Xuân Hạnh hít một hơi sâu, kìm nén nước mắt, nói với hắn bằng giọng mũi nghèn nghẹt.

"Ngài ngồi yên đi! Để ta bôi thuốc cho ngài! Nếu còn cử động linh tinh làm vết thương nặng thêm, ta sẽ không chữa trị cho ngài nữa!"

Tề Hoành lúc này mới tỉnh táo lại. Nàng đang lo lắng cho hắn! Nàng đang khóc vì hắn bị thương!

"Tiểu Xuân Hạnh, nàng nói cho ta biết, nàng khóc vì những vết thương này của ta à?"

Xuân Hạnh đang lấy khăn sạch lau khử trùng vết thương trên ngực hắn, bị hắn nắm cả hai tay lại hỏi. Tay hắn nắm rất chặt, nàng không rút lại được, chỉ có thể bực bội trả lời.

"Không lẽ ở đây còn có cái gì khác làm cho ta phải khóc hay sao!"

Tề Hoành vui mừng đến điên rồi!

Không để ý bản thân còn đang ở trần, bị thương khắp nơi, lập tức ôm lấy nàng, nói lắp.

"Ta không phải đang nằm mơ chứ! 

Bốn năm rồi! Ta theo đuổi nàng bốn năm, mới có được ngày hôm nay! Ta vui sướng quá! Tiểu Hạnh Nhi! Nàng cuối cùng cũng thương ta!"

Xuân Hạnh sợ hắn đau, không dám cử động mạnh. 

Nàng cũng đã suy nghĩ kỹ. Chiến sự biến chuyển không ngừng, nếu một ngày nào đó thật sự có chuyện xảy ra với hắn, nàng có muốn nói cũng đã muộn. Nàng không muốn sau này phải hối hận.

Nàng đưa tay ôm lại hắn.

"Ta đã rất lo lắng trên đường đến đây. Cảm tạ trời đất vì chàng vẫn còn sống! 

Tề Hoành, ta xin lỗi. Xin chàng, sau này hãy thật cẩn trọng. Xin chàng, hãy kết thúc chiến trận bình an."

Tề Hoành chỉ đưa tay vuốt tóc nàng rồi lặng im. Hắn không dám hứa với nàng. Tình hình này, Hoắc Dương còn chưa biết sống chết, hắn thật sự không có đủ tự tin đảm bảo với nàng sẽ thắng trận trở về.

Một hồi sau, hai người tách nhau ra. Xuân Hạnh bắt đầu thoa thuốc và băng bó vết thương cho Tề Hoành. 

Xuân Hạnh cùng các vị lang trung chia nhau ra túc trực canh chừng Hoắc Dương. 

Nguyên Ngọc và Tề Hoành sau khi họp bàn cùng các vị tướng sĩ, cũng lập tức sang bên này.

Sắc mặt của Hoắc Dương đã bình thường trở lại, chỉ hơi tái nhợt. Vết thương khi thay băng cũng không có dấu hiệu chảy mủ hoặc nhiễm trùng. Cơn sốt cũng đã lui bớt. Nhưng Hoắc Dương mãi vẫn chưa tỉnh lại.

Trà đã qua mấy tuần. Mọi người đi đi lại lại. Càng về khuya, mọi người càng sốt ruột hơn.

Mắt thấy sắp tới giờ mão mà Hoắc Dương vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Tề Hoành nôn nóng, khó chịu không thôi.

"Trời sắp sáng rồi! Không lẽ chúng ta cứ ngồi nhìn Hoắc Dương chết như vậy thôi sao?"

Nguyên Ngọc không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Hoắc Dương. Xuân Hạnh bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tề Hoành.

Lúc này, Mộc Đông vén trướng nhanh chóng bước vào. 

Tay nàng cầm theo một cái túi gấm, y hệt cái túi mà hôm trước Nghiêm Cẩn đưa cho Xuân Hạnh.

Mộc Đông hành lễ với Nguyên Ngọc và Tề Hoành, xong lập tức đưa cái túi cho Nguyên Ngọc.

"Bẩm thái tử điện hạ! Đây là mật lệnh mà trước khi đi Nghiêm đại nhân và Quận chúa đã giao cho nô tì. Nghiêm đại nhân căn dặn, lúc hung hiểm nhất thì mở ra đọc. 

Nô tì nghĩ, đã đến lúc chúng ta phải xem rồi!"

Nguyên Ngọc nhanh chóng cầm lấy cái túi, mở ra. 

Bên trong là một lá thư. Là chữ viết của Minh Châu.

Nguyên Ngọc đọc lướt hết nội dung lá thư, sau đó nhanh chóng đưa qua cho Xuân Hạnh. 

Xuân Hạnh cũng đọc lướt qua, rồi nhanh chóng gật đầu với Nguyên Ngọc, tỏ vẻ đã hiểu ý.

Xuân Hạnh kê ghế lại cạnh giường của Hoắc Dương, bắt đầu đọc thư.

"Hoắc Dương! Huynh có nghe ta nói gì không?

Hoắc Dương! Ta biết hiện giờ huynh đang đau lắm! Ta biết huynh đang cố gắng một mình chống chọi với vết thương. 

Huynh hãy yên tâm, ta cùng với Nguyên Ngọc, Nghiêm Cẩn, Tề Hoành và bọn Xuân Hạnh luôn luôn ở bên cạnh huynh! Vì vậy, huynh đừng bỏ cuộc! Xin huynh hãy cố gắng chiến đấu đến giây phút cuối cùng!

