Minh Châu cười tít cả mắt, cũng uống một hơi cạn sạch.

Lúc này, cửa của gian bên mở ra, Nghiêm Cẩn và Nguyên Ngọc bước tới. Nghiêm Cẩn cười to.

- Ta nói này Minh Châu! Nàng là đang thành lập giáo phái gì hay sao? Sao ai cũng thề theo nàng không chết không dừng vậy hả?

Hoắc Dương và Tề Hoành không hề ngạc nhiên. Hai người đang chuẩn bị hành lễ thì bị Nguyên Ngọc cản lại.

- Ta vốn không hề muốn tranh đoạt ngai vàng đó, nhưng mà tình huống của ta hiện tại, không phải người chết thì là ta chết. Ta mong rằng hai ngươi có thể đứng về phía của ta, có thể cùng ta giữ vừng Nam Quốc thái bình thịnh trị.

Hai người Dương – Hoành nghe vậy thì không câu nệ nữa. Đợi cùng nhau ngồi xuống bàn, Tề Hoành là người đầu tiên lên tiếng lên tiếng.

- Tam hoàng tử, ta thật sự tò mò, ngài làm cách nào có thể lôi kéo tiểu quái nhân này về phe ngài vậy?

Nguyên Ngọc lần đầu cười thoải mái trước mặt những người khác, lại nhìn sang phía Nghiêm Cẩn.

Nghiêm Cẩn cầm lấy bầu rượu, vừa rót cho từng người, vừa nói.

- Bọn ta chưa bao giờ lôi kéo muội ấy. Trước khi xảy ra sự kiện Minh Châu bị bắt, bọn ta thậm chí còn nghĩ muội ấy không màn chính sự nữa kìa! Đùng một cái, muội ấy hỏi Tam hoàng tử, có muốn làm Thái tử hay không. Lúc đó bọn ta cũng bị muội ấy dọa cho hết hồn một phen.
Ta nghĩ, các huynh đã chọn đứng cùng phía của Minh Châu, thì nhân phẩm của muội ấy, ta không cần nói thêm gì nữa. Ta cũng như các huynh, tin tưởng Minh Châu.

Nói xong, cũng đứng lên, cầm lấy chén rượu, hướng về phía Minh Châu, tuyên thề.

- Ta, Nghiêm Cẩn, thề với trời đất, thề với liệt tổ liệt tông nhà họ Nghiêm, sẽ dốc hết sức mình phò tá Giang Nguyên Ngọc, sát cánh cùng Yến Minh Châu – nói tới đây lại làm ra vẻ dí dỏm – không chết không ngừng!

Nói rồi uống cạn chén rượu.

Tất cả mọi người trên bàn đều đồng loạt cười vang lên. Minh Châu rót lại rượu cho Nghiêm Cẩn, rồi nói.

- Ngày hôm nay, ta và ba người các huynh đã lập lời thề, phò tá minh quân, cống hiến hết sức mình cho xã tắc Nam Quốc. Giang Nguyên Ngọc, kể từ hôm nay huynh chính là niềm tin, là minh quân của bọn ta, huynh tuyệt đối không được làm bọn ta thất vọng. Nào! Cạn chén!

- Giang Nguyên Ngọc ta nhất định không phụ mọi người! Nào! Cạn chén!

Dưới tán cây lê năm đó, có bốn người đã thề cùng nhau phò tá tân vương, cùng nhau dốc sức mang lại thái bình cho Nam Quốc. Vài năm sau, bốn người họ đã trở thành tứ đại trụ cột cho hoàng đế thứ Tư của Giang gia, nổi tiếng khắp cả Nam Quốc và đại lục.

