy ..."
Minh Châu hiểu ý. Nàng ngẩng đầu, mỉm cười, đôi mắt lấp lánh, nhìn thẳng về phía hai vị đại nhân.
"Ta hiểu những lo lắng trong lòng các vị.
Nhưng ta chắc chắc, thắng lợi sẽ về phe ta! Ta tin tưởng Thái tử điện hạ và chư vị tướng quân. Mong rằng, các vị đại nhân ở đây cũng như thế."
Trong đại sảnh nhất thời im lặng như tờ.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng ồn ào.
Một lát sau, một tên gia đinh hớt hải chạy vào, quỳ trước mặt Minh Châu, gấp gáp tâu.
"Khởi bẩm quận chúa! Quân ta có chiến báo! Hiện tại người đưa tin đang ở bên ngoài."
Minh Châu và Nghiêm Cẩn cùng đồng thời đứng lên. Minh Châu gấp không chịu nổi.
"Mau truyền!"
Minh Châu nghe tiếng trống ngực mình đập liên hồi.
Nhất định! Nhất định phải là tin chiến thắng!
Nghiêm Cẩn siết chặt cây quạt đang cầm trong tay. Các vị đại nhân cũng đứng ngồi không yên. Vài người đã bắt đầu đổ mồ hôi ướt cả lòng bàn tay.
Chỉ một lát, một tên lính khôi giáp chỉnh tề bước vào giữa sảnh. Hắn bình tĩnh quỳ xuống hành lễ, lời nói rõ ràng.
"Khởi bẩm Quận chúa!
Tiểu nhân thuộc binh đoàn của Tề tướng quân, phụng mệnh hồi kinh báo cáo.
Quân ta đại thắng ở Tam Giang, tiêu diệt hoàn toàn ba trăm vạn quân Sĩ Đạt, bắt sống tướng địch, hiện tại đã bắt đầu hành quân trở về.
Áng chừng mười ngày nữa sẽ về tới Kinh đô."
Minh Châu run rẩy hỏi.
"Hoắc Dương và Tề Hoành thì sao?"
"Bẩm quận chúa! Cả hai vị tướng quân đều bình an vô sự. Chính Hoắc tướng quân và Tề tướng quân đã thống lĩnh đại quân chiến thắng trận này."
Qua một khắc yên tĩnh, cả sảnh vỡ òa!
Minh Châu quay sang nhìn Nghiêm Cẩn, mắt nàng long lanh nước. Thắng rồi! Hoắc Dương và Tề Hoành đều không sao! Quân ta đại thắng rồi!!!
Nghiêm Cẩn dẫn đầu quỳ xuống.
- Chúc mừng Quận chúa! Chúc mừng Thái tử điện hạ! Chúc mừng Nam Quốc ta đại thắng!
Các vị đại nhân cũng ngay lập tức quỳ xuống.
- Chúc mừng Quận chúa! Chúc mừng Thái tử điện hạ! Chúc mừng Nam Quốc ta đại thắng!!!
Tiếng reo hò càng ngày càng truyền đi xa. Qua một hồi, thanh âm ăn mừng chiến thắng rung chuyển cả Kinh đô.
Minh Châu ngay lập tức quay lại ghế chủ vị.
"Các vị đại nhân, xin nghe lệnh!
Binh bộ và Hình bộ nhanh chóng phối hợp với nhau, sắp xếp chỗ nghỉ cho quân ta khải hoàn trở về. Nhớ là phải chuẩn bị đầy đủ thuốc men, thực phẩm và vật dụng để quân ta được nghỉ ngơi đầy đủ.
Công bộ và Lại bộ nhanh chóng ra thông cáo ăn mừng chiến thắng, đồng thời cổ động dân chúng trang trí, treo đèn, giăng hoa, đốt pháo ăn mừng để chào đón những người anh hùng của chúng ta trở về.
Hộ bộ và Lễ bộ chuẩn bị lập danh sách những người có công trong trận chiến, kể cả những binh sĩ đã hy sinh để luận công ban thưởng.
Tất cả, ngay lập tức tiến hành!"
Các vị đại nhân lập tức nhận lệnh, rồi nhanh chóng quay về chuẩn bị, chỉ còn Nghiêm Cẩn ở lại.
