Nửa đêm thân ảnh một nữ nhân gầy gò yếu đuối bước đi trên hành lang.
Hai mắt Dương Uyển Chi nhắm nghiền chỉ có chân là bước đi trong vô thức.
Phía trước cô là một cái hình nộm màu đen nhỏ bằng bàn tay, nó chính là thứ dẫn đường cho cô.
Hình nộm đi tới một gian phòng sáng đèn sau đó tự bốc cháy rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Lúc này, Dương Uyển Chi cũng bị tiếng la hét chống cự làm cho tỉnh giấc.
Phát hiện ra mình đang đứng ở trước cửa phòng của Dương lão gia cô mới giật mình.
Là bị mộng du hay là bị dẫn đường, cô cũng không biết nữa.
"Dương lão gia tôi cầu xin ông...!Đừng...!Đừng tôi có chồng rồi...!Dương lão gia..."
Cô nghe thấy tiếng nam nữ phát ra từ phòng của cha mình, nhấc chân từng bước đến gần hơn để nghe ngóng tình hình.
Qua khe hở nhỏ của cửa phòng, cô nhìn thấy Dương lão gia đang cưỡng ép một người phụ nữ.
Bà ấy đã cố chống cự nhưng ông vẫn một mực ép buộc.
"Sinh cho ta đứa con gái, ta sẽ cho cô giàu sang phú quý cả đời..."
...Rầm...
Dương Uyển Chi đá tung cánh cửa, bằng tất cả sức lực của mình.
Dương lão gia ngạc nhiên khi nhìn thấy cô.
Còn người phụ nữ nọ nhân cơ hội này lập tức đẩy Dương lão gia ra rồi chạy về phía cô.
Bà ấy thút thít, oan ức nói:"Dương tiểu thư cứu tôi với.
Tôi...!Tôi đã có chồng rồi."
"Bà đi đi."
Đợi bà ấy đi khỏi...
Dương Uyển Chi bước vào trong căn phòng, cô đóng cửa phòng lại.
Đôi mắt của cô sớm đã ứa nước mắt, nhưng đột nhiên cô nghĩ tới những lời La Mục Khải từng nói.
Không phải chuyện gì cứ khóc là xong đâu, cho nên cô sẽ mạnh mẽ đối mặt.
"Sao giờ này còn chưa đi ngủ?" Dương lão gia ngồi xuống ghế, nhàn nhã châm một điếu xì gà.
"Khế ước máu gì đó chưa hề tồn tại, đúng không cha?" Cô nghẹn giọng hỏi.
Ông nhướn mày, rít một hơi thuốc.
Làn khói trắng chờn vờn quanh căn phòng, nó làm cho hình ảnh của người cha mờ dần trong đáy mắt của cô.
"Trở về ngủ đi, đừng phiền ta." Ông lạnh nhạt nói.
Dương Uyển Chi đi tới hai bước, cô dùng thái độ bức xúc lại chất vấn ông:"Cha vì một cái khế ước không có thật mà giết đi máu mũ ruột rà của mình.
Cha à, có bao giờ cha tự nghĩ lại, có bao giờ cha từng cảm thấy hối hận chưa vậy?"
Dương lão gia dập tắt điếu xì gà, sắc mặt bỗng chốc hoá lạnh lùng.
Ông nói:"Nếu như không tế quỷ thì bề trên sẽ nổi giận, sẽ trừng phạt chúng ta.
Dương Uyển Chi con còn nhỏ không hiểu chuyện, đừng cố chọc tức ta nữa.
Số mệnh của con sinh ra là con gái, đó cũng là ý trời."
"Không có một ai trừng phạt chúng ta cả cha à, chỉ là do chúng ta tự áp đặt lên tư tưởng của mình rồi làm ra những điều sai trái mà thôi..."
...Chát...
Dương Uyển Chi bị tát một cú rõ đau, cô ôm mặt uất hận nhìn người mà mình gọi cha.
Ông ta có thật là cha đẻ của cô không?
Không, phải hỏi ông ta có còn là con người hay không?
"Câm miệng lại và về phòng ngay cho ta." Ông giận dữ đến mức hằng lên những sợi gân xanh trên gương mặt già nua, ông ta trừng mắt quát cô.