Mà năm người này, đã cùng nhau tạo ra gần trăm năm thịnh thế nhất của Đại Nam trong suốt chiều dài lịch sử tồn tại của nó.

~~~~~ Ta là đường phân cách hoa lê rơi lả tả ~~~~~

Hoàng đế đứng bên cửa sổ, tay cầm tấu chương gõ nhịp lên thành cửa, mắt trông ra sân. Trần công công bưng đến một ly trà. Hoàng Đế không tiếp ly trà, chỉ hỏi.

- Trần Tích, cây lựu trong sân đã trồng được bao nhiêu năm rồi?

Trần công công vừa nghe, nhẹ nhàng bảo thái giám và cung nữ lui xuống. Khi Hoàng đế muốn nói chuyện riêng, sẽ gọi tên thật của hắn. 

Cây lựu trong sân là năm đó Hoàng đế trồng xuống ngay sau lễ đăng cơ của ngài. Đợi trong phòng chỉ còn mình hắn và hoàng đế, hắn mới khẽ đáp.

- Bẩm hoàng thượng, hết mùa hè năm nay sẽ là tròn ba mươi bốn năm.

Hoàng đế thở ra một hơi, rồi xoay người bước lại án ngồi. Trần công công cũng đến bên chỗ hoàng đế hầu hạ như thường ngày.

Dạo này, sức khỏe của hoàng đế đi xuống rất nhiều. Trần công công là tri kỉ của hoàng đế, sao có thể không hiểu ý của hoàng đế.

- Trần Tích, theo ngươi thấy, lão Tam của trẫm là đứa trẻ như thế nào?

Trần công công hơi suy nghĩ một chút, rồi đáp lại.

- Dạ bẩm, Tam hoàng tử làm người khiêm tốn, cẩn trọng, cũng rất biết chừng mực.

Hoàng đế hơi dừng bút một chút, xong lại hơi gật đầu, tiếp tục phê bút.

- Đứa nhỏ này, hơn tám năm nó tham chính, nó lúc nào cũng yên tĩnh, tuy phục mệnh chưa từng có lơ là sai sót, nhưng cũng không hề chứng tỏ bản thân xuất sắc. Trong triều nó cũng không hề đi lại thân thiết với bất kỳ người nào. Ta cứ tưởng nó và Nghiêm Cẩn là có giao tình, nhưng chúng nó cũng không mặn không nhạt.

So với Nguyên Hy và Nguyên Chân đã sớm có phe cánh của riêng mình, nó ngược lại, cũng có thể coi là thân đơn thế cô.

Trần công công mài mực, yên lặng nghe hoàng đế nói chuyện.

Hoàng đế cũng chẳng ngừng tay, tiếp tục viết chữ. Còn một nét cuối, ngài lại do dự, rồi lại đặt bút xuống không hoàn thiện chữ to của mình.

- Trần Tích, ta hỏi ngươi, nếu không tính bọn lão thần, thì trong triều, trẫm còn có bao nhiêu người tài có thể yên tâm dùng?

Trần công công lần này lại hơi ngập ngừng. Luận chính sự là một việc mà một thái giám như hắn không thể tùy tiện có ý kiến.

- Trẫm cho phép ngươi nói thât. Giữa ngươi và Trẫm, không có gì phải nghi ngại.

Trần công công quỳ xuống, cân nhắc một lúc, rồi cũng nói thật.

- Cho phép nô tài một lần được vượt phép.
Theo nô tài thấy, văn quan có Nghiêm đại nhân Nghiêm Cẩn là một nhân tài hiếm gặp. Võ quan có Hoắc Dương tướng quân kiêu dũng thiện chiến. Bọn họ là hai trong số những vị trẻ tuổi nổi trội nhất.
Rộng ra một chút, Tề tiểu Hầu gia Tề Hoành cũng là một người không tệ chút nào. Tuy là tính cách có phần tùy tiện, nhưng hắn có tài cầm binh được năm phần của Hoắc tướng quân, xử sự chốn quan trường lại được năm phần uyển chuyển của Nghiêm đại nhân.
Ba người bọn họ, trong tương lai, có thể nói là tiền đồ xán lạn. Hơn nữa, cả ba người đều trung thành với hoàng thượng, trước giờ chưa bao giờ tham gia phe cánh nào.

Hoàng đế đứng lên, cầm chung trà, nhấp một ngụm, rồi gật đầu.

- Ngươi nói không sai. Ba tên này cũng là những hồng nhân trong mắt trẫm. Nhưng ngươi đã sai một điều, bọn chúng hiện tại đã không còn ở phe trung lập nữa.

Trần công công khó hiểu.

- Vậy hiện tại, những người này,...

Hoàng đế cầm lấy một xấp sổ con được hắn đặt riêng qua một bên.

- Ta lại hỏi ngươi một câu.
Nếu, một vị hoàng tử của trẫm, có được sự trợ giúp đắc lực từ Văn quan kiệt xuất –
nói đoạn, đặt một quyển sổ con bìa nâu nhạt xuống bàn.
Nó lại có được sự trung thành từ Võ tướng hàng đầu – tiếp tục đặt xuống một sổ con màu xanh lam đậm.

Rồi lại có được sự nâng đỡ từ những quý tộc lâu đời – lại tiếp tục đặt xuống một quyển sổ màu xanh lục.

Bây giờ, còn có cả một sự hậu thuẫn to lớn từ một vị "phú khả địch quốc" – đặt một quyển sổ con bìa gấm màu hồng thêu chỉ vàng lên trên cùng.

Vậy thì, giang sơn này của trẫm, có thể yên tâm giao lại cho hắn được chưa?

Lúc này, Trần công công, người chưa có gió tanh mưa máu nào chưa trải qua, cũng có vài phần bất ngờ.

Ba cái sổ con đầu, xem như có thể hiểu được. Quan trọng là cái sổ con màu hồng này, là lần đầu tiên xuất hiện trên án thư của Hoàng đế.

Người có được sổ con bìa gấm hồng thêu chỉ vàng, cả Nam Quốc này chỉ có một.

- Nguyên Hy là đứa hữu dũng vô mưu, suốt ngày để cho hoàng hậu xoay vòng trong lòng bàn tay. Nguyên Chân là đứa lòng dạ hẹp hòi, nếu để nó kế vị, sợ là tánh mạng của lão đại và lão tam không giữ được. Trái lại, Nguyên Ngọc, đứa con vốn bị trẫm đánh giá thấp này, rốt cuộc lại là người được trọng thần ủng hộ.

Điều duy nhất ta không ngờ, nó vậy mà có được lòng của Minh Châu. Ngươi phải biết, tuy người Yến gia luôn đứng ở phe trung lập, nhưng nếu có được lòng họ, thì ngai vàng của hoàng đế như ta, coi như vững được một chân.

Con bé Minh Châu đó, nó kế thừa toàn bộ tài năng và đức độ của phụ thân nó, lại còn kế thừa cả cốt cách làm việc mạnh mẽ sát phạt như tổ phụ của nó. Tương lai, nó cũng là một rường cột của Nam Quốc ta, tuyệt đối không thể coi thường.

Hoàng đế quay trở lại án thư, nói với Trần công công.

- Trần Tích, báo cho Dư Quận chúa, bảo nó ngày mai tham gia thượng triều.

Trần công công vâng lệnh, lui ra.

Hoàng đế lặng lẽ lấy ra một tờ thánh chỉ, bắt đầu xuống bút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play