Minh Châu vừa hô to gọi nhỏ, bây giờ lại đứng đơ ra, không biết đang nghĩ gì.
Nghiêm Cẩn bước đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, khẽ hỏi.
"Minh Châu. Nàng sao thế?"
Minh Châu ngơ ngác nhìn Nghiêm Cẩn, hồi lâu mới lên tiếng.
"Nghiêm Cẩn, ta không phải đang mơ đúng không?
Thật sự là chúng ta đại thắng, bọn Hoắc Dương cũng không có việc gì? Đúng không?"
Nghiêm Cẩn lập tức ôm lấy nàng.
"Đúng vậy! Chúng ta đã chiến thắng!
Hoắc Dương, Tề Hoành, Nguyên Ngọc, cả Xuân Hạnh và Mộc Đông cũng không có việc gì! Tất cả sẽ trở về!"
Nghiêm Cẩn không nghe tiếng Minh Châu trả lời, chỉ thấy trên vai mình ấm nóng.
Nghiêm Cẩn càng thêm thương tiếc nàng, ôm lấy nàng an ủi, để nàng khóc cho thoải mái.
Hơn ai hết, hắn hiểu rõ, từ lúc xảy ra cung biến đến bây giờ, Minh Châu phải luôn gồng mình đến thế nào.
Dù gì, nàng cũng chỉ là một cô nương chân yếu tay mềm, vậy mà, nàng gánh vác chiến phí cho cả một trận chiến, nàng làm trụ cột chống đỡ triều đình, nàng an bày cục diện trấn giữ cả thiên hạ.
Chỉ sợ là, chỉ độc nhất một Dư Quận chúa mới có thể làm được tới nước này.
Minh Châu khóc rất khẽ, hầu như chẳng có tiếng khóc, chỉ có nước mắt chảy không ngừng.
Qua một lúc, Minh Châu bước lùi, lấy tay áo lau vội những vệt nước mắt còn sót lại. Nghiêm Cẩn bật cười trước hành động trẻ con của nàng.
"Ta còn tưởng nàng không biết khóc. Hóa ra Minh Châu Quận chúa cũng là một tiểu cô nương thích khóc như bao người."
Minh Châu phụng phịu.
"Ta không có khóc! Đây là mồ hôi mắt! Là mồ hôi mắt đó! Huynh hiểu chưa!"
Nghiêm Cẩn không đáp, chỉ cười ha ha.
Minh Châu lườm hắn một cái, xong cũng bật cười.
"Ta xin lỗi, đã làm ướt áo của huynh. Ngày khác ta sẽ nói Hạ Quả nấu cái gì đó ngon ngon để thiết đãi huynh."
Nghiêm Cẩn tưởng nàng sẽ giữ hắn lại ăn trưa, không ngờ bị đuổi về.
"Vậy bây giờ nàng định làm gì?"
Minh Châu vội vội vàng vàng chỉnh trang lại bản thân.
"Ta phải đi từ đường bái lạy cảm tạ tổ tiên! Không uổng công ta ngày ngày bái laỵ cầu xin cho Nam Quốc đại thắng. Bây giờ lời nguyện thành sự thật, phải đi bái tạ a!"
Dứt lời liền bước ra cửa, vừa đi vừa hô to gọi nhỏ.
"Hạ Quả! Tĩnh Thu! Mau dọn đồ đến Từ đường cúng bái! Nhanh lên các em!"
Nghiêm Cẩn ngớ một chút, rồi lại bật cười lần nữa.
Nghiêm Cẩn phát hiện, Minh Châu là một cô nương rất kỳ lạ.
Mỗi khi có chuyện vui bất ngờ xảy đến, nàng luôn đến từ đường bái tạ tổ tiên. Trong khi mọi người đều thấy rõ, đây là kết quả từ chính sự nỗ lực của nàng, thì nàng luôn cho rằng đó là do Tổ tiên phù hộ che chở.
Minh Châu của hắn, chưa bao giờ nhận bất cứ công lao nào về mình.
Cũng vì nàng luôn như thế, nên hắn đã yêu nàng từ lúc nào không hay.