Gọi là tiệc thưởng trà ngắm hoa nhưng thực chất là lấy cớ để dò xét giữa các thế lực, mượn cớ mà đánh chủ ý liên kết giữa các gia tộc dùng hôn phối làm bàn đạp chính trị.

Cho dù không với được mặt trăng thì cũng với tới những vì sao. Chính vì thế bọn họ không chỉ đi một mình mà còn mang theo cả con trai con gái của mình vào cung. Ai cũng nói cười đon đả nhưng trong lòng là một trời suy tính.

Lại một lần nữa Hạo Thiên thấy hối hận khi theo Phượng Nghi tới đây, từ lúc ngồi xuống đều nghe những chuyện tầm phào không đâu, hơn nữa mọi người đều vụng trộm nhìn hắn. Mặc dù đã tỏ thái độ ra mặt nhưng bọn họ đều không biết điều.

Cũng không thể trách những người đó, ai bảo điện hạ lại tuyệt mĩ như vậy, hôm nay mới được diện kiến không khỏi bạo dạn một chút:

"Được gặp điện hạ, chúng thần thật có phúc khí". Lời nói mang theo mười phần lấy lòng, xiểm nịnh.

Hạo Thiên dửng dưng không để vào tai, quý phi đành cười đáp lại bọn họ, theo phân vị hỏi han từng người.

Quý phi đặt một đĩa bánh quế hoa lên trước mặt Hạo Thiên:

"Ăn chút gì đi, mẫu phi nếu biết con tới nên chuẩn bị thêm nhiều món bánh ngon".

Hạo Thiên cũng không động, chỉ nói:

"Mẫu phi, tiểu hoàng thúc vừa vào cung".

Câu nói này làm động tác gắp thức ăn của quý phi dừng lại, nàng nói:

"Mẫu phi có nghe nói qua, con gặp Tĩnh Vương rồi à?"

Hạo Thiên thật lòng đáp: "Con gặp rồi".

Quý phi có chút băn khoăn nhưng không để lộ ra, nàng đặt một khối bánh vào trong chén của hắn:

"Hạo Thiên, mẫu phi biết con lúc nhỏ rất thân thiết với Tĩnh Vương nhưng bây giờ con đã lớn, không nên cùng Tĩnh Vương quá gần gũi nữa".

Hạo Thiên không chắc nàng đang lo chuyện gì, chỉ an phận gật đầu rồi cắn một miếng bánh.

Quý phi thấy ánh mắt mọi người cứ nhìn qua bên này, biết họ đang mong chờ điều gì bèn nói:

"Thiên Nhi, con qua bên kia ngắm hoa xem, có rất nhiều giống hoa đẹp mới lạ".

Nhận thấy ánh mắt quý phi hơi khác lạ, Hạo Thiên liền biết nàng có ý đồ gì đó. Quý phi làm chủ lục cung, uy nghiêm tôn quý nhưng cũng hay bày trò trêu đùa huynh đệ bọn họ, còn sợ hậu cung quá rảnh rỗi.

"Nhanh đi qua bên kia đi". Quý phi dỗ dành, nhìn dáng vẻ của hắn rõ ràng là không thích nhưng vẫn phải nghe theo làm nàng buồn cười.

Hạo Thiên bất đắc dĩ phải chiều theo ý quý phi, đi qua vườn hoa, mấy vị tiểu thư không khỏi bị hắn hấp dẫn phảng phất như những con ong say mật hoa thơm.

Vẻ đẹp của điện hạ làm cho nữ tử phải sùng bái ghen tị còn nam nhân sẽ phải đỏ mặt. Có một vị tiểu thư đánh bạo đến gần làm quen, nàng dáng điệu thướt tha, tay cầm một đĩa bánh hoa yêu kiều nói:

"Điện hạ, đây là bánh hoa được làm từ cánh hoa tươi, người nếm thử xem".

Vừa nhìn đã biết là tiểu thư xuất thân quyền quý, khả ái nhu hòa, liễu yếu đào tơ nhưng Hạo Thiên chỉ lạnh nhạt:

"Ta ở chỗ quý phi nương nương đã ăn no rồi".

Cô nương bị từ chối thẳng như vậy liền quẫn bách, vẻ mặt tràn đầy uỷ khuất khẽ cắn môi trông thập phần yếu đuối:

"Chẳng nhẽ điện hạ lại tuyệt tình đến vậy sao?", nữ tử đáng thương nói:

"Tiểu nữ làm điện hạ mất hứng, là lỗi của tiểu nữ, xin điện hạ đừng trách". Giọng nói thỏ thẻ, bẽn lẽn như gãi ngứa ở trong lòng, hơn nữa âm cuối còn cố ý kéo dài ra.

