“Đừng có đứng sau lưng người ta, lạnh lắm đó.” Dương Uyển Chi càm ràm hắn.
Tại vì hắn đứng phía sau nên mẹ cô mới rùng mình, bà ấy mê tín dị đoan như vậy sợ sẽ vẽ chuyện với hàng xóm thì phiền lắm.
La Mục Khải trưng vẻ mặt vô tội ra nhìn cô, hắn nói mình không cố ý.
“Gần đây nhiều phụ nữ trẻ bị mất tích lắm, anh nghĩ chuyện này có liên quan tới ma quỷ không?” Cô đưa ra suy đoán, lại chắc chắn đến tám mươi phần trăm.
Có lẽ vì xung quanh cô luôn tồn tại những thứ đó nên mỗi chuyện xảy ra cô đều nghĩ tới nó đầu tiên.
“Điều tra giúp em cũng được thôi… Nhưng có điều kiện.” Hắn làm vẻ mặt rất bình thản, như kiểu hắn không phải là người vừa mới trục lợi từ người khác xong.
Dương Uyển Chi lườm hắn, cô hỏi:“Anh muốn điều kiện gì?”
“Hôn một cái, sờ sờ một chút.”
Nói xong, hắn hướng ánh mắt lên cơ thể của Dương Uyển Chi.
…Bộp…
Cô lấy cái gối ném hắn, nhưng bị hắn bắt được.
Cô trừng mắt với La Mục Khải:“Anh muốn sờ sờ cái gì hả?”
Sau câu nói đó là động tác che chắn những nơi nhạy cảm của con gái.
La Mục Khải nằm xuống giường gối hai tay lên đầu, hắn thong thả đáp:“Thì thích sờ cái gì thì sờ cái đó, giống như… Hôm trước em chủ động đó.”
“Ai… Ai nói tôi chủ động hả?” Mặt cô thoáng chốc đỏ bừng lên.
Quỷ Vương này cực kì lưu manh!
Hắn đột nhiên bật dậy, cô vô thức lùi về sau đề phòng.
Cô càng lùi thì hắn càng tiến lại gần, càng lúc càng gần đến nổi cô dính sát vào vách tường.
Hắn chống một tay lên tường thành công giam giữ cô trong phạm vi của hắn.
La Mục Khải cuối thấp đầu để ngang tầm với cô, hắn cất giọng ma mị:“Thì giống như vậy này, hôm đó em hôn tôi…”
Hắn đặt tay lên eo cô rồi khoá môi một cách rất dứt khoát.
“Âm khí, cho ta thật nhiều âm khí đi.”
Giọng nói ấy lại văng vẳng bên tai Dương Uyển Chi, cô bửng tỉnh đẩy La Mục Khải ra rồi dùng tay che môi.
Tại sao cứ mỗi lần hắn gần cô là cô lại nghe thấy tiếng nói lạnh lẽo ấy, giống như có một lực hút vô hình cuốn lấy tâm trí cô vậy.
“Anh… Anh đừng có mà lưu manh nữa nha.”
Cô vừa thẹn vừa sợ, rồi chạy xuống nhà luôn.
La Mục Khải sờ sờ lên đôi môi của mình, hắn nhoẻn miệng cười rồi mới thong thả nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ phòng ngủ.
Mấy hôm nay làm việc mệt mỏi, hắn chỉ muốn tìm chút niềm vui nho nhỏ thôi…
*
Rạng sáng ngày chủ nhật nọ, một cái xác phụ nữ bị treo cổ trên cây với tình trạng máu me bê bết, điều đáng sợ hơn là cái xác ấy bị khoét mất trái tim.
Khu nhà cũ bị náo loạn một phen, xe cảnh sát réo còi in ỏi phong toả khu vực.
Bất cứ ai ở khu nhà đối diện đều bị cấm di chuyển để thực hiện công tác lấy lời khai.