Dương Uyển Chi cũng mở to mắt nhìn ông, cô gào lên:"Tôi mong sau khi ông chết sẽ trải qua đủ tất cả mọi sự trừng phạt từ địa ngục, để cho ổng hiểu cái gì là đau đớn, cái gì là sợ hãi!"
Cô rời khỏi căn phòng ấy, cô nhất định sẽ không chết.
Cô sẽ sống, hơn nữa còn sống một cách quang minh chính đại.
Chỉ có người xấu mới phải chết đi mà thôi, bọn cô đều không phải người xấu.
*
Một buổi tối nọ, La Mục Khải tới tìm cô.
Hắn nói:"Ta chuẩn bị mở cổng quan cho nên sẽ hơi bận rộn.
Trong thời gian này cô hãy an phận, đừng rời khỏi nhà.
Nếu có nguy hiểm thì gọi ta, được chứ?"
"La Mục Khải ông không gạt tôi chứ?" Cô nắm tay áo của hắn, dùng sự chân thành do dự hỏi:"Giữa Địa Phủ và Dương gia không hề có một cái khế ước nào hết...!Phải vậy không?"
"Ta chưa từng gạt cô.
Đợi ta mở xong cổng quan lần này sẽ giải quyết cái khế ước đó cho cô.
Dương Uyển Chi ta từng hứa sẽ cho cô sống hơn năm mươi tuổi, ta không nuốt lời."
"Tôi tin ông."
La Mục Khải xoa đầu cô, sau đó hắn cũng biến trở về Địa Phủ.
Dương Uyển Chi thở dài, cô không thể chờ La Mục Khải được, cô phải tự mình cứu mình.
Chỉ cần cô đưa mọi chuyện ra ánh sáng!
Cô thay quần áo, sau đó trèo tường ra khỏi Dương gia.
Dương Uyển Chi đi xuống núi, hướng về phía ngôi làng ven sông.
Đêm khuya thanh vắng, chỉ có một cô gái lặng lẽ đi xuyên qua khu rừng lạnh lẽo.
Cô cảm nhận được những chuyển động của các nhánh cây, giống như có vô số ánh mắt đang dõi theo bước chân của cô vậy.
Dương Uyển Chi tim đập mạnh đến mức muốn rơi ra ngoài, cô cuối đầu liều mạng đi nhanh hơn.
Ban đêm ở bên ngoài rất nguy hiểm, vì theo như cô biết qua hai giờ đêm chính là giờ mở cửa mã.
Lúc này các oan hồn sẽ được lên dương thế, có thể nói thời gian này là của bọn họ.
Tuy biết vậy, nhưng cô cũng không thể lựa chọn giờ khác để đi.
Cô chỉ có thể lẻn đi vào ban đêm thôi, buổi sáng bắt buộc phải có mặt lại ở Dương gia.
Tiếng gió rít qua từng tán lá, tạo nên âm thanh xào xạc, rợn gáy.
Trong bóng tối những con mắt bắt đầu mở ra, nhánh cây cũng dần chuyển động một cách mềm mại, tựa như những cánh tay dài thườn thượt.
Nó tới gần hơn với cô gái đang sải bước...
"Á..." Dương Uyển Chi thét lớn, lũ quạ bị kinh động mà bay lên kêu rên thảm thiết, tạo nên khung cảnh vô cùng lạnh tóc gáy.
Vai của cô bị một bàn tay nắm lấy, hơi thở cô run rẩy, ngoái đầu nhìn ra sau.
"Nửa đêm không ngủ đi đâu vậy?" Nữ quỷ Hiểu Huyên bay đến trước mặt cô.
Lúc này cô mới thở phào, cô còn tưởng là một cái gì đó tới nữa chứ.
"Cô cảm thấy may mắn vì gặp tôi đấy à?" Nữ quỷ trêu chọc.
Dương Uyển Chi ngồi xuống bệ đá gần đó, ổn định lại nhịp tim cô mới nói:"Tôi đi tìm cô."
"Tìm tôi?" Hiểu Huyên tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
"Cô có thể "khiến" người khác không?"