Canh ba, một bóng người lặng lẽ đi vào thiền viện nhưng là từ cửa sau, quả nhiên cửa hoàn toàn không khóa. Lãnh Nguyệt mạnh dạn bước vào. Đèn đột ngột được đốt lên, chiếu sáng khắp phòng, ở bên bàn trà có một người đợi sẵn từ lâu. Lãnh Nguyệt cúi xuống hành lễ:

"Sư phụ".

Đại sư chầm chậm mở miệng:

"Ngồi xuống đi, trà ta đã pha sẵn rồi".

Lãnh Nguyệt ý thức rót trà mời người. Đại sư hơi mỉm cười, ông biết Duyên Niên là thiếu niên thông minh đã hiểu được ẩn ý của ông, không hổ là đồ đệ ông tâm đắc nhất:

"Duyên Niên, con theo ta đã bao nhiêu năm rồi?".

Lãnh Nguyệt cung kính đáp:

"Từ lúc lên sáu người đón con về chùa, năm nay đã là mười năm".

Đại sư "ừm.." một tiếng, thời gian trôi qua thật nhanh:

"Cũng nhờ trời phật ta và con có duyên tương ngộ nên bây giờ mới có tình sư đồ".

Vị đại sư lớn tuổi gãi gãi chòm râu, bộ não lớn tuổi đang nhớ lại. Người phụ nữ mặc toàn thân màu đen, nàng đứng trong bóng râm, đôi mắt nàng u sầu, nhưng trong đôi mắt ấy, ta cảm nhận được sự tôn kính dành cho những gì ta sắp hoàn thành.

Nàng không còn sự lựa chọn nào khác. Vì chúng sinh, ta phải bảo vệ kiệt tác này.

Đại sư nhìn sang Lãnh Nguyệt đang ngồi bên, hắn giống với người phụ nữ đẹp tuyệt đó.

Đại sư rời mắt khỏi hắn và nhìn về phía chân trời. Phía trên thế gian đau khổ này, ta nói lời cầu khẩn cuối cùng.

Ta nguyện dùng công đức cả đời này xin phật tổ chứng giám, hắn không phải yêu ma đáng ghê tởm, mà như một sự cứu rỗi cuối cùng, người biết thật sự là như vậy.

Lãnh Nguyệt ngồi khoanh trân trên phản, sư phụ muốn hắn đọc kim cang kinh nhưng đầu hắn đau như búa bổ, không thể tập trung.

Đại sư lắc đầu:

- Trong lòng còn tạp niệm.

Lãnh Nguyệt chỉ im lặng, bỗng thấy khó thở. Vô thức nhìn đầu ngón tay, chuyện gì xảy ra với hắn vậy, chỉ mới gặp lại một lần mà đã như vậy.

Lãnh Nguyệt nhìn tòa lâu phía xa, ánh đèn bật sáng trở lại, đường chân trời biến mất.

Leng keng.. Tiếng chuông gió làm Hạo Thiên tỉnh dậy, trời mùa thu nhưng không khí vẫn nóng nực.

Tiểu Lộc Tử đưa mắt ra hiệu Hạo Thiên mới nhận ra có một thái giám đang quỳ gối trước mặt, hai tay bưng một khay gỗ, trên đựng túi hương cùng vài chiếc vòng mã não, trầm hương, những món đồ đại sư đã ban phước cầu phúc cho người trong hoàng tộc.

Hạo Thiên biết mình vừa thất thần liền ho nhẹ vài tiếng, Tiểu Lộc Tử nhanh tay nhận lấy lễ vật:

"Điện hạ, người nhìn xem đều là cống phẩm thượng hạng của năm nay, màu sắc thật đẹp".

Hạo Thiên chán nản nhìn, trong lòng không có hứng thú bèn phất tay áo rời khỏi chỗ.

Tâm tình không tốt khiến mọi thứ xung quanh cũng không tốt theo. Hạo Thiên tự nhiên muốn đến di trường cưỡi ngựa.

Tiểu Lộc Tử đổ mồ hôi đầy đầu không dám lên tiếng, từ lúc trở về từ phật tháp sắc mặt điện hạ càng trở nên kì quái, khó hầu hạ. Hôm nay tâm tình bộc phát không ai ngăn được, khuyên cũng không dám khuyên.

Bình thường trông dáng người cao gầy có phần yếu nhợt nhưng thực chất sức lực kinh người. Nếu Hạo Thiên không thể hiện ra bên ngoài thì bản thân có bao nhiêu dọa người chỉ rất ít người biết rõ.

Như hiện tại Trường An bị Hạo Thiên thẳng tay giáng cho một cái tát như trời giáng đứng còn không vững, suýt chút ngã ngửa ra đất. Trường An mặc kệ cho một bên má nóng rát vẫn cương quyết quỳ xuống cầu xin:

"Điện hạ chờ khi tâm tình bình ổn lại thì cưỡi ngựa, súc vật thường có linh tính, nếu người trong lúc mất bình tĩnh sẽ làm nó hoảng loạn, rất nguy hiểm".

Hạo Thiên tức đến mặt đều bạo hồng, mắng một tiếng: "Cút".

Trường An dù bị đánh vẫn tiếp tục nói, thà để điện hạ phát tiết nóng giận ra bên ngoài còn hơn là cưỡi ngựa gây thương tích, đừng đùa nếu sảy ra chuyện gì nhẹ thì ngã đau một trận nặng thì gãy tay, gãy chân tàn tật.

"Nói đủ chưa?" Hạo Thiên lừ mắt, đôi mắt phượng xinh đẹp nay âm u khó đoán:

"Nói đủ rồi thì cút xang một bên đừng làm phiền ta", nói xong không thèm liếc mắt một cái mà đi tới nơi để ngựa.

Hạo Thiên trèo lên lưng ngựa lập tức thúc ngựa phi thật nhanh, tính khí hắn luôn như vậy khi tâm tình cực không tốt chỉ muốn phát tiết hết cảm giác khó chịu trong lòng.

Nhìn điện hạ điên cuồng lao đi, Tiểu Lộc Tử và những người hộ vệ đứng ở trong sân hết sức lo sợ, còn chưa kịp gọi người đuổi theo đã thấy một thân ảnh vụt qua.

Tất cả chỉ thấy một bóng lưng cao lớn uy vũ, một thân bào phục quý giá, bộ dáng thuộc hàng vương tôn trở lên. Thân ảnh đó rất nhanh đã phóng ngựa chạy theo điện hạ.

Hạo Thiên chạy hết sức cũng không để ý con ngựa dưới thân có chịu nổi không, các khớp ngón tay cũng đã trắng bệch ra. Trong lúc mất cảnh giác cũng không để ý có một người đang từ từ áp sát tới gần, người nọ vươn cánh tay mạnh mẽ đoạt lấy giây cương ghìm con ngựa lại.

Hạo Thiên hoảng sợ, có chút mất thăng bằng, còn chưa kịp nhìn ra chuyện gì đã bị một cánh tay to lớn cẩn thận đỡ xuống.

Chờ Hạo Thiên bình tĩnh nhìn lại mới nhận ra người trước mặt là một nam nhân anh tuấn, trên đầu đeo ngọc quan, một thân phong thái hoàng gia, người này không ai khác chính là Tĩnh Vương, tiểu thúc của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play