Dương Uyển Chi cũng không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy, cô nhìn thấy cái xác ấy rất đáng sợ, bị treo cổ lơ lửng trên cành cây trước nhà, hơn nữa chỗ tim còn bị khoét thủng một lỗ máu đông lại thành từng mảng, tái lại…
Nếu là con người làm, tại sao lại có người ác độc như vậy chứ?
“Chào cô, mời cô hợp tác với chúng tôi lấy lời khai.” Viên cảnh sát vào tới nhà cô với tác phong rất chuyên nghiệp yêu cầu.
Một nam một nữ ngồi đối diện với cô và Dương ma ma, họ hỏi:“Nghề nghiệp hai người là gì?”
“Tôi làm bà Đồng.”
“Tôi trang điểm cho xác chết.”
Cảnh sát:"???"
“Nghề nghiệp của hai người thật đặc biệt.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Trùng Sinh Để Gặp Người
2.
Ngọn Lửa Rực Cháy
3.
Không Thể Nói Dối Anh
4.
Gương Vỡ Không Lành
=====================================
Hai người cảnh sát chốt hạ câu cuối, họ đưa ra mấy câu hỏi như:
Cô có biết nạn nhân không?
Có nghe ai nói về những vụ bắt cóc gần đây không?
Nói chung họ chỉ hỏi để nắm bắt tình hình rồi sau đó rời đi.
Lúc nhà chỉ còn hai mẹ con, Dương ma ma mới nói nhỏ vào tai cô:“Cái xác là con Lan nhà gần chúng ta đó, nó bằng tuổi con mà chết thật con ạ.”
“Đợi cảnh sát điều tra đi mẹ, con lên phòng đây.”
Cô chạy vội lên phòng, sau đó gọi tên La Mục Khải.
Hắn lập tức có mặt, hơn nữa còn mặc bộ đồ pijama màu đen chất liệu lụa rất thoải mái, giống như sắp đi ngủ vậy.
Cô nhìn hắn, lại mỉa mai:“Nhìn kìa anh đúng là Quỷ Vương vô trách nhiệm đấy.”
“Ban ngày ma quỷ thường đi ngủ, em cũng phải cho tôi nghỉ ngơi chứ.” Hắn lại nằm xuống giường của cô, có vẻ như đang rất muốn ngủ.
Cô còn chưa phản ứng, hắn lại nói tiếp:“Nói tới chuyện trách nhiệm, em cho tôi đi.
“Làm” xong tôi hứa chịu trách nhiệm với em mà.”
“La Mục Khải anh nói cái gì đó?”
Cô hét vào mặt hắn, càng ngày hắn càng không đứng đắn rồi đó nha.
Người nào đó không những không tức giận mà còn nhoẻn miệng cười rất hạ lưu.
Cô không chấp hắn, vấn đề cô đang quan tâm là cái xác kia, cô muốn biết là chuyện gì đang xảy ra.
“La Mục Khải hôm nay có oan hồn nào tên Lan bị khoét mất tim xuống dưới Địa Phủ không?”
“Không nói cho em được, thiên cơ bất khả lộ.”
Dương Uyển Chi còn không hiểu cái “thiên cơ bất khả lộ” của hắn là “cho tôi hôn và sờ sờ một chút.” hay sao.
Cô thở dài, lườm hắn rồi mới nói.
“Chỉ hôn một cái, sờ sơ sơ thôi nha.”
Hắn nghe xong lập tức bật dậy, cô lùi về sau né tránh hắn.
Cô đặt hai tay lên ngực hắn đẩy ra, nhăn nhó nói:“Xong việc mới tính, lỡ đâu anh nuốt lời rồi sao?”
“Tôi là Quỷ Vương đấy, còn ai có thể uy tín hơn tôi?”
“Không chịu thì thôi.” Cô thấy hắn mới là tên bịp đấy, còn dám nói uy tính với cô nữa cơ à.
La Mục Khải thấy cô định quay lưng thì thừa cơ hội ôm cô vào lòng, giọng hắn lạnh lùng lành lạnh sống lưng nói:“Cái này coi như đặt cọc trước.”
Dương Uyển Chi:"…" Đúng là “tham” quan mà!!!.