Đầu tháng mười một, khí trời lạnh vô cùng. Ở phương Nam không có tuyết rơi. Trời âm u không có nắng, gió thổi mang theo hơi rét cắt da cắt thịt.

Minh Châu mặc áo lông, căn dặn vợ chồng Hách Luân:

- Chuyến này ta đi, nhanh thì năm năm, chậm thì còn chưa biết, nên Yến phủ và trăm hộ làm việc cho Yến gia, ta giao lại hết cho ngươi. Hy vọng ngươi thay ta chăm sóc tốt cho mọi người.

Vợ chồng Hách Luân quỳ xuống.

- Tiểu nhân Tuân mệnh, nhất định không phụ lòng tin tưởng của Tiểu thư.

- Mau đứng lên! Lạnh như vậy còn quỳ làm gì.

Mộc Đông cưỡi ngựa tiến đến, theo sau là một cỗ xe ngựa.

- Tiểu thư! Nên xuất phát rồi.

Minh Châu lại dặn dò mọi người một lượt, lại tặng cho Hách Linh một cái khóa trường thọ bằng vàng, rồi mới lên ngựa xuất phát.

Minh Châu, Xuân Hạnh và Tĩnh Thu ngồi trong xe ngựa. Hạ Quả hoạt bát ngồi xe không yên, được Minh Châu cho ra ngồi ở đầu xe với mã phu. Mộc Đông cưỡi ngựa đi bên cạnh.

Vừa ra khỏi địa phận huyện Tần Hoài, đột nhiên có một đám thích khách mặc đồ đen xông đến chặn đường.

Mộc Đông lạnh lùng lên tiếng.

- Các người là ai?

Một tên trong đó có vẻ là tên cầm đầu, lên tiếng.

- Ta là ai ngươi không cần biết! Nha đầu Minh Châu, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!

Nói dứt lời liền động thủ. Mộc Đông thúc ngựa tiến lên tiếp chiêu. Thấy đối phương có năm người, Hạ Quả vội lên tiếng.

- Tiểu thư! Có thích khách! Em giúp Mộc Đông!

Minh Châu kinh ngạc. Trong não nàng lập tức chạy một loạt thông tin. Vội vàng lên tiếng.

- Xuân Hạnh, bột thuốc ta bảo em chuẩn bị, mau chóng lấy ra. Tĩnh Thu, em theo sau lưng ta, tùy cơ ứng biến.

Nói xong lấy con dao găm nhỏ dưới đệm ra, giấu vào trong tay áo.

Ngoài này Mộc Đông đang lấy một địch hai, đánh ngang tay. Hạ Quả cũng đấu tay đôi với một tên thích khách. Còn hai tên thoát ra, lập tức xông lên xe ngựa. 

Vừa mở màn ra, trúng ngay một đám bột màu trắng. Hai tên thích khách "a" lên một tiếng, nhảy xuống xe ngựa. Máu đỏ từ mắt của cả hai tên ròng ròng chảy ra, xem chừng đã bị hủy.

Ba người Minh Châu lập tức nhảy xuống xe ngựa. Minh Châu không hề do dự, rút dao nhỏ, đâm thẳng vào vị trí tim tên thích khách đang quằn quại dưới đất.

Một tên còn đang bị thương mắt huơ loạn đao về phía xe ngựa. Xuân Hạnh thấy Minh Châu ra tay quyết tuyệt, lập tức nén sợ, nhặt thanh đao đâm một nhát vào tên thích khách. Khoảnh khắc máu tươi phun trúng mặt, Xuân Hạnh cảm giác một cơn buồn nôn cuồn cuộn dâng lên, nước mắt trào ra. Xuân Hạnh cố gắng nén xuống, nhanh chóng lui về trông chừng Tĩnh Thu.

Bên kia Mộc Đông đã hạ được một tên. Bên này Hạ Quả bất phân thắng bại.
Xuân Hạnh còn tốt, mặt chỉ hơi tái. Tĩnh Thu quá sợ hãi, run lẩy bẩy không nhúc nhích được.

Minh Châu nhặt lấy thanh đao chạy ra chỗ Hạ Quả. Tên thích khách thấy Minh Châu xông đến, liền thay đổi mục tiêu. Minh Châu lại bất ngờ tung một nắm bột màu trắng trong tay vào mặt thích khách. Tên thích khách vội tránh né. Lộ sơ hở, bị Hạ Quả chớp lấy thời cơ đánh một chài vào đầu. Máu văng ra tung tóe, hắn lăn ra đất, tắt thở ngay lập tức.

Hai người còn đang định qua hỗ trợ Mộc Đông thì từ xa có một mũi tên bay đến cắm thẳng vào đầu tên thích khách còn lại.

Năm người nhìn theo hướng mũi tên, thấy một đoàn kỵ binh từ xa đi tới.

Người bắn tên là một người mặt giáp tướng, rất trẻ tuổi, trên mặt có vết máu khô, bên miệng còn treo một nụ cười trông có vẻ... lưu manh.

Ngay bên cạnh, xem chừng là người dẫn đầu đoàn binh này. 

Minh Châu cảnh giác lên ngay. Đây là một người đàn ông đẹp trai theo kiểu con nhà binh điển hình. Da rám nắng, cặp mắt sâu, gương mặt góc cạnh rõ nét, vóc người cưỡi ngựa vô cùng to lớn, vững chãi. Cả người phát ra hào quang nam chính mà đời trước Minh Châu thường thấy trong tiểu thuyết miêu tả.

Minh Châu ngay lập tức hồi thần, bảo với mọi người.

- Nhanh chóng quay lại xe ngựa. Chúng ta thu dọn, đợi người tới thì Xuân Hạnh ra cảm ơn người kia một chút, rồi nhanh chóng lên đường.