Hạo Thiên nghe xong cả người gai nhọn mọc hết ra:

"Đừng nói như vậy, ghê lắm" nói xong dứt khoát đi chỗ khác, để lại một bóng lưng lạnh lùng.

Nữ nhân nghĩ với xuất thân cộng với dung mạo của mình có thể thu hút sự chú ý của điện hạ, không ngờ bị chê thẳng vào mặt như vậy liền uỷ khuất tới mức bật khóc. Quý phi từ xa nhìn thấy một màn này thiếu điều bật cười thành tiếng.

Những người xung quanh cũng sợ hết hồn, băng sơn vương tử là đây.

Tiểu Lộc Tử cũng bất lực nhìn theo, hắn hầu hạ bên cạnh điện hạ từ nhỏ cũng hiểu, nữ sắc không hoặc nhân chỉ có nhân mê hoặc nhân tâm.

Hạo Thiên bỏ đi, trên mặt đã treo thêm vài phần bất mãn, bỗng có tiếng ồn ào phía xa, Hạo Thiên đi tới thì trông thấy một đám công tử cũng tầm tuổi hắn đang đá cầu.

Trong lòng nhất thời nổi nên hứng thú, Hạo Thiên cũng thường chơi đá cầu cùng với thái tử nhưng theo thời gian thái tử càng bận xử lý chính sự, không còn thời gian làm bạn với hắn.

Nhớ lại cũng lâu không được giãn gân cốt, Hạo Thiên cũng muốn ham vui.

Cả đám thấy điện hạ đến liền vội quỳ xuống hành lễ. Hạo Thiên phất tay, lúc này mọi sự chú ý của hắn đều va vào quả cầu kia.

Một người tinh ý nhận ra sự thích thú của điện hạ liền mạnh dạn nói:

"Điện hạ có muốn chơi cùng chúng thần không?"

Hạo Thiên gật đầu: "Được".

Mọi người lập tức vội tản ra thành hình bán nguyệt, vây xung quanh xem.

Nam tử cầm cầu tên là Sở Hy, cháu trai của Sở tướng quốc:

"Điện hạ, xin chỉ giáo".

Quả cầu nhẹ nhàng được đá lên không trung, thiếu niên tầm tuổi này rất hay tụ tập chơi đá cầu, ném tên, dù sao Sở Hy đã chơi trò này với huynh đệ, bạn học từ nhỏ nên rất thạo. Nhưng nhìn dáng vẻ điện hạ xem ra không giỏi vận động, Sở Hy không dám vô lễ nên chỉ dùng một nửa sức lực, cầu chỉ vừa sức chặn được.

Hạo Thiên nhìn ra ý đồ của đối phương cũng nhẹ giơ chân thuận lợi bắt được, uyển chuyển đá chuyền lại, sức vừa đủ, không mạnh không yếu.

Sở Hy hiểu ý, hai người tung hứng rất nhuần nhuyễn. Sở Hy cũng được xem là cao thủ nhưng hôm nay cũng gặp phải đối thủ.

Điện hạ hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ khoan thai chỉ có đôi chân nhún nhảy đỡ cầu, cũng không thay đổi sắc mặt, ung dung cản phá mấy lượt. Đột nhiên điện hạ dùng sức thật mạnh đá cầu về phía trước, Sở Hy nhất thời bị động, trở tay không kịp, cầu vượt qua chân một tiếng "vút", rơi xuống đất.

Cả bọn không khỏi sững sờ, không ngờ người nhìn còn đẹp hơn nữ nhân lại có sức mạnh lớn như vậy. Hạo Thiên nhếch môi, trò chơi bây giờ mới bắt đầu:

"Dùng hết sức đi, bản vương muốn sảng khoái một trận".

Trước sự khiêu chiến của điện hạ, Sở Hy cười cười nhặt cầu lên, tiếp tục cuộc chơi nhưng lần này sẽ dùng toàn lực. Dù sao cũng không thể để điện hạ chê cười.

Sở Hy tung chiêu, cầu đều chọn những nơi điểm yếu của đối phương mà đá, công kích bất ngờ, tuyệt không nương tình, chuẩn xác, nhanh và mạnh.