Nếu hiện tại huynh bỏ cuộc, huynh có biết hậu quả sẽ thế nào không? 

Quân ta đã chết trận phân nửa, mất đi hai vị Tướng quân. Tề Hoành trọng thương, quân trướng không có người lãnh đạo, chẳng mấy chốc quân ta sẽ không cầm cự nổi. 

Nếu vậy, Nam Quốc chúng ta chẳng mấy chốc sẽ rơi vào tay địch. Chúng ta rồi sẽ trở thành thuộc địa của Sĩ Đạt! Hoắc Dương, huynh cam lòng sao?

Vương triều này rồi sẽ không còn người góp sức chống đỡ, vận mệnh của con dân toàn thể Nam Quốc sẽ lại rơi vào loạn lạc. Nam Quốc sụp đổ, con dân trăm họ sẽ rơi vào cảnh lầm than! 

Huynh nói với ta, huynh vào sinh ra tử là để bảo vệ gia đình huynh, bảo vệ binh lính cấp dưới của huynh, bảo vệ con dân trăm họ cơ mà! 

Hiện tại huynh bỏ cuộc, có nghĩa là huynh không giữ lời! Huynh không làm được gì hết! Huynh chết đi bỏ lại cục diện rối rắm, bỏ lại nguy cơ bốn bề thọ địch! 

Rồi mai đây, nếu trận này đại bại, lịch sử sẽ viết về huynh như một tội đồ! Một vị tướng bất tài, chết trận, đẩy trăm họ Nam Quốc vào tình cảnh vạn kiếp bất phục! 

Ta xem huynh còn mặt mũi nào nhìn liệt tổ liệt tông nhà họ Hoắc!

Hoắc Dương! Huynh có chết cũng sẽ không được nhắm mắt!

Xin huynh, hãy vì lời hứa của bản thân, hãy vì lời thề của chúng ta mà cố gắng đến giây phút cuối cùng. Ta cầu xin huynh! 

Hoắc Dương! Huynh nhất định phải tỉnh lại! Phải tỉnh lại!"

Tề Hoành lau mồ hôi. Minh Châu ác liệt thật, cái gì muội ấy cũng dám nói!

Nguyên Ngọc càng nghe càng nhíu chặt chân mày. 

Cái tên Nghiêm Cẩn này dám xúi muội muội hắn viết ra những lời đại nghịch bất đạo như thế này! Hai đứa này lại làm càng...

Kỳ diệu thay, Xuân Hạnh vừa đọc lá thư lần thứ hai, thì đầu ngón tay của Hoắc Dương cử động.

Mộc Đông nhanh mắt, vội vàng ra hiệu cho Xuân Hạnh dừng lại, rồi lay người Hoắc Dương.

"Hoắc tướng quân! Hoắc tướng quân! Người có nghe ta nói gì không?"

Bọn Nguyên Ngọc cũng nhanh chóng tụ lại.

"Hoắc Dương! Hoắc Dương!"

Hoắc Dương cảm giác mí mắt nặng trĩu, không tài nào mở lên được. 

Nhưng hắn phải cố gắng mở mắt! Hắn không thể nằm lại thế này được! Hắn không thể làm ô nhục thanh danh của Hoắc gia, không thể làm cho con dân trăm họ lâm vào cảnh lầm than được! 

Phải mở mắt ra! Phải mở mắt tỉnh dậy!

Hoắc Dương từ từ nhíu mày, rồi hé mắt. Mất một lúc lâu mới mở được mắt ra. 

Xuân Hạnh lấy nước đút cho Hoắc Dương. Câu đầu tiên Hoắc Dương nói là.

"Tề Hoành sao rồi? Quân ta còn bao nhiêu? Tình hình chiến trận ra sao rồi?"

Nguyên Ngọc và bọn Xuân Hạnh vô cùng mừng rỡ. Tề Hoành vội vàng lên tiếng.

"Là ta đây! Tề Hoành đây! 

Quân ta đã được Tam hoàng tử bổ sung và chỉnh đốn. Quận chúa đã gửi tiếp viện đến trị thương, huynh đừng lo lắng!"

Lúc này, Hoắc Dương mới kịp nhìn kỹ những người trong phòng mình. 

Hắn thấy Nguyên Ngọc, Tề Hoành, Xuân Hạnh, Mộc Đông, nhưng không thấy Minh Châu. 

Hoắc Dương hơi chau mày. Rõ ràng, lúc nãy nàng còn nói với hắn tình hình hiện tại biết bao nghiêm trọng. 

Xuân Hạnh nhìn sắc mặt của Hoắc Dương, liền biết hắn đang tìm Minh Châu. Nàng cầm lá thư đưa cho hắn, rồi cười nói.

"Hoắc tướng quân, vừa rồi là nô tì đọc thư của Quận chúa nhà nô tì gửi cho tướng quân. Quận chúa và Nghiêm đại nhân còn đang phải trấn thủ ở Kinh đô, không có đến đây."

Hoắc Dương cầm thư, rồi thở ra một hơi. Tề Hoành là người vui nhất.

"Ta biết thế nào huynh cũng không bỏ cuộc! 

Nào! Nghỉ ngơi rồi chúng ta lại tiếp tục chiến đấu! Chúng ta phải đòi lại món nợ này từ chỗ quân Sĩ Đạt!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play