Chờ bên kia đi tới. Xuân Hạnh nhanh chóng bước xuống xe, hướng về phía binh đoàn, hành lễ gặp mặt, và đưa lên một cặp lồng thức ăn.

- Bái kiến chư vị quan gia. Cảm tạ chư vị quan gia đã ra tay tương trợ. Tiểu thư nhà ta có một ít bánh nướng, kính gửi đến chư vị thay cho lời cảm tạ. Mong chư vị quan gia không chê.

Tề Hành đã thấy hết trận hỗn chiến từ xa. Các cô nương lúc nãy, bộ dạng liều mạng chiến đấu đó, làm cho hắn cảm giác thú vị, nên đã rút tên hỗ trợ. Chỉ cần nhìn vết máu trên váy của cô gái trước mặt, là biết trận chiến vừa rồi dữ dội với họ đến mức nào.

Hiện tại, hắn thấy tiểu cô nương yểu điệu hữu lễ, cảm giác mới lạ vô cùng. Đưa mắt nhìn Hoắc Dương, thấy hắn hơi gật đầu, mới tiến lên nhận cặp lồng. Xuân Hạnh lúc này mới đứng thẳng dậy. Đang định cáo từ thì nghe Tề Hành hỏi.

- Các cô định đi đâu? Toàn là nữ nhi thế này, lên đường không an toàn đâu!

Xuân Hạnh nghĩ nghĩ, đáp lời.

- Bẩm quan gia, Tiểu thư nhà nô tì đang trên đường đi Kinh đô thăm bà con xa ạ.

Tiểu cô nương này, giọng nói thật dễ nghe! Tề Hành phong lưu thành tính, hiện tại cảm giác như có một con ngựa thoát cương đang chạy trong đầu, lên tiếng.

- Bọn ta cũng đang trên đường hồi Kinh. Tiện đường thì cùng đi, bọn ta sẽ chiếu cố các ngươi. Bọn ta là binh của Hoắc tướng quân, cứ yên tâm.

Xuân Hạnh lại hành lễ.

- Nô tì cần phải về bẩm báo với tiểu thư một chút. Xin quan gia đợi cho một lát.

Tề Hành gật đầu. Thúc ngựa quay về nói chuyện với Hoắc Dương. Bên này Xuân Hạnh cũng lên xe ngựa nói hết với Minh Châu.

Minh Châu đã nghe ngóng tất cả thông tin trước khi lên đường nên tất nhiên nàng biết về người này.
Hoắc gia cũng là một trong mười đại gia tộc lớn của Nam Quốc. Mỗi đời Hoắc gia chỉ có một người con trai nối dõi. Người nào cũng là tướng quân với tài năng và chiến tích hiển hách. Người hiện tại đang cầm quân là Hoắc Dương, hai mươi hai tuổi, là một trong những tướng quân xuất sắc nhất của triều đại này.

Có điều, hắn ta đang làm gì ở đây?

Trên hết, hiện tại còn phải qua mười ngày đường nữa mới đến kinh đô. Đoạn thời gian này, nếu có thể đi cùng với hắn, hẳn sẽ là an toàn.

- Em ra đáp là chúng ta đồng ý. Nhớ cảm ơn và nhờ người ta chiếu cố giúp.

Xuân Hạnh nhận lời. Nàng vừa bước xuống xe ngựa thì thấy Tề Hành thúc ngựa chậm rãi tiến đến, không kịp phản ứng nhìn thẳng vào mắt hắn. Nhìn một cái, Tề Hành lập tức ngẩn người. Tiểu cô nương trên mặt có dấu máu khô, một đôi mắt hạnh đỏ lên, xem chừng vừa khóc xong, thật là xinh đẹp. Xuân Hạnh biết mình thất nghi, lập tức cuối đầu hành lễ.

- Bẩm quan gia, tiểu thư của nô tì cảm tạ lòng tốt của chư vị. Xin phép làm phiền, mong chư vị chiếu cố. Tiểu thư nhà nô tì sẽ cố gắng hết sức không làm phiền chư vị.

Tề Hành nói mà mắt không rời Xuân Hạnh, thầm mong nàng ngẩng đầu lên một lần nữa để hắn được nhìn nàng kỹ hơn.

- Cô nương không cần đa lễ. Lát nữa theo sau đội kỵ binh của ta là được. Ta sẽ cử một người qua đánh xe cho các cô.

Xuân Hạnh không tiện từ chối, lại cúi thấp đầu.

- Đa tạ quan gia. Làm phiền ngài!

Nói xong lập tức quay đầu leo vào trong xe ngựa. Trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng chửi một tiếng "Đăng đồ tử!"

Mộc Đông và Hạ Quả thấy Xuân Hạnh trở về là lập tức leo lên xe ngựa, trên mặt lại không thấy nét cười dịu dàng thường thấy, liền đưa mắt cảnh giác nhìn về phía Tề Hành.

Tề Hành gãi gãi đầu. Hắn biết hắn đẹp trai, được nhiều cô nương ưa thích, đã quen với ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, nhưng chưa có khi nào lại đón nhận nhiều ánh mắt bất thiện như vậy.

Cái xe ngựa này thật thú vị!

Tề Hành nhìn nhìn một lát, rồi thúc ngựa trở lại, ra hiệu tiếp tục xuất phát. Có một tên lính đến chào đám người Minh Châu rồi xin đánh xe. Hạ Quả nghe Minh Châu đồng ý, mới đưa dây cương rồi cũng vào trong xe ngựa.

Thế là đoàn binh hành quân trở về kinh đô, phía sau có một cái xe ngựa đi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play