Cầu được đá qua đá lại, tiếng kêu vun vút, mấy vị công tử đứng ngoài xem chỉ biết trân trối nhìn.

Lần này cầu đá xang, lông bay tạo thành một vệt nâu dài, Hạo Thiên bật người, hơi xoay chân một phát bật lại, cầu kêu tách một tiếng rồi bay về. Chiêu này quả thật khó đỡ, Sở Hy bị xoay vòng vòng, cả bọn vỗ tay khen "lợi hại.. lợi hại".

Sau một hồi Sở Hy nhận thua, đá cầu một lúc mà như chạy quanh năm vòng sân, chỉ tiếp chiêu điện hạ đã thấy mệt.

"Điện hạ quả là cao thủ, xin bái phục".

Hôm nay được một trận vui vẻ, tâm trạng Hạo Thiên cũng trở nên tốt hơn, còn đang định xoay người thì nghe có tiếng:

"Đây là cái gì, mấy người mau qua đây nhìn xem.. hình như là một sợi tơ hồng".

Hạo Thiên vội xem lại áo, lại có một tên khác lên tiếng:

"Sao lại có tơ hồng ở đây, hay là có vị tiểu thư nào thầm mến chúng ta, mới đem sợi dây này buộc lại làm tín vật?" Cả bọn ha ha cười to.

Còn chưa cười xong, tên đó đã bị một cú đá ngay giữa mặt làm gã ngã dúi dụi ra đất, còn định quay lại mắng to xem kẻ nào vô lễ liền bắt gặp ánh mắt của HạoThiên, mới mở mồm đã lập tức ngậm lại, sợ tới trắng bệch sắc mặt.

Hạo Thiên đứng đó, sắc mặt âm trầm đáng sợ, rõ ràng đang tức giận. Mắt phượng nheo lại, nhìn xuống tên đó như nhìn thứ gì đó rác rưởi. Tất cả đều sợ, không ai biết đã chọc giận điện hạ chỗ nào chỉ phải quỳ xuống.

Hạo Thiên đưa tay lấy lại sợi dây, còn không quên bóp nát bàn tay vừa cầm của gã, tiếng kêu thảm thiết vang lên. Những kẻ lúc nãy vừa tấu hài với nhau nay đã im thít.

Tiểu Lộc Tử cũng không dám cản lại, tính tình điện hạ mấy ngày hôm nay luôn bất thường như vậy, không ai dám làm trái.

Sở Hy run rẩy nói:

"Điện hạ, người đừng giận, bọn A Chuơng chỉ nói đùa, lời nói ngu xuẩn.." sau đó đưa mắt ra hiệu cho tên bị đánh nhanh chóng cầu xin, tên nọ ôm tay khóc lóc:

"Điện hạ, là tiểu nhân ngu dốt, tiểu nhân biết sai rồi". A Chương rối rít dập đầu, còn tự vả miệng hai cái để tỏ thành ý.

Hạo Thiên lạnh lẽo nhìn cả đám, còn lôi thôi nhiều lời không tiện cho thêm một cái đạp, hắn rít lên một câu:

"Cút cho khuất mắt bản vương".

Trên người điện hạ, những vật quý giá đều không thiếu, trang phục thêu chỉ vàng, chỉ bạc, đai lưng nạm ngọc, chỉ tính riêng miếng ngọc bội đeo bên hông đã có giá trị liên thành nhưng điện hạ lại cố chấp chỉ vì một sợi dây không có giá trị. Điện hạ luôn cất sợi dây này vào trong ngực, nhìn cũng không cho ai nhìn một cái, ngay cả Tiểu Lộc Tử khi hầu hạ cũng phải cẩn thận bọc nó lại trong một chiếc khăn lụa trắng. Có lẽ lúc nãy dùng sức hơi mạnh, lúc nghiêng người sợi dây này tuột ra khỏi ngực.

Tiểu Lộc Tử còn định nói gì nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của điện hạ liền không dám hé miệng nữa.

Cùng đá một ván cầu, Sở Hy còn nghĩ điện hạ tính cách vui vẻ hòa đồng, không ngờ chớp mắt một cái đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, từ một thiên sứ bỗng hóa ác quỷ, không thể hình dung nổi. Cổ nhân có câu gần vua như gần cọp quả không sai, cũng tại những kẻ ngu si, thô lỗ này.

Sở Hy nhìn điện hạ chán ghét bỏ đi mà không khỏi trừng mắt nhìn cái đám bạn đần độn của mình, không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội ngu.

Hạo Thiên nắm chặt sợi dây trong tay, màu đỏ thẫm giữa lòng bàn tay trắng hồng tựa như một sợi chỉ tay, trong lòng bỗng nhiên thắt lại.

Quận chúa đứng bên hồ nước nghe một nhạc kỹ đánh tỳ bà, chưa hết nửa khúc nàng đã không nhịn được giơ tay cho dừng lại, nàng nhíu mày nói:

"Nếu đã không có thiên phú về âm luật thì dù là dùng Nam Đường Đại Chu tì bà cũng chỉ là cái vật tầm thường mà thôi".

Nhạc kỹ tỳ bà kia có chút sợ hãi, cúi đầu đứng một bên:

"Nô tỳ kỹ nghệ bất linh, kính mong quận chúa thứ tôi".

Tỳ nữ bên cạnh nàng là Y Trân thấy quận chúa sinh khí, vội dẻo miệng nói:

"Quận chúa, nếu nói đàn tỳ bà thì quận chúa chính là quốc thủ".

Vốn dĩ muốn nghe bọn họ tấu vài khúc cho thư giãn tinh thần, ngược lại nghe xong còn khó chịu hơn. Với một người tinh thông âm luật nếu nghe một bản đàn không hay sẽ rất khó chịu:

"Bây giờ nhạc kỹ tỳ bà bình thường cũng được dùng tỳ bà cổ phụng sao?".

Nhạc kỹ cúi đầu, xấu hổ nói:

"Nô tỳ kỹ nghệ tầm thường nên chọn cây đàn tốt nhất để bù vào khuyết điểm".

Quận chúa cười nhạt, liếc mắt nhìn cây tỳ bà vừa trình diễn, Y Trân hiểu ý liền lấy tỳ bà đưa cho nàng.

"Nếu không có tài thì chạm tay vào một cây đàn quý như vậy chỉ làm mất đi giá trị".

Quận chúa liền ôm tỳ bà, nhẹ nhàng đánh đàn, tuỳ ý âm luật xoay tròn như châu, tự chỉ gian chằng chịt trơn tru, ngưng tụ lại thành hoa gian diệp hạ Thanh Tuyền róc rách.

Hạo Thiên lặng yên nghe âm sắc tối thanh, không khỏi trầm trồ, quả là tài nữ một thời, tài sắc vẹn toàn.

Nắng vàng chiếu lên người nàng như có một vầng hào quang bao phủ. Đột nhiên cảm thấy phong thái đến khí chất của nàng có nét tương đồng rất giống một người, một khung cảnh hoàn toàn khác biệt. Bất tri bất giác đã vô thức tới gần.

Quận chúa bình thản đàn xong những nốt cuối cùng mới dừng lại:

"Sao vậy?"

Hạo Thiên nói lời chân thành:

"Cô mẫu đàn hay quá, nếu nói về đàn tỳ bà thì không ai sánh bằng".

Quận chúa đưa đàn cho Y Trân cầm, hơi xoa tay vừa cười vừa nói:

"Hôm nay tay ta có hơi cứng, hơn nữa không đàn quen tay nên không được như bình thường, nếu nhị điện hạ muốn nghe hôm nào ta sẽ dùng cây Ngọc tỳ bà đàn cho con nghe".

Hạo Thiên mỉm cười:

"Đa tạ cô mẫu".

Quận chúa nhìn Hạo Thiên, ước lượng độ tuổi, vẫn còn kém hơn một chút:

"Nhớ năm ấy khi ta khẩn chương đi bái kiến thái hậu, thái phi cũng từng gặp mẫu thân của con".

Trong lòng Hạo Thiên như bị châm vào một thứ gì đó, cố gượng cười:

"Con không có bất cứ kí ức nào về mẹ, không cảm xúc, không có gì cả".

Quận chúa lấy tay che miệng như nói đến một chuyện gì khủng khiếp lắm, đôi mắt nàng đã ẩm ướt:

"Ôi ta rất tiếc, ta xin lỗi vì đã nói đến chuyện này".

Lời đã nói ra thì đâu thể rút lại, Hạo Thiên biết mình không nên hỏi nhưng bản thân lại không kiềm chế được vì hắn đã sống cô đơn quá lâu với bí mật này:

"Cô mẫu, người có thể nói cho con biết về mẹ con không?"

Quận chúa đưa mắt nhìn Y Trân, cô gật đầu cho tất cả mọi người lui xuống hết, quận chúa có vẻ thương tâm:

"Phụ hoàng của con không nói gì cho con sao? Ta chắc một nhà đồng tâm, nói ra sẽ đau lòng lắm". Nói xong, nàng lập tức đưa tay về phía Hạo Thiên: "Đã có phụ hoàng con làm chủ, cô mẫu khuyên con, bản thân nên vứt bỏ hết thảy tất cả. Con nên sống thật tốt coi như là thể hiện hiếu tâm với mẹ con".

Hạo Thiên không đi đến chỗ nàng, lập tức thu tay về:

"Con lỡ thốt ra điềm xấu, xin cô mẫu đừng trách".

Quận chúa ngầm có ý cười:

"Là mẫu thân của con, tự con thương nhớ người là được rồi. Nhưng con nên nhớ kĩ lấy, chuyện này dù là ai cũng không thay đổi được, con đã mất mẹ ngay từ khi trào đời, e rằng hoàng đế nghe đến lời ta nói sẽ vô cùng chán ghét, hận không thể khiến nó biến mất mới thỏa lòng".

Hạo Thiên không thể hiểu nổi những điều quận chúa ẩn ý, suy cho cùng hắn cũng còn quá trẻ và thơ ngây. Quận chúa cũng không muốn tiếp tục chủ đề này, nàng nói:

"Lúc nãy ta nghe có tiếng la hét, xem ra con đã chơi vui lắm". Nàng chỉ nhẹ nhàng nói nhưng ánh mắt lại sắc sảo quan sát, Hạo Thiên bị nàng nhìn như vậy cũng không thay đổi sắc mặt:

"Chỉ là trò trẻ con, không đáng bận tâm".

Quận chúa nghĩ lời nói cũng thật kiêu ngạo:

"Sau này khi con trưởng thành, hoàng đế sẽ đem một nửa giang sơn cho con gánh vác, lúc đó trò chơi cũng phải tương xứng độ khó. Chung quy lại con vẫn mang họ Cung gia".

Hạo Thiên nói như lẽ đương nhiên:

"Có những việc người ngoài nhìn vào sẽ thấu đáo hơn, người bên trong chưa chắc đã sáng suốt nhất, con xin nghe người chỉ bảo".

Quận chúa bỗng nhiên bật cười, cảm thấy thú vị:

"Chỉ bảo gì chứ? Cung gia của con cũng thật là nhân từ, lấy cái nhân từ đó để trấn áp các gia tộc còn lại".

Hạo Thiên cười, ngay lập tức tìm cách làm lành:

"Làm sao có thể? Luận về cơ trí, mưu lược làm sao so sánh được với Hiên Viên gia thông thạo binh thư".

Quận chúa nhíu nhíu mày:

"Thôi, bỏ đi, chuyện giữa các đại gia tộc đời trước cũng không liên quan đến con, huống chi con là tiểu hoàng tử châu thai ám kết được hoàng đế mong chờ nhất, thiên gia sẽ không uỷ khuất con".

Nàng liếc nhìn Hạo Thiên:

"Hoàng đế quả là có phúc khí khi sinh ra được hậu duệ như con".

Về điều này Hạo Thiên vẫn chưa hiểu rõ lắm, hắn đối với quyền lực không phải thực chán ghét, cũng không phải phát điên thèm muốn, hắn chỉ nghĩ là vẫn chưa đến lúc.

Hạo Thiên còn định hỏi thêm nhưng quận chúa lấy khăn che miệng ho, có vẻ sức khoẻ nàng không được tốt, cho dù trang điểm đậm cũng không che dấu được nét yếu nhợt, nói chuyện hơi lâu làm nàng hao tổn sức lực.

Đôi mắt xám trông như màu mây lúc trời dông bão: Đẹp nhưng dữ dội, thông minh nhưng không hiền từ cho lắm, như thể nàng đang cân nhắc nên làm thế nào để chơi đùa với tâm trí đối phương.

"Điện hạ, con nên biết ơn vì mẹ con đã chấp nhận sinh con ra".

Nàng vịn vào tay thị nữ:

"Y Trân, chúng ta đi".

Chấp nhận? Hạo Thiên thấy nàng đi xa dần, đôi chân như nhũn ra, bất giác cắn chặt răng nhưng trên mặt không dám để lộ ra điều gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play