Tĩnh Vương đi tới chỗ quý phi, cung kính nói:

"Đã lâu không gặp, quý phi phong tư vẫn như cũ, hoa quý ung dung".

Quý phi nhìn Tĩnh Vương một thân cao lớn, uy mãnh, vóc dáng thay đổi rõ rệt, tóc đen bện cao thành những lọn tóc xoăn, bên tai trái còn xâu một khuyên vòng của người dân tộc Triệu Yết trông vừa hoang dã vừa phóng khoáng, làn da nâu khoẻ mạnh làm cho ngũ quan càng thêm sắc sảo, đoan chính mang đậm khí khái nam tử.

"Xem ra gió ở Triệu Yết cũng rất mạnh, thổi bay khí chất yếu nhợt lúc trước. Khí hậu càng khắc nghiệt càng thích hợp bồi dưỡng con người".

Tĩnh Vương linh hoạt ứng phó:

"Triệu Yết là nơi tiếp giáp với biên giới phía Tây, đất đai khí hậu của vùng hoang mạc, người ở đó cuồng dã, tự do, thần đệ cũng bị ảnh hưởng ít nhiều".

Quý phi thản nhiên nói:

"Ta thấy đệ như này rất tốt, bây giờ trông có sức sống hơn".

Tĩnh Vương cẩn thận lựa lời:

"Cũng nhờ ơn bệ hạ giao Triệu Yết cho đệ, đi để trưởng thành, rèn luyện bản thân. Đệ cũng không thể núp dưới cái bóng của bệ hạ mãi được, ai rồi cũng đến lúc phải thay đổi".

Dường như tiếng đàn nhạc ồn ào bên cạnh cũng không thể làm mọi thứ bớt đi căng thẳng.

Cũng không thể để như thế này mãi, nghĩ như vậy quý phi niềm nở nói với khách quý:

"Tĩnh Vương nên đi kính rượu bệ hạ, ta đoán hai người có nhiều chuyện cần tâm sự".

Tĩnh Vương cũng thông minh rút lui:

"Hoàng cung của chúng ta càng ngày càng trở nên náo nhiệt, ngày tháng còn dài sẽ còn nhiều cơ hội nói chuyện".

Ý cười trên mặt quý phi hơi cứng lại, đúng vậy, thời gian còn dài, nhiều chuyện sẽ phát sinh. Quý phi đoan trang nói một câu kinh điển:

"Chào mừng về nhà, đệ đệ à".

Tĩnh Vương chỉ cười, màn chào hỏi gì lạ thế, sau đó nhìn thấy thái tử bước vào điện liền nhanh chóng rời đi. Tĩnh Vương vui vẻ vỗ vai thái tử:

"Chào chàng hoàng tử bạch mã. Càng lúc càng có phong thái quân vương".

Tử Hằng khí thế hừng hực:

"Ta chỉ đang cố tập chung làm tốt việc của mình. Ta đoán hoàng thúc có cả đống chuyện hay ho để kể với ta".

"Thì ra hai người ở đây sao? Làm muội tìm nãy giờ". Phượng Nghi xinh đẹp bước tới, hơi nhún chân duyên dáng chào.

Tĩnh Vương nhìn thiếu nữ ngọt ngào cười với mình, không tiếc lời khen:

"Công chúa làm ta bất ngờ đấy, con thật xứng đáng với danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân".

Phượng Nghi ngượng ngùng, Tĩnh Vương khoát tay, nô tài lập tức bê tới những chiếc hộp gỗ tinh xảo, có thể nhìn thấy vật bên trong rất quý giá.

"Lần này về ta có mang theo một chút lễ vật".

Phượng Nghi mở ra xem, bên trong hộp gỗ có một chiếc hộp nhỏ hơn đựng một chất bột mịn màng, phảng phất có hương thơm của hoa đỗ quyên, nàng cười:

"Hoàng thúc thật ưu ái chúng con".

Thái tử cũng vui vẻ tiếp nhận chiếc áo làm từ lông bạch hồ, một món quà xa xỉ.

"Vật có quý giá đến đâu cũng không bằng tấm lòng ta dành cho bệ hạ cùng nhi tử của người". Tĩnh Vương nói xong liền đưa mắt tìm kiếm người còn lại, Phượng Nghi thấy vậy cũng hiểu hoàng thúc đang chú ý tới ai, mỉm cười nói:

"Người đang tìm Hạo Thiên sao? Tiểu tử đó từ khi ca vũ bắt đầu đã chốn đi rồi, tên đó không thể nào yên được một lúc".

Tĩnh Vương trong lòng hơi hụt hẫng, nhìn lễ vật mình chuẩn bị có lẽ phải để sau vậy, chặng đi càng dài thì người đàn ông càng cô đơn, hắn nên tìm thứ gì đó để làm dịu xuống những khúc xương mỏi mệt.

"Từng nghe danh ở Triệu Yết có một vị Tĩnh Vương tuổi trẻ tài cao, mới có mấy năm đã dẹp yên biên giới được nhân dân ở đó vô cùng kính trọng. Bây giờ mới được gặp mặt quả là vinh hạnh".

Tĩnh Vương nhìn vị quan nhân trước mặt, trẻ tuổi, chưa gặp qua bao giờ, có lẽ mới được phong chức liền hỏi:

"Chẳng hay vị này là.."

Đối phương nhanh chóng đáp:

"Hạ quan là chánh tứ phẩm mới nhậm chức, Lý Ngọc".

Nhìn người này có vẻ chân thật, muốn thân cận hắn từ lòng ngưỡng mộ thật sự, không thấy có ý đồ nào khác, Tĩnh Vương cũng thoải mái cùng nam nhân đối đáp.

Lý Ngọc vội cúi đầu:

"Được hầu chuyện Vương gia là diễm phúc của hạ quan".

Tĩnh Vương nghĩ trong đầu, hắn mới về kinh còn không rõ ai địch ai bạn, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, cũng nên tìm cho mình mấy đồng minh có thể tin cậy được. Muốn tồn tại lâu dài ở chốn gió tanh mưa máu này không thể đơn phương độc mã được.

Lãnh Nguyệt sốt ruột đi qua những con đường dài sâu thăm thẳm. Hầu như con đường nào cũng tối đen, vắng vẻ, chỉ có ánh sáng từ những chiếc đèn lồng trông như ma chơi bay trong gió. Khi đi tới ngã rẽ tiếp theo Lãnh Nguyệt nghe có tiếng nói vẳng ra, một nhóm người đột ngột xuất hiện. Lãnh Nguyệt sững người, định tìm chỗ trốn, bất quá hai bức tường dựng đứng chạy song song với nhau không có một khe hở.

Bọn họ nói chuyện gì nghe không rõ, chỉ nghe rõ ràng một giọng nam trầm thấp cười: ".. cô ta cũng được", tiếng một người khác vang lên: "Hôm nay hầu gia sẽ không có thời gian để mắt tới đại công tử đâu, chúng ta nên đi chỗ nào vui vẻ một chút".

Giọng nam đáp: "Ngươi định chơi trò gì?", người nọ cười khà khà nói: "Chơi xếp hình hoặc mấy trò như bập bênh cũng hay, nghe nói ở Thiên hạc lầu mới có một hoa khôi xinh đẹp lại khéo léo vô cùng".

Cả đám bắt đầu ồn ào bàn tán chuyện tiệc tùng thâu đêm:

"Ý ngươi là gì, hai hình người xếp hình lên nhau hay là cô ta chơi bập bênh trên người ta". Lập tức có một tràng cười ồ lên vô cùng khoái trá. Một người lên giọng nhắc nhở: "Mọi người, nhỏ tiếng lại nào".

Lãnh Nguyệt không có thói quen nghe lén ai bao giờ nhưng không còn nơi để tránh, đành phải im hơi lặng tiếng đi qua, cầu mong bọn họ vì mải buôn chuyện sẽ không để ý một bóng ma lướt qua. Không may, Lãnh Nguyệt vẫn không qua mắt được. Một tên chỉ vào hắn, nói:

"Quý cô nhỏ nhắn nào đây?". "Có chuyện gì thế.." mấy người khác tò mò hỏi, gã trả lời: "Có vẻ chúng ta có một con cừu đi lạc".

Lãnh Nguyệt cố giữ bình tĩnh, yên lặng như người vô hình mà đi tiếp, một người lanh lẹ bay tới chắn đường:

"Không, em cứ đi như vậy thì thật là thô lỗ đấy".

Lãnh Nguyệt lầm bầm: "Không có tên lính gác nào thấy khó chịu với lũ bệnh này ư?", hắn đã chực chạy trốn nhưng bị một người kéo tay lại: "Em vừa nói gì?"

Lãnh Nguyệt bực mình hất tay gã ra, lạnh lẽo quát: "Cút".

Khí thế như vậy chỉ thêm chọc cười bọn chúng, sau khi cười chán chê một người nghiêm túc nói: "Các chàng trai, cư xử cho tử tế nào". Từ sau tấm màn mỏng Lãnh Nguyệt có thể thấy đó là một người rất cao, cao nhất trong cả nhóm, người đó đẩy mấy tên kia ra xa, đoạn nhắc: "Tao đang trong thời gian quản chế, chắc tụi bay biết nếu có xô xát, ai là kẻ phải giơ đầu chịu báng rồi đấy!".

Lãnh Nguyệt nghĩ thầm, cuối cùng cũng có một kẻ biết nói tiếng người.

Thanh niên đi đến chỗ hắn, thấp giọng nói:

"Bọn họ chỉ đùa thôi, tôi xin lỗi".

Lãnh Nguyệt không muốn gây chuyện với bọn này, chỉ nghe giọng đã biết là công tử thế gia con nhà quan rồi, sẽ không phải là điều khôn ngoan khi bật lại đám người chuyên đi bắt nạt và uy hiếp người khác.

Không suy nghĩ nhiều, Lãnh Nguyệt trực tiếp đi qua, thế nhưng tên to con như một vận động viên thể thao lại không tốt bụng như vậy, y cúi đầu, giọng nói trầm thấp:

"Không nhanh như thế đâu, ít nhất em phải cho tôi xem mặt chứ?"

Không chịu nổi, Lãnh Nguyệt giơ tay muốn tát cho y một cái nhưng tay không hề có cảm giác đau, cổ tay đã bị đối phương nắm giữ.

"Nữ nhân tại sao lại hung tàn như em chứ? Không phải nữ nhân là phải đoan trang dịu dàng sao?"

"Có câm mồm không thì bảo?". Lãnh Nguyệt không chủ tâm quát to như thế.

Thanh niên sửng sốt:

"Em là nam?"

Lãnh Nguyệt thầm niệm kinh sám hối, trong đầu hắn xuất hiện ý nghĩ muốn giết tên này: "Trời cũng đâu tối đến mức bị mù?" Đối phương cong môi cười khẽ, những ngón tay nắm chặt cổ tay không buông, không tiếng động vuốt ve lên làn da trơn láng mát lạnh.

Lãnh Nguyệt cảm nhận được sự đụng chạm không chút kiêng nể từ thanh niên, giận tới mức lạnh lẽo gầm lên:. Tru𝔂ệ𝔫 chí𝔫h ở || T 𝙍 𝗨 M T 𝙍 𝗨 Y Ệ N.V𝔫 ||

"Buông ra".

Dường như là tìm được một trò thú vị, thanh niên trêu đùa:

"Em để cho tôi nhìn mặt một lần tôi sẽ để em đi".

Lãnh Nguyệt trừng mắt nhìn, qua khe hở chỉ thấy khoé môi đối phương đang câu lên đắc ý, nghiến răng nói:

"Ngươi không cảm thấy kinh tởm sao? Đồ biến thái".

Những người ở phía sau kinh hoảng, đây là lần đầu tiên có người dám thái độ với thanh niên kiểu đó. Mấy người nhìn nhau, thầm hỏi liệu án mạng có sảy ra hay không?

Chỉ thấy thanh niên không tức giận mà ngược lại còn thả ta hắn ra, Lãnh Nguyệt vội vàng bỏ chạy, bất ngờ đối phương vươn chân ra ngáng đường, ngay lập tức Lãnh Nguyệt vấp chân ngã nhào, mũ trùm trên đầu cũng rơi xuống.

Không gian tĩnh lặng đến đáng sợ, Lãnh Nguyệt hoảng hốt định lấy mũ che lại nhưng lại bị thanh niên ác ý lấy chân đá vào trong góc. Mặt Lãnh Nguyệt đỏ rần, tức không làm gì được. Đám con trai xô đẩy nhau cười đùa ầm ĩ, đứng sau lưng Lãnh Nguyệt, thanh niên nhếch miệng cười nhạo:

"Thì ra là hòa thượng, thảo nào phải che chắn kĩ như vậy".

Lãnh Nguyệt cắn răng chịu đựng, không nói một lời, hắn cúi xuống nhặt chiếc mũ lên, đúng lúc vạt áo mở ra, một con cào cào tre rơi ra bên ngoài. Thanh niên nhìn thấy vật đó, chân mày lập tức nhăn lại, cũng cúi xuống định nhặt, lúc này Lãnh Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, bốn mắt lập tức giao nhau.

Thanh niên vốn đang vô cùng bình thản, lạnh nhạt mà quan sát lập tức biến sắc, kinh hoảng mở to mắt. Lãnh Nguyệt cũng gần như bất động, không thốt lên lời, mãi cho đến khi thanh niên nhích người lại gần, không dám tin mà nhẹ giọng gọi một tiếng: "Nguyệt nhi?"

Lãnh Nguyệt nghe tiếng tim đập "thịch" một tiếng rất mạnh, hắn nhảy dựng lên và cắm đầu cắm cổ chạy mất, vội đến mức bỏ quên con cào cào nằm trên đất. Bây giờ hắn không còn nghĩ được gì khác ngoài việc chạy trốn.

Thanh niên nhặt nhanh con cào cào và đuổi theo sau, tim đập như trống làng, miệng không ngừng lẩm bẩm nói với chính mình:

"Là cậu, đúng không? Nguyệt nhi.. Nguyệt".

Đám người ở phía sau la lên:

"Đại công tử?"

Từ xa Lãnh Nguyệt trông thấy một bóng người, xung quanh còn có thị vệ thắp sáng đèn, không kịp suy nghĩ liền chạy nhanh tới phía đó, hắn không thể, không thể bị tóm được.

Thanh niên đuổi tới nơi thì cũng chạm mặt phải người đàn ông, thoáng nhìn hai bên, cúi người hành lễ:

"Tham kiến Bát Vương gia".

Bát Vương điềm tĩnh nói:

"Nguyên lai là đại công tử Vũ Văn gia.." ông đưa mắt nhìn ra phía sau quan sát: "Có vẻ náo nhiệt quá nhỉ?"

Thanh niên thở hổn hển, không để ý lời ông nói chỉ gấp gáp tìm kiếm, vội hỏi:

"Vương gia có nhìn thấy một người chạy qua đây, ý ta là một hòa thượng".

Nghe câu đó, ánh mắt Bát Vương liền liếc nhìn qua tiểu hòa thượng đang nép mình trong góc, bộ dáng run rẩy, sợ tới mức bụm miệng không dám thở mạnh, hắn dùng sức mạnh mẽ lắc đầu, đôi mắt long lanh chứa đầy cái hoang mang, sợ hãi, còn có cả tia bất lực cầu xin.

Bát Vương cảm thấy từng cử chỉ, động thái của mình cũng dọa tiểu hòa thượng hoảng loạn thấp thỏm, bất giác sinh ra một chút thương xót liền quay sang nhìn Đại công tử mà nói:

"Ta đứng ở đây chẳng thấy ai đi qua đi lại, chỉ có mình ngươi'.

Đại công tử trong lòng như có lửa đốt, sốt ruột nói:

" Nhưng ta đã nhìn thấy cậu ấy.. "

Bát Vương khăng khăng:

" Do tưởng tượng thôi ", ông nghi hoặc hỏi:" Cậu say à? Có cần ta gọi hầu gia không? "

Nhắc tới hai chữ hầu gia, đại công tử lập tức nghiêm chỉnh lại, không dám làm gì quá phận nữa. Tuy đại công tử thu hồi lại biểu tình nhưng chuyện vừa rồi y nhìn rõ như ban ngày, đủ để tin điều ngược lại, bỗng nhiên lớn giọng:

" Trong bữa tiệc ta có hơi quá chén, xin vương gia thứ tội ".

Bát Vương hiển nhiên rộng lượng bỏ qua:

" Không vấn đề gì, tuổi trẻ không tránh được nhiệt huyết dâng trào. Ngươi nên về đi, kẻo hầu gia lo lắng ".

Sắc mặt đại công tử âm trầm, nhìn một lúc liền cúi đầu hành lễ, chậm rãi xoay người rời đi, chỉ có điều bàn tay vẫn nắm lăm lăm con cào cào trong tay.

Tôi.. không thể một lần nữa bỏ lỡ cậu.

Mãi sau, khi tiếng bước chân đã xa dần, mọi thứ quay về tĩnh lặng, Lãnh Nguyệt mới dám đi ra khỏi bóng tối, hắn cúi sâu người, chắp tay hướng Bát Vương nói:

" Đa tạ vương gia đã ra tay cứu giúp ".

Bát Vương ánh mắt đầy hứng thú, dịu giọng nói:

" Không có gì cả. Có thể cho ta hỏi ngươi tại sao lại phải trốn tránh người đó? "

Lãnh Nguyệt vẫn chưa hết căng thẳng, tìm cách nói tránh:

" Ta chỉ là xảy ra chút mâu thuẫn với bọn họ, không phải chuyện gì quan trọng ".

Bát Vương cũng không hỏi gì thêm, nhìn thấy tiểu hòa thượng như thế dung mạo

Xuất chúng, khuôn mặt tuấn mỹ cực kỳ, vừa có chút thưởng thức vừa len lỏi một tia âm thầm đánh giá. Bát Vương mỉm cười đầy ý vị sâu sa:

" Thôi về đi, lần sau nhớ cẩn thận".

Lãnh Nguyệt trở về phật tháp, trên đường đi hắn không chịu được phải dừng lại, đứng dựa người vào chân tường, cố gắng bình tĩnh lại. Lãnh Nguyệt đứng lặng trong bóng đêm và tưởng thời gian như ngừng